Bữa cơm giao thừa mọi người trong phủ phải ăn cơm cùng nhau.
Thật ra Thương Mai chưa từng ăn cơm cùng Quý thái phi, huống chi là ăn cùng với tiểu thúc.
Chiều nay khi Mộ Dung Khanh về đã nói với Thương Mai: “Tối nay không ăn cùng nhau, chúng ta về tìm lão nhạc mẫu ăn cùng người đi.”
“Nhạc mẫu là nhạc mẫu nhưng đừng thêm chữ ‘lão’ có được không? Bà ấy còn chưa đến bốn mươi tuổi!” Thương Mai nói không nên lời.
Mộ Dung Khanh ngồi xuống cần hạt dưa: “Tuổi có nhỏ hơn nữa cũng vẫn là lão nhạc mẫu.”
“Chúng ta về ăn hả? Như vậy không hay lắm đâu, chắc chắn lúc về tam ca lý lẽ cứng nhắc kia của chàng lại nói chúng ta.” Thương Mai nói, Lễ Thân Vương là người cực kỳ coi trọng luân lý tình thân. “Nếu huynh ấy nói thì nàng hỏi ngược lại có phải bữa cơm tất niên nên ăn cùng người nhà phải không? Chúng ta và lão nhạc mẫu là người một nhà. Không thì vào cung ăn cũng được, chỉ cần nàng không sợ bị các nương nương bám riết.” Mộ Dung Khanh nhổ vỏ hạt dưa, trước kia hẳn không thích ăn vặt, nhưng bây giờ mọi mặt đã thay đổi rất nhiều. “Vậy chúng ta về nhà ăn đi” Thương Mai cười hì hì, thật ra cô rất muốn về nhà ăn, đón tết ai lại muốn ăn bữa cơm không thoải mái chứ, đón tết cũng không được yên.
Thương Mai về nhà ăn cơm bất chợt, hôm nay cô cũng chẳng nói gì nên Thanh Ninh Các tưởng cô sẽ cho người chuẩn bị bữa cơm gia thừa, cô cũng chẳng muốn dặn dò, chỉ nói với Nam Hoài vương rằng đợi cô đích thân tới mời thì hãy ra.
Mọi người đợi tới tận giờ Dậu mà vẫn chưa thấy phòng bếp đến hỏi có thể mang cơm lên chưa, lúc này Quý thái phi mới biết Thương Mai và Mộ Dung Khanh không ăn cơm tất niên ở nhà.
Quý thái phi tức muốn chết, mặc dù bà ta không muốn ăn cùng Thương Mai lắm nhưng ăn hay không do bà ta quyết định chứ không phải do Thương Mai quyết.
Cô không nói một lời đã đưa con trai bà ra ngoài ăn cơm tất niên, đúng là tạo phản mà. “Mang cơm lên!” Nam Hoài vương thấy Quý thái phi không vui thì nhẹ giọng nói. “Vâng!” Trưởng bếp thấy sắc mặt tái xanh của Quý thái phi còn tưởng sẽ bị măng, nghe thấy Nam Hoài vương nói người đi gọi Tôn Phương Nhi, nhưng Tiểu Hồng lại về bẩm bảo răng Tôn Phương Nhi không ở nói lời nào à?”
“Thưa Vương gia, Tôn tiểu thư không nói đi đầu, nô tỳ cũng không thấy nàng ra ngoài nên cứ tưởng nàng vẫn ở trong phòng Tiểu Hồng đáp.
Nam Hoài vương xua tay, chán ghét nói: “Để nàng ta đi đi, mặc kệ nàng”
Quý thái phi lại gọi Tiểu Hồng lại: “Hôm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Tiểu Hồng nói thật: “Thưa Quý thái phi, một món quà, ngoài ra không có chuyện gì khác a”
“Chưởng quỹ Hồ gia? Hồ Hạnh Nhi!” Quý thái phi cau mày: “Nàng ta tặng quà cho Phương Nhi? Tặng gì?”
“Là một hộp gầm nhỏ, chắc là món đồ trang sức nào đó, còn có một xếp lụa” Tiểu Hồng nói. “Chắc là món đồ trang sức nào đó? Ngươi không nhìn thấy sao?” Nam Hoài vương hỏi.
Tiểu Hồng lắc đầu: “Nô tỳ không thấy, Tôn tiểu đầu nàng nói không cần, sau đó lại đột nhiên bảo nô tỳ để lại”
Quý thái phi phất tay để nàng ra ngoài, sau đó nói với Nam Hoài vương: “Hồ Hạnh Nhi với tiểu cô cô con và Hạ Thương Mai có quan hệ thân thiết, nàng ta tặng quà cho Phương Nhi là có ý gì?”
“Ly gián? Để chúng ta biết nàng tặng quà cho Phương Nhi rồi chúng ta sẽ hiểu lầm rằng Phương Nhi này đầu tiên. “Không, nếu là ly gián, chỉ cần Tôn Phương Nhi không nhận thì sẽ không ly gián được.” Quý thái phi nói.
Nam Hoài vương suy nghĩ: “Vậy mẫu phi nghĩ sao?” Quý thái phi lắc đầu: “Ai gia càng ngày càng không rõ tình hình hiện giờ.”
Nam Hoài vương nói: “Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, Tôn
Phương Nhi sẽ không phản bội bản vương đầu, điều này bản vương rất chắc chắn.”
“Con chắc chắn nàng chắn như vậy?” Quý thái phi hỏi.
Nam Hoài vương đáp: “Bởi vì ngoài bản vương, không có ai chịu thu nhận nàng, nàng cũng không muốn chỉ sống cuộc sống bình thường, nàng rất muốn tranh giành
Quý thái phi lắc đầu: “Con đó, trước kia ai gia đã nói với con rồi, chắc là trước kia không ai dám giữ nàng lại nhưng bây giờ thì ta, đừng khẳng định quá, ai gia cảm thấy Hồ Hạnh Nhi tiếp cận Tôn Phương Nhi là để lắng quá rồi, cho dù Hồ Hạnh Nhi muốn làm vậy thì Tôn Phương Nhi cũng sẽ không làm đâu, nàng ta sắp được lên làm Vương phi rồi, ngôi vị này trước kia nàng ta làm thứ nữ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.”
“Nhưng con cũng nên nhìn ra được nàng ta không cam tâm tình nguyện chứ?”
“Không tình nguyện là vì trái tim bản vương không dành cho nàng ta, có lẽ nàng ta đủ thông minh, trước kia Mộ Dung Khanh không coi trọng nàng ta thì bây giờ cũng vẫn vậy, sau này lại càng không. Nàng ta biết đây là giấc mơ xa xỉ không thực, nàng sẽ biết giữ giấc mơ này hay giữ chắc vị trí Vương phi là quan trọng.”
Quý thái phi nhẹ giọng nói: “Con cũng thừa nhận trái tim minh không dành cho nàng, có thể thấy con chuyển chủ đề: “Đừng nói nữa, ăn cơm tất niên thôi”
Thanh Ninh Các vắng vẻ hiu quạnh nhưng Thính Vũ Hiên lại rất náo nhiệt.
Mọi người kê hai bàn, một bàn là phu thê Mộ Dung Khanh và nhạc mẫu của Mộ Dung Khanh là Liên Thuý Ngữ, bàn còn lại là mấy huynh muội Tiểu Khuyên, Quế Viên, Đao lão đại, ma ma và mấy người hầu hạ Liên Thuý Ngữ.
Tối nay Nghiêm Vinh không tới mà về định gọi mấy người Tiểu Khuyên ngồi ăn cùng nhưng bọn họ thấy vẻ mặt lạnh băng của Vương gia thì đều nói không dám, vì thể Thương Mai đành dặn kê thêm một bàn nữa.
Đương nhiên bữa cơm tối nay do cô cô Thuý Ngọc làm, lúc mọi người ăn, ai nấy đều khen tay nghề của bà còn hơn cả đầu bếp.
Thương Mai đứng dậy nâng chén: “Hôm nay ta kính mọi người một chén, cảm ơn cảm ơn!”
Vương phi nâng chén kính mọi người nhưng Mộ Dung Khanh bên lại không nhúc nhích, chỉ hờ hững ăn cơm. Mấy người ma ma lập tức đứng lên: “Vương phi, sao có thể để người kính rượu nô tài chứ? Phải là nô tài kính rượu người mới đúng.”
Thương Mai nói: “Ma ma, chén rượu này mọi người đều phải uống, không uống là ta sẽ giận.”
Thật ra Thương Mai chưa từng ăn cơm cùng Quý thái phi, huống chi là ăn cùng với tiểu thúc.
Chiều nay khi Mộ Dung Khanh về đã nói với Thương Mai: “Tối nay không ăn cùng nhau, chúng ta về tìm lão nhạc mẫu ăn cùng người đi.”
“Nhạc mẫu là nhạc mẫu nhưng đừng thêm chữ ‘lão’ có được không? Bà ấy còn chưa đến bốn mươi tuổi!” Thương Mai nói không nên lời.
Mộ Dung Khanh ngồi xuống cần hạt dưa: “Tuổi có nhỏ hơn nữa cũng vẫn là lão nhạc mẫu.”
“Chúng ta về ăn hả? Như vậy không hay lắm đâu, chắc chắn lúc về tam ca lý lẽ cứng nhắc kia của chàng lại nói chúng ta.” Thương Mai nói, Lễ Thân Vương là người cực kỳ coi trọng luân lý tình thân. “Nếu huynh ấy nói thì nàng hỏi ngược lại có phải bữa cơm tất niên nên ăn cùng người nhà phải không? Chúng ta và lão nhạc mẫu là người một nhà. Không thì vào cung ăn cũng được, chỉ cần nàng không sợ bị các nương nương bám riết.” Mộ Dung Khanh nhổ vỏ hạt dưa, trước kia hẳn không thích ăn vặt, nhưng bây giờ mọi mặt đã thay đổi rất nhiều. “Vậy chúng ta về nhà ăn đi” Thương Mai cười hì hì, thật ra cô rất muốn về nhà ăn, đón tết ai lại muốn ăn bữa cơm không thoải mái chứ, đón tết cũng không được yên.
Thương Mai về nhà ăn cơm bất chợt, hôm nay cô cũng chẳng nói gì nên Thanh Ninh Các tưởng cô sẽ cho người chuẩn bị bữa cơm gia thừa, cô cũng chẳng muốn dặn dò, chỉ nói với Nam Hoài vương rằng đợi cô đích thân tới mời thì hãy ra.
Mọi người đợi tới tận giờ Dậu mà vẫn chưa thấy phòng bếp đến hỏi có thể mang cơm lên chưa, lúc này Quý thái phi mới biết Thương Mai và Mộ Dung Khanh không ăn cơm tất niên ở nhà.
Quý thái phi tức muốn chết, mặc dù bà ta không muốn ăn cùng Thương Mai lắm nhưng ăn hay không do bà ta quyết định chứ không phải do Thương Mai quyết.
Cô không nói một lời đã đưa con trai bà ra ngoài ăn cơm tất niên, đúng là tạo phản mà. “Mang cơm lên!” Nam Hoài vương thấy Quý thái phi không vui thì nhẹ giọng nói. “Vâng!” Trưởng bếp thấy sắc mặt tái xanh của Quý thái phi còn tưởng sẽ bị măng, nghe thấy Nam Hoài vương nói người đi gọi Tôn Phương Nhi, nhưng Tiểu Hồng lại về bẩm bảo răng Tôn Phương Nhi không ở nói lời nào à?”
“Thưa Vương gia, Tôn tiểu thư không nói đi đầu, nô tỳ cũng không thấy nàng ra ngoài nên cứ tưởng nàng vẫn ở trong phòng Tiểu Hồng đáp.
Nam Hoài vương xua tay, chán ghét nói: “Để nàng ta đi đi, mặc kệ nàng”
Quý thái phi lại gọi Tiểu Hồng lại: “Hôm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Tiểu Hồng nói thật: “Thưa Quý thái phi, một món quà, ngoài ra không có chuyện gì khác a”
“Chưởng quỹ Hồ gia? Hồ Hạnh Nhi!” Quý thