Thích khách không thể an toàn về đến thiên lao, tới giữa đường đã chết mà không rõ lý do.
Mộ Dung Khanh đã đoán được từ trước, không quan tâm lắm nói: “Không sao, dù loại tử sĩ này không chết cũng không hỏi được gì cả đâu.”
“Khó khăn lắm mới bắt được một người, không ngờ vẫn để hắn chết rồi.” Thương Mai buồn rầu nói.
“Làm gì có chuyện dễ thế? Vừa mới lật đổ Lương thái phó đã có thể lật đổ lão Bát à? Nàng nghĩ hay ghê.” Mộ Dung Khanh cười nhạo.
Thương Mai cười lắc đầu: “Có thể không muốn sao?”
Nhưng đương nhiên cô không dám nói là cô hạ châm quá nặng, hại chết thích khách, cô bắt thích khách chỉ vì muốn viên thuốc độc kia thôi, không phải hy vọng thích khách rơi vào tay Mộ Dung Khanh.
Vì cô không thể chắc chắn thích khách có khai Nam Hoài vương ra không, nếu khai ra, chắc chắn có thể tưởng tượng được kết cục của Nam Hoài vương, hắn có chết cũng không hết tội, nhưng đồng mệnh cổ vẫn chưa được giải mà.
Cô không thể để Mộ Dung Khanh chết cùng với Nam Hoài vương được.
Lần này xuất cung khiến bệnh tình của Hoàng đế lại chuyển biến xấu, Thương Mai chỉ có thể tạm thời ở lại Hy Vy cung, một là để quản lý sổ sách trong cung, hai là chữa trị cho Hoàng thượng.
Tin tức tốt truyền vào cung, là Tiêu Thác đưa tới, nói sau khi Hàn Sơn nhận tiền chữa bệnh của Tráng Tráng thì nói với nàng ấy rằng tình huống của Tiêu Kiêu đã bước đầu ổn định, nhưng vẫn chưa thế xuống núi.
Thương Mai tò mò hỏi rốt cuộc lão Vương gia thu bao nhiêu bạc của Tráng Tráng, Tiêu Thác phì cười: “Một trăm lượng.”
“Một trăm lượng? Vậy tại sao tổ phụ của ngươi lại nói phải tán gia bại sản?” Thương Mai ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, ta cũng không hiểu tổ phụ nghĩ gì nữa, trong thư người ta không nói cần bao nhiêu, chỉ muốn thu tiền khám chữa bệnh mua thuốc thôi, tôi nói tổ phụ ngốc ông ấy còn không chịu, nói một người đặc biệt như lão Vương gia đòi tiền chữa bệnh chắc chắn sẽ không rẻ.” Tiêu Thác cười ngại ngùng nói.
Thương Mai cũng bật cười: “Hầu gia là tôn trọng lão Vương gia.”
“Ngốc chính là ngốc!” Tiêu Thác khinh thường nói.
Thương Mai cạn lời nhìn hắn: “Tiêu Thác, thật ra ngươi biết không? Dù tổ phụ ngươi có ngốc đến mấy cũng không ngốc bằng ngươi.”
“Đây là nói bậy!” Tiêu Thác đỏ mặt cãi.
“Là nói bậy đó, ngươi đúng là thông minh.” Thương Mai nghiêm túc nói.
Tiêu Thác nhìn cô: “Lời này có ý châm chọc mà, ngươi tưởng ta nghe không hiểu hả?”
Thương Mai bật cười: “Được rồi, không tranh cãi nữa, ngươi vào cung là để nói chuyện này với ta sao?”
Tiêu Thác nói: “Không phải, bây giờ ta là thống lĩnh cấm quân.”
“Không phải trước đây ngươi cũng là thống lĩnh cấm quân à?” Thương Mai nhớ hình như hắn từng quản lý cấm quân.
“Bây giờ là Hoàng thượng đề bạt, trước kia là Vương gia quyết định riêng.” Tiêu Thác tự hào nói.
Thương Mai ô một tiếng: “Có tiền đồ đấy!”
“Ừm, ta đi làm việc đây, bây giờ nội bộ cấm quân khá rối loạn, ta còn phải chỉnh đốn lại nữa.” Tiêu Thác nói xong thì đi luôn.
Thương Mai nhìn bóng lưng của hắn, Tiêu Thác cũng đã trưởng thành rất nhiều rồi, nhớ trước đây khi vừa gặp hắn, cảm thấy hắn chín chắn thận trọng, sau đó phát hiện chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng vẫn còn rất ngây thơ, chỉ là qua nhiều chuyện như thế, lại thành thân, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lúc này gần cuối năm, ai cũng bận rộn.
