Thương Mai hơi ngạc nhiên, nghe nói tam Hoàng tử luôn hiểu chuyện, sao lại bị tiên sinh phạt chứ?
Hỏi kỹ, Mai phi mới nói thì ra tam Hoàng tử cứ có một vài kiến giải khác với lão sư, lão sư tức giận liền phạt hắn ở lại.
Thương Mai cười nói: “Có kiến giải khác nhau là tốt, không cần lo lắng.”
Hai chị em dâu hàn huyên một lúc về chuyện gia đình, Mai phi bỗng đè thấp giọng nói: “Thương Mai, ngươi phải cẩn thận Nghi phi, nàng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thương Mai biết nàng ta không phải vô duyên vô cớ nói như thế, nhất định là cảnh giác gì đó khi qua lại với Nghi phi rồi.
“Ta biết.” Thương Mai nói.
Mai phi gật đầu: “Bổn cung biết mình trước đây từng làm chuyện có lỗi với ngươi, trong lòng bổn cung rất hổ thẹn, lần này nếu không phải là Vương gia ở trước mặt Hoàng thái hậu cất nhắc bổn cung, bổn cung nhất định sẽ bị Nghi phi đùa giỡn trên lòng bàn tay, ngay cả tam Hoàng tử cũng sẽ bị áp chế, những lời tốt đẹp thì bổn cung không nói, nhưng sau này Vương phi có chỗ cần dùng đến bổn cung, cứ việc nói là được.”
Thương Mai nhìn nàng ta, khẽ mỉm cười nói: “Mai phi nương nương không cần nói thành nghiêm trọng như vậy, chuyện trước kia đã qua rồi, ta cũng không để trong lòng.”
Thương Mai thể hiện ý tốt, Thương Mai sẽ không tin hết, Mai phi cũng là người tâm cơ, nàng ta không có chỗ dựa, chỉ có thể tìm kiếm người dựa vào, không cần nghi ngờ, không chỗ hậu thuẫn, giống như nàng ta trước đây, cũng chỉ muốn sống một cách có tôn nghiêm mà thôi, chứ không nhất định phải tranh đoạt gì cả.
Về đến Vương phủ, lại nhìn thấy Tô Thanh và Tiêu Thác đều đến rồi, ba người ngồi ở trong sảnh chính, thần sắc nghiêm nghị.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thương Mai đi vào thấy bầu không khí không đúng, bèn hỏi.
Tô Thanh ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Bên ngoài có người loan tin, nói Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang.”
Thương Mai nhìn sang Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh cũng nhìn cô, thần sắc phức tạp.
Trong lòng Thương Mai trùng xuống: “Người cho rằng là ta nói?”
“Nàng trước khi đến Hi Vi Cung, tin tức này chưa từng lộ ra, đến Tô Thanh và Tiêu Thác cũng không biết.” Mộ Dung Khanh mặt mày không có cảm xúc gì nói.
Tiêu Thác á một tiếng, kinh ngạc nói: “Nói như thế, là thật sao? Hoàng thượng thật sự mọc Quỷ Diện Sang sao?”
Tô Thanh nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta: “Vừa rồi chúng ta đã nói nửa canh giờ, người không tin?”
Tiêu Thác lẩm bẩm nói: “Ngược lại không phải, chỉ là ta sau khi thành thân, ít cho qua lại mọi người, ta vừa rồi tưởng hai người bắt tay để trêu ta, cho nên ta cố ý giả vờ tin.”
Tô Thanh không khách khí nói: “Chọc ngươi cũng sẽ không lấy bệnh tình của Hoàng thượng ra chọc ngươi, bản thân ngu ngốc đừng xem tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.”
Thương Mai không màng đến hai người tranh cãi nhí nhố, chỉ nhìn Mộ Dung Khanh: “Người cho rằng là ta nói, phải không?”
Mộ Dung Khanh không nói chuyện, thần sắc vẫn rất lãnh khốc.
“Vương gia không phải có ý này.” Tô Thanh vội giảng hòa: “Chúng ta bây giờ không phải đang thảo luận sao?”
Mộ Dung Khanh lại từ từ mở miệng: “Không, bản vương chính là có ý này, là nàng nói ra ngoài.”
Thương Mai cười lạnh: “Ta tại sao phải làm như thế?”
Mộ Dung Khanh cũng cười lạnh: “Bởi vì nàng cảm thấy bệnh này không nghiêm trọng, nàng có thể chữa trị, nàng muốn giành lấy phần công lao này, muốn xây dựng uy vọng.”
“Mộ Dung Khanh!” Trong lòng Thương Mai rất thất vọng: “Người nhìn ta như thế sao?”
“Nàng dám nói không phải không? Quý thái phi một mình tìm nàng phải không? Các nàng đạt thành hiệp định gì?” Mộ Dung Khanh tiếp tục lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt của Thương Mai hơi ngây dại: “Bà ấy tìm ta, ta đã lập tức nói cho người, người không tin ta, ta cũng hết cách.”
Mộ Dung Khanh tối sầm mặt mày: “Được, nếu đã như thế, nàng cũng đừng trách bản vương vô tình, người đâu, đem Vương phi nhốt vào trong địa lao của Vương phủ.”
“Người muốn nhốt ta? Ta còn phải đến Lương Vương phủ châm cứu, Mộ Dung Khanh, người điên rồi sao?’ Thương Mai rất tức giận, giữa bọn họ, vậy mà sẽ xuất hiện nguy cơ tín nhiệm như này.
Thật là cho cô một nghìn cái đầu cũng không ngờ tới.
“Dẫn đi!” Mộ Dung Khanh đanh giọng nói.
“Vương gia, đừng quậy, không thể là Thương Mai.” Tô Thanh ngăn cản.
Nghiêm Vinh lại đã bước vào trước một bước, cúi người với Thương Mai: “Vương phi mời!”
Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh, lắc đầu, thất vọng nói: “Hy vọng người chỉ là nhất thời hồ đồ, nếu không người thật sự khiến ta rất thất vọng.”
Thương Mai nói xong thì xoay người ra đi.
Tiêu Thác sững sờ nói: “Không thể là Thương Mai chứ?”
Mộ Dung Khanh thu lại lửa giận trong đáy mắt, dần dần phủ lên một tầng hàn băng: “Đương nhiên sẽ không phải là nàng ấy.”
“Vậy người còn nổi giận với nàng ấy?” Tô Thanh không hiểu.
Mộ Dung Khanh nhìn hắn ta: “Tại sao bệnh tình của Hoàng thượng lâu như vậy đều không bị lộ ra ngoài, mà sau khi nàng ấy đến thì bị lộ? Hơn nữa lời đồn trong dân gian, trực tiếp chỉ thẳng vào nàng ấy, nói là nàng ấy tiết lộ ra ngoài.”
“Có người cố ý vu khống nàng ấy.”
“Nguyên nhân vu khống nàng ấy thì sao?” Mộ Dung Khanh lại hỏi.
“Cái này…” Tô Thanh suy nghĩ một lát: “Bên ngoài đều nói là Vương phi lan truyền ra ngoài, Vương gia nhất định sẽ tức giận, phu thê trở mặt.”
“Trở mặt là một mục đích trong đó.” Mộ Dung Khanh trầm giọng nói: “Với cả, Quỷ Diện Sang là bệnh nguyền rủa quái ác, Đế Vương của Đại Chu mắc Quỷ Diện Sang, dân gian hoảng sợ, đại thần sẽ cầu diện thánh, chứng thực chuyện này, như thế, bản vương và Hoàng thái hậu nhất định sẽ loạn bước chân, lúc bất lực mạo hiểm để Thương Mai vào cung chữa trị cho Hoàng thượng, nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều chỉ là một cục diện, cho nên, chữa bệnh sẽ không thuận lợi, một khi trong lúc chữa bệnh xuất hiện vấn đề, Thương Mai sẽ bị gán tội chết, bệnh của Hoàng thượng cũng sẽ công khai khắp thiên hạ, đến lúc đó, Hoàng thượng cho dù không có băng hà, cũng sẽ bị ép thoái vị!”
“Nhưng, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng đều nhất định sẽ truy cứu, hiện nay bên ngoài đều nói là Vương phi tiết lộ, Hoàng Thái hậu chỉ sợ chưa chắc tin Thương Mai, Hoàng thượng càng sẽ không tin.” Tô Thanh lo lắng nói.
“Phải, bọn họ sẽ không tin, nhưng, trước tin ổn định qua hai ngày này, sau tính kế tiếp.” Thần sắc của Mộ Dung Khanh đã khôi phục bình thường.
“Vương gia có tính toán rồi?” Tiêu Thác hỏi.
“Chưa!” Mộ Dung Khanh đáp lại một cách ngắn gọn.
“…”
“Chưa có người còn điềm nhiên như thế? Trước khi bách quan ép vào cung, Hoàng Thái hậu nhất định sẽ hỏi tội Thương Mai.” Tô Thanh lo lắng nói.
“Cho nên, bản vương đã nhốt lại.”
“Người đừng ngây thơ như thế…” Tô Thanh sững ra, nhìn hắn: “Ý của Vương gia là nói cho Hoàng Thái hậu, người muốn đích thân điều tra chuyện ai tiết lộ để kéo dài thời gian sao?”
“Đây là cách tạm thời.”
Được rồi, quả thật cũng không có cách hay hơn rồi, chỉ là Vương phi hình như rất tức giận.
Tiêu Thác nhắc nhở: “Có cần nói cho Vương phi biết không?”
“Không cần đâu, nàng ấy sẽ hiểu.” Mộ Dung Khanh biết sự thông minh của cô: “Bây giờ chỉ là giận hồ đồ mà thôi.”
“Rốt cuộc là ai nói ra ngoài chứ? Chuyện ngay cả ta cũng không biết, người ngoài sao lại biết được?” Tiêu Thác tức giận nói.
Mộ Dung Khanh không có lên tiếng, nhưng thật ra cũng có thể nghĩ được, người trong triều đối đầu với hắn, chỉ có hai phe, không phải là Thái phó Thái tử thì là đệ đệ và mẫu thân tốt của hắn.
Nhưng, Hi Vi Cung không cho phép bất kỳ ai lại gần, tin tức càng bảo mật đến gió cũng không lọt, là ai cậy được miệng của người Hi Vi Cung?
“Tô Thanh, Tiêu Thác, hai người các ngươi điều tra bối cảnh của từng người hầu hạ trong Hi Vi Cung, hoặc xem gần đây ai ra khỏi cung.” Mộ Dung Khanh phân phó.
“Người nghi ngờ là người của Hi Vi Cung tiết lộ sao?”
“Trừ người của Hi Vi Cung biết bệnh tình của Hoàng thượng ra, thì chỉ có Tôn công công trong cung Hoàng Thái hậu, ngươi cho rằng Hoàng Thái hậu và Tôn công công sẽ nói sao?”
Tô Thanh lắc đầu: “Vậy thì càng không thể, Hoàng Thái hậu sẽ không nói, Tôn công công là người trước kia Thái Hoàng Thái hậu giữ lại, chắc chắn sẽ không nói.”
“Cho nên…” Mộ Dung Khanh kéo dài âm, bỗng trở nên hung ác: “Còn không hành động?”
Hai người bỗng như hỏa tiễn chạy đi, thật là, muốn trộm lười một lát cũng không được, những ngày tháng tốt đẹp này chưa sống được mấy ngày.”
Hỏi kỹ, Mai phi mới nói thì ra tam Hoàng tử cứ có một vài kiến giải khác với lão sư, lão sư tức giận liền phạt hắn ở lại.
Thương Mai cười nói: “Có kiến giải khác nhau là tốt, không cần lo lắng.”
Hai chị em dâu hàn huyên một lúc về chuyện gia đình, Mai phi bỗng đè thấp giọng nói: “Thương Mai, ngươi phải cẩn thận Nghi phi, nàng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thương Mai biết nàng ta không phải vô duyên vô cớ nói như thế, nhất định là cảnh giác gì đó khi qua lại với Nghi phi rồi.
“Ta biết.” Thương Mai nói.
Mai phi gật đầu: “Bổn cung biết mình trước đây từng làm chuyện có lỗi với ngươi, trong lòng bổn cung rất hổ thẹn, lần này nếu không phải là Vương gia ở trước mặt Hoàng thái hậu cất nhắc bổn cung, bổn cung nhất định sẽ bị Nghi phi đùa giỡn trên lòng bàn tay, ngay cả tam Hoàng tử cũng sẽ bị áp chế, những lời tốt đẹp thì bổn cung không nói, nhưng sau này Vương phi có chỗ cần dùng đến bổn cung, cứ việc nói là được.”
Thương Mai nhìn nàng ta, khẽ mỉm cười nói: “Mai phi nương nương không cần nói thành nghiêm trọng như vậy, chuyện trước kia đã qua rồi, ta cũng không để trong lòng.”
Thương Mai thể hiện ý tốt, Thương Mai sẽ không tin hết, Mai phi cũng là người tâm cơ, nàng ta không có chỗ dựa, chỉ có thể tìm kiếm người dựa vào, không cần nghi ngờ, không chỗ hậu thuẫn, giống như nàng ta trước đây, cũng chỉ muốn sống một cách có tôn nghiêm mà thôi, chứ không nhất định phải tranh đoạt gì cả.
Về đến Vương phủ, lại nhìn thấy Tô Thanh và Tiêu Thác đều đến rồi, ba người ngồi ở trong sảnh chính, thần sắc nghiêm nghị.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thương Mai đi vào thấy bầu không khí không đúng, bèn hỏi.
Tô Thanh ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Bên ngoài có người loan tin, nói Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang.”
Thương Mai nhìn sang Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh cũng nhìn cô, thần sắc phức tạp.
Trong lòng Thương Mai trùng xuống: “Người cho rằng là ta nói?”
“Nàng trước khi đến Hi Vi Cung, tin tức này chưa từng lộ ra, đến Tô Thanh và Tiêu Thác cũng không biết.” Mộ Dung Khanh mặt mày không có cảm xúc gì nói.
Tiêu Thác á một tiếng, kinh ngạc nói: “Nói như thế, là thật sao? Hoàng thượng thật sự mọc Quỷ Diện Sang sao?”
Tô Thanh nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta: “Vừa rồi chúng ta đã nói nửa canh giờ, người không tin?”
Tiêu Thác lẩm bẩm nói: “Ngược lại không phải, chỉ là ta sau khi thành thân, ít cho qua lại mọi người, ta vừa rồi tưởng hai người bắt tay để trêu ta, cho nên ta cố ý giả vờ tin.”
Tô Thanh không khách khí nói: “Chọc ngươi cũng sẽ không lấy bệnh tình của Hoàng thượng ra chọc ngươi, bản thân ngu ngốc đừng xem tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.”
Thương Mai không màng đến hai người tranh cãi nhí nhố, chỉ nhìn Mộ Dung Khanh: “Người cho rằng là ta nói, phải không?”
Mộ Dung Khanh không nói chuyện, thần sắc vẫn rất lãnh khốc.
“Vương gia không phải có ý này.” Tô Thanh vội giảng hòa: “Chúng ta bây giờ không phải đang thảo luận sao?”
Mộ Dung Khanh lại từ từ mở miệng: “Không, bản vương chính là có ý này, là nàng nói ra ngoài.”
Thương Mai cười lạnh: “Ta tại sao phải làm như thế?”
Mộ Dung Khanh cũng cười lạnh: “Bởi vì nàng cảm thấy bệnh này không nghiêm trọng, nàng có thể chữa trị, nàng muốn giành lấy phần công lao này, muốn xây dựng uy vọng.”
“Mộ Dung Khanh!” Trong lòng Thương Mai rất thất vọng: “Người nhìn ta như thế sao?”
“Nàng dám nói không phải không? Quý thái phi một mình tìm nàng phải không? Các nàng đạt thành hiệp định gì?” Mộ Dung Khanh tiếp tục lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt của Thương Mai hơi ngây dại: “Bà ấy tìm ta, ta đã lập tức nói cho người, người không tin ta, ta cũng hết cách.”
Mộ Dung Khanh tối sầm mặt mày: “Được, nếu đã như thế, nàng cũng đừng trách bản vương vô tình, người đâu, đem Vương phi nhốt vào trong địa lao của Vương phủ.”
“Người muốn nhốt ta? Ta còn phải đến Lương Vương phủ châm cứu, Mộ Dung Khanh, người điên rồi sao?’ Thương Mai rất tức giận, giữa bọn họ, vậy mà sẽ xuất hiện nguy cơ tín nhiệm như này.
Thật là cho cô một nghìn cái đầu cũng không ngờ tới.
“Dẫn đi!” Mộ Dung Khanh đanh giọng nói.
“Vương gia, đừng quậy, không thể là Thương Mai.” Tô Thanh ngăn cản.
Nghiêm Vinh lại đã bước vào trước một bước, cúi người với Thương Mai: “Vương phi mời!”
Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh, lắc đầu, thất vọng nói: “Hy vọng người chỉ là nhất thời hồ đồ, nếu không người thật sự khiến ta rất thất vọng.”
Thương Mai nói xong thì xoay người ra đi.
Tiêu Thác sững sờ nói: “Không thể là Thương Mai chứ?”
Mộ Dung Khanh thu lại lửa giận trong đáy mắt, dần dần phủ lên một tầng hàn băng: “Đương nhiên sẽ không phải là nàng ấy.”
“Vậy người còn nổi giận với nàng ấy?” Tô Thanh không hiểu.
Mộ Dung Khanh nhìn hắn ta: “Tại sao bệnh tình của Hoàng thượng lâu như vậy đều không bị lộ ra ngoài, mà sau khi nàng ấy đến thì bị lộ? Hơn nữa lời đồn trong dân gian, trực tiếp chỉ thẳng vào nàng ấy, nói là nàng ấy tiết lộ ra ngoài.”
“Có người cố ý vu khống nàng ấy.”
“Nguyên nhân vu khống nàng ấy thì sao?” Mộ Dung Khanh lại hỏi.
“Cái này…” Tô Thanh suy nghĩ một lát: “Bên ngoài đều nói là Vương phi lan truyền ra ngoài, Vương gia nhất định sẽ tức giận, phu thê trở mặt.”
“Trở mặt là một mục đích trong đó.” Mộ Dung Khanh trầm giọng nói: “Với cả, Quỷ Diện Sang là bệnh nguyền rủa quái ác, Đế Vương của Đại Chu mắc Quỷ Diện Sang, dân gian hoảng sợ, đại thần sẽ cầu diện thánh, chứng thực chuyện này, như thế, bản vương và Hoàng thái hậu nhất định sẽ loạn bước chân, lúc bất lực mạo hiểm để Thương Mai vào cung chữa trị cho Hoàng thượng, nhưng chuyện này từ đầu đến cuối đều chỉ là một cục diện, cho nên, chữa bệnh sẽ không thuận lợi, một khi trong lúc chữa bệnh xuất hiện vấn đề, Thương Mai sẽ bị gán tội chết, bệnh của Hoàng thượng cũng sẽ công khai khắp thiên hạ, đến lúc đó, Hoàng thượng cho dù không có băng hà, cũng sẽ bị ép thoái vị!”
“Nhưng, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng đều nhất định sẽ truy cứu, hiện nay bên ngoài đều nói là Vương phi tiết lộ, Hoàng Thái hậu chỉ sợ chưa chắc tin Thương Mai, Hoàng thượng càng sẽ không tin.” Tô Thanh lo lắng nói.
“Phải, bọn họ sẽ không tin, nhưng, trước tin ổn định qua hai ngày này, sau tính kế tiếp.” Thần sắc của Mộ Dung Khanh đã khôi phục bình thường.
“Vương gia có tính toán rồi?” Tiêu Thác hỏi.
“Chưa!” Mộ Dung Khanh đáp lại một cách ngắn gọn.
“…”
“Chưa có người còn điềm nhiên như thế? Trước khi bách quan ép vào cung, Hoàng Thái hậu nhất định sẽ hỏi tội Thương Mai.” Tô Thanh lo lắng nói.
“Cho nên, bản vương đã nhốt lại.”
“Người đừng ngây thơ như thế…” Tô Thanh sững ra, nhìn hắn: “Ý của Vương gia là nói cho Hoàng Thái hậu, người muốn đích thân điều tra chuyện ai tiết lộ để kéo dài thời gian sao?”
“Đây là cách tạm thời.”
Được rồi, quả thật cũng không có cách hay hơn rồi, chỉ là Vương phi hình như rất tức giận.
Tiêu Thác nhắc nhở: “Có cần nói cho Vương phi biết không?”
“Không cần đâu, nàng ấy sẽ hiểu.” Mộ Dung Khanh biết sự thông minh của cô: “Bây giờ chỉ là giận hồ đồ mà thôi.”
“Rốt cuộc là ai nói ra ngoài chứ? Chuyện ngay cả ta cũng không biết, người ngoài sao lại biết được?” Tiêu Thác tức giận nói.
Mộ Dung Khanh không có lên tiếng, nhưng thật ra cũng có thể nghĩ được, người trong triều đối đầu với hắn, chỉ có hai phe, không phải là Thái phó Thái tử thì là đệ đệ và mẫu thân tốt của hắn.
Nhưng, Hi Vi Cung không cho phép bất kỳ ai lại gần, tin tức càng bảo mật đến gió cũng không lọt, là ai cậy được miệng của người Hi Vi Cung?
“Tô Thanh, Tiêu Thác, hai người các ngươi điều tra bối cảnh của từng người hầu hạ trong Hi Vi Cung, hoặc xem gần đây ai ra khỏi cung.” Mộ Dung Khanh phân phó.
“Người nghi ngờ là người của Hi Vi Cung tiết lộ sao?”
“Trừ người của Hi Vi Cung biết bệnh tình của Hoàng thượng ra, thì chỉ có Tôn công công trong cung Hoàng Thái hậu, ngươi cho rằng Hoàng Thái hậu và Tôn công công sẽ nói sao?”
Tô Thanh lắc đầu: “Vậy thì càng không thể, Hoàng Thái hậu sẽ không nói, Tôn công công là người trước kia Thái Hoàng Thái hậu giữ lại, chắc chắn sẽ không nói.”
“Cho nên…” Mộ Dung Khanh kéo dài âm, bỗng trở nên hung ác: “Còn không hành động?”
Hai người bỗng như hỏa tiễn chạy đi, thật là, muốn trộm lười một lát cũng không được, những ngày tháng tốt đẹp này chưa sống được mấy ngày.”
/923
|