Cuộc sống bình lặng trôi qua, ngoài việc Nam Hoài vương nói tháng hai năm sau muốn cưới Tôn Phương Nhi, ở lại Kinh thành xử lý chuyện kết hôn thì mọi thứ đều rất thuận lợi.
Bệnh tình của Hoàng thượng lúc tốt lúc kém, nhưng có thể sống qua năm mới, Hoàng thái hậu đã cảm thấy là kỳ tích rồi.
Tết nghỉ phép, mùng tám đầu năm mới lên triều, vì thế Mộ Dung Khanh cũng rảnh rỗi hiếm thấy.
Đây là năm đầu tiên Thương Mai ăn Tết ở Đại Chu, cô rất coi trọng.
Nhưng hôm hai mươi lăm tháng chạp, Tôn trắc phi đột nhiên bệnh nặng rồi chết, nàng ta trước giờ không được sủng ái, cũng không có giá trị lợi dụng với Quý Thái phi, chết là chuyện sớm muộn.
Nhưng Thương Mai không ngờ lại nhanh như thế.
Thương Mai là Vương Phi, đương nhiên chuyện tang sự của Tôn trắc phi phải do cô phụ trách.
Tôn trắc phi chết không tạo nên sóng gió gì, nhưng lại khiến việc cưới xin của Nam Hoài vương và Phương Nhi phải lùi lại.
Chuyện này có nghĩa Nam Hoài vương lại ở lại Kinh thêm một trăm ngày nữa.
Xử lý tang sự của Tôn trắc phi xong đã là hai mươi bảy tháng chạp, vì đã sắp đến Tết, năm mới không thể xui xẻo được.
Từ sau khi Thái tử bị phế, sức khỏe của Hoàng thái hậu yếu đi nhiều, chuyện trong cung hơn một nửa rơi vào tay Mai Phi và Nghi Phi, Thương Mai chỉ quản lý sổ sách, những chuyện còn lại đều không để tâm.
Thương Mai từng gặp Tôn Phương Nhi một lần trong phủ, trông nàng ta không vui, không có cảm giác vui vẻ vì sắp làm tân nương chút nào. Lúc gặp nàng ta, cô và Mộ Dung Khanh nắm tay nhau đi qua, mắt Mộ Dung Khanh nhìn thẳng, chỉ lo nắm bàn tay cô, Tôn Phương Nhi căm ghét nhìn tới, Thương Mai đã biết nàng ta vẫn chưa quên được Mộ Dung Khanh.
Đúng là một tình địch mạnh mà, Thương Mai thầm thở dài trong lòng.
Có một người đàn ông xuất sắc như thế, lúc nào cũng phải lo đề phòng.
Cũng may hắn rất phối hợp, không thèm nhìn một cô gái nào khác, Thương Mai rất vui mừng vì điều này.
Ngày hai mươi tám, Thương Mai theo lệ vào cung chữa bệnh cho Hoàng đế.
Trước đây, Hoàng đế sẽ không nói chuyện quá nhiều với Thương Mai, nhưng ngày đó tinh thần của ông ấy khá tốt, còn kêu Thương Mai ngồi xuống trò chuyện với mình.
Thương Mai chỉ cho rằng ông ấy bệnh lâu nên trong người khó chịu, muốn tìm người nói chuyện, bèn thu châm lại ngồi xuống: “Hoàng thượng muốn nói gì ạ?”
Vết ban đỏ trên mặt Hoàng đế đã mờ đi nhiều, nhìn chằm chằm vào cô mãi không dời mắt, khiến Thương Mai tưởng trên mặt mình nổi ban đỏ, theo bản năng giơ tay lên sờ sờ: “Hoàng thượng?”
Lúc này Hoàng đế mới dời mắt đi, cong môi cười: “Không phải chuyện đặc biệt gì, chỉ muốn tán gẫu với ngươi mấy câu thôi.”
Thương Mai cảm thấy hôm nay ông ấy rất lạ, nhất là ánh mắt khi nhìn cô, có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Trong lòng Thương Mai vang lên tiếng chuông cảnh báo, thầm hy vọng đừng nói chuyện gì không hay, nếu không thì khỏi ăn Tết luôn.
Một lát sau, Hoàng đế mới nói: “Mẹ ngươi có khỏe không?”
Thương Mai ngẩn ra, sao chuyện này lại liên quan đến mẫu thân rồi? Nhớ lúc trước nghe nói Hoàng đế từng ái mộ mẫu thân, đừng nói là dư tình chưa dứt nhé?
Nhưng không thể được, con người ông ấy luôn không xem trọng tình cảm nam nữ mà.
Thương Mai cẩn thận nói: “Bây giờ mẫu thân sống không màng danh lợi, rất thoải mái, rất tốt, cảm ơn Hoàng thượng đã hỏi thăm”.
“Sau khi hòa ly, bà ấy không nghĩ đến việc tìm một người khác sao?” Hình như Hoàng đế vẫn chưa hiểu sự kiêng dè của Thương Mai, ngược lại còn hỏi sâu hơn.
Sắc mặt Thương Mai trở nên nghiêm túc: “Việc này, mẫu thân nói sống một mình rất tốt, không muốn tìm thêm nữa.”
Hoàng đế cười: “Mẹ ngươi là một nữ tử giỏi giang, cả đời này, trẫm chưa từng gặp nữ tử nào tốt đẹp như bà ấy cả.”
Thương Mai gượng cười: “Hoàng thượng quá khen rồi, vả lại tốt đẹp chỉ là vì có khoảng cách, ở gần quá sẽ chỉ thấy khuyết điểm mà thôi, không phải ngày xưa Hạ… phụ thân ta cũng cảm thấy bà tốt đẹp ư? Nhưng cưới rồi, sự tốt đẹp của bà đều trở thành khuyết điểm cả.”
“Đó là vì ông ta không biết quý trọng.” Hoàng đế nghiêm túc nói: “Đây không phải lỗi của mẹ ngươi, nếu là nam tử khác, chắc chắn sẽ đối xử tốt với mẹ ngươi.”
Thương Mai thầm thấy hồi hộp, nam tử khác, đừng nói là chính ông ấy nhé?
Nhưng tuyệt đối không thể nào, khó lắm mẫu thân và An thân vương mới xem như phá vỡ tình thế gượng gạo, có hy vọng khổ tận cam lai, Hoàng đế không thể chen chân vào được.
“Hoàng thượng, đúng rồi, lúc trước Mai Phi nương nương nói muốn đến thăm ngài, từ khi ngài bị bệnh, bà ấy vẫn luôn nhớ ngài, hay ngài đeo dạ mặt lên gặp bà ấy một lần nhé?” Thương Mai vội vàng đánh trống lảng.
Hoàng đế lại hơi mất hứng: “Không, không gặp, trẫm không muốn gặp bọn họ.”
Mộ Dung Khanh đã đoán được từ trước, không quan tâm lắm nói: “Không sao, dù loại tử sĩ này không chết cũng không hỏi được gì cả đâu.”
“Khó khăn lắm mới bắt được một người, không ngờ vẫn để hắn chết rồi.” Thương Mai buồn rầu nói.
“Làm gì có chuyện dễ thế? Vừa mới lật đổ Lương thái phó đã có thể lật đổ lão Bát à? Nàng nghĩ hay ghê.” Mộ Dung Khanh cười nhạo.
Thương Mai cười lắc đầu: “Có thể không muốn sao?”
Nhưng đương nhiên cô không dám nói là cô hạ châm quá nặng, hại chết thích khách, cô bắt thích khách chỉ vì muốn viên thuốc độc kia thôi, không phải hy vọng thích khách rơi vào tay Mộ Dung Khanh.
Vì cô không thể chắc chắn thích khách có khai Nam Hoài vương ra không, nếu khai ra, chắc chắn có thể tưởng tượng được kết cục của Nam Hoài vương, hắn có chết cũng không hết tội, nhưng đồng mệnh cổ vẫn chưa được giải mà.
Cô không thể để Mộ Dung Khanh chết cùng với Nam Hoài vương được.
Lần này xuất cung khiến bệnh tình của Hoàng đế lại chuyển biến xấu, Thương Mai chỉ có thể tạm thời ở lại Hy Vy cung, một là để quản lý sổ sách trong cung, hai là chữa trị cho Hoàng thượng.
Tin tức tốt truyền vào cung, là Tiêu Thác đưa tới, nói sau khi Hàn Sơn nhận tiền chữa bệnh của Tráng Tráng thì nói với nàng ấy rằng tình huống của Tiêu Kiêu đã bước đầu ổn định, nhưng vẫn chưa thế xuống núi.
Thương Mai tò mò hỏi rốt cuộc lão Vương gia thu bao nhiêu bạc của Tráng Tráng, Tiêu Thác phì cười: “Một trăm lượng.”
“Một trăm lượng? Vậy tại sao tổ phụ của ngươi lại nói phải tán gia bại sản?” Thương Mai ngạc nhiên hỏi.
“Đúng thế, ta cũng không hiểu tổ phụ nghĩ gì nữa, trong thư người ta không nói cần bao nhiêu, chỉ muốn thu tiền khám chữa bệnh mua thuốc thôi, tôi nói tổ phụ ngốc ông ấy còn không chịu, nói một người đặc biệt như lão Vương gia đòi tiền chữa bệnh chắc chắn sẽ không rẻ.” Tiêu Thác cười ngại ngùng nói.
Thương Mai cũng bật cười: “Hầu gia là tôn trọng lão Vương gia.”
“Ngốc chính là ngốc!” Tiêu Thác khinh thường nói.
Thương Mai cạn lời nhìn hắn: “Tiêu Thác, thật ra ngươi biết không? Dù tổ phụ ngươi có ngốc đến mấy cũng không ngốc bằng ngươi.”
“Đây là nói bậy!” Tiêu Thác đỏ mặt cãi.
“Là nói bậy đó, ngươi đúng là thông minh.” Thương Mai nghiêm túc nói.
Tiêu Thác nhìn cô: “Lời này có ý châm chọc mà, ngươi tưởng ta nghe không hiểu hả?”
Thương Mai bật cười: “Được rồi, không tranh cãi nữa, ngươi vào cung là để nói chuyện này với ta sao?”
Tiêu Thác nói: “Không phải, bây giờ ta là thống lĩnh cấm quân.”
“Không phải trước đây ngươi cũng là thống lĩnh cấm quân à?” Thương Mai nhớ hình như hắn từng quản lý cấm quân.
“Bây giờ là Hoàng thượng đề bạt, trước kia là Vương gia quyết định riêng.” Tiêu Thác tự hào nói.
Thương Mai ô một tiếng: “Có tiền đồ đấy!”
“Ừm, ta đi làm việc đây, bây giờ nội bộ cấm quân khá rối loạn, ta còn phải chỉnh đốn lại nữa.” Tiêu Thác nói xong thì đi luôn.
Thương Mai nhìn bóng lưng của hắn, Tiêu Thác cũng đã trưởng thành rất nhiều rồi, nhớ trước đây khi vừa gặp hắn, cảm thấy hắn chín chắn thận trọng, sau đó phát hiện chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng vẫn còn rất ngây thơ, chỉ là qua nhiều chuyện như thế, lại thành thân, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lúc này gần cuối năm, ai cũng bận rộn.
Cuộc sống bình lặng trôi qua, ngoài việc Nam Hoài vương nói tháng hai năm sau muốn cưới Tôn Phương Nhi, ở lại Kinh thành xử lý chuyện kết hôn thì mọi thứ đều rất thuận lợi.
Bệnh tình của Hoàng thượng lúc tốt lúc kém, nhưng có thể sống qua năm mới, Hoàng thái hậu đã cảm thấy là kỳ tích rồi.
Tết nghỉ phép, mùng tám đầu năm mới lên triều, vì thế Mộ Dung Khanh cũng rảnh rỗi hiếm thấy.
Đây là năm đầu tiên Thương Mai ăn Tết ở Đại Chu, cô rất coi trọng.
Nhưng hôm hai mươi lăm tháng chạp, Tôn trắc phi đột nhiên bệnh nặng rồi chết, nàng ta trước giờ không được sủng ái, cũng không có giá trị lợi dụng với Quý Thái phi, chết là chuyện sớm muộn.
Nhưng Thương Mai không ngờ lại nhanh như thế.
Thương Mai là Vương Phi, đương nhiên chuyện tang sự của Tôn trắc phi phải do cô phụ trách.
Tôn trắc phi chết không tạo nên sóng gió gì, nhưng lại khiến việc cưới xin của Nam Hoài vương và Phương Nhi phải lùi lại.
Chuyện này có nghĩa Nam Hoài vương lại ở lại Kinh thêm một trăm ngày nữa.
Xử lý tang sự của Tôn trắc phi xong đã là hai mươi bảy tháng chạp, vì đã sắp đến Tết, năm mới không thể xui xẻo được.
Từ sau khi Thái tử bị phế, sức khỏe của Hoàng thái hậu yếu đi nhiều, chuyện trong cung hơn một nửa rơi vào tay Mai Phi và Nghi Phi, Thương Mai chỉ quản lý sổ sách, những chuyện còn lại đều không để tâm.
Thương Mai từng gặp Tôn Phương Nhi một lần trong phủ, trông nàng ta không vui, không có cảm giác vui vẻ vì sắp làm tân nương chút nào. Lúc gặp nàng ta, cô và Mộ Dung Khanh nắm tay nhau đi qua, mắt Mộ Dung Khanh nhìn thẳng, chỉ lo nắm bàn tay cô, Tôn Phương Nhi căm ghét nhìn tới, Thương Mai đã biết nàng ta vẫn chưa quên được Mộ Dung Khanh.
Đúng là một tình địch mạnh mà, Thương Mai thầm thở dài trong lòng.
Có một người đàn ông xuất sắc như thế, lúc nào cũng phải lo đề phòng.
Cũng may hắn rất phối hợp, không thèm nhìn một cô gái nào khác, Thương Mai rất vui mừng vì điều này.
Ngày hai mươi tám, Thương Mai theo lệ vào cung chữa bệnh cho Hoàng đế.
Trước đây, Hoàng đế sẽ không nói chuyện quá nhiều với Thương Mai, nhưng ngày đó tinh thần của ông ấy khá tốt, còn kêu Thương Mai ngồi xuống trò chuyện với mình.
Thương Mai chỉ cho rằng ông ấy bệnh lâu nên trong người khó chịu, muốn tìm người nói chuyện, bèn thu châm lại ngồi xuống: “Hoàng thượng muốn nói gì ạ?”
Vết ban đỏ trên mặt Hoàng đế đã mờ đi nhiều, nhìn chằm chằm vào cô mãi không dời mắt, khiến Thương Mai tưởng trên mặt mình nổi ban đỏ, theo bản năng giơ tay lên sờ sờ: “Hoàng thượng?”
Lúc này Hoàng đế mới dời mắt đi, cong môi cười: “Không phải chuyện đặc biệt gì, chỉ muốn tán gẫu với ngươi mấy câu thôi.”
Thương Mai cảm thấy hôm nay ông ấy rất lạ, nhất là ánh mắt khi nhìn cô, có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Trong lòng Thương Mai vang lên tiếng chuông cảnh báo, thầm hy vọng đừng nói chuyện gì không hay, nếu không thì khỏi ăn Tết luôn.
Một lát sau, Hoàng đế mới nói: “Mẹ ngươi có khỏe không?”
Thương Mai ngẩn ra, sao chuyện này lại liên quan đến mẫu thân rồi? Nhớ lúc trước nghe nói Hoàng đế từng ái mộ mẫu thân, đừng nói là dư tình chưa dứt nhé?
Nhưng không thể được, con người ông ấy luôn không xem trọng tình cảm nam nữ mà.
Thương Mai cẩn thận nói: “Bây giờ mẫu thân sống không màng danh lợi, rất thoải mái, rất tốt, cảm ơn Hoàng thượng đã hỏi thăm”.
“Sau khi hòa ly, bà ấy không nghĩ đến việc tìm một người khác sao?” Hình như Hoàng đế vẫn chưa hiểu sự kiêng dè của Thương Mai, ngược lại còn hỏi sâu hơn.
Sắc mặt Thương Mai trở nên nghiêm túc: “Việc này, mẫu thân nói sống một mình rất tốt, không muốn tìm thêm nữa.”
Hoàng đế cười: “Mẹ ngươi là một nữ tử giỏi giang, cả đời này, trẫm chưa từng gặp nữ tử nào tốt đẹp như bà ấy cả.”
Thương Mai gượng cười: “Hoàng thượng quá khen rồi, vả lại tốt đẹp chỉ là vì có khoảng cách, ở gần quá sẽ chỉ thấy khuyết điểm mà thôi, không phải ngày xưa Hạ… phụ thân ta cũng cảm thấy bà tốt đẹp ư? Nhưng cưới rồi, sự tốt đẹp của bà đều trở thành khuyết điểm cả.”
“Đó là vì ông ta không biết quý trọng.” Hoàng đế nghiêm túc nói: “Đây không phải lỗi của mẹ ngươi, nếu là nam tử khác, chắc chắn sẽ đối xử tốt với mẹ ngươi.”
Thương Mai thầm thấy hồi hộp, nam tử khác, đừng nói là chính ông ấy nhé?
Nhưng tuyệt đối không thể nào, khó lắm mẫu thân và An thân vương mới xem như phá vỡ tình thế gượng gạo, có hy vọng khổ tận cam lai, Hoàng đế không thể chen chân vào được.
“Hoàng thượng, đúng rồi, lúc trước Mai Phi nương nương nói muốn đến thăm ngài, từ khi ngài bị bệnh, bà ấy vẫn luôn nhớ ngài, hay ngài đeo dạ mặt lên gặp bà ấy một lần nhé?” Thương Mai vội vàng đánh trống lảng.
Hoàng đế lại hơi mất hứng: “Không, không gặp, trẫm không muốn gặp bọn họ.”
/923
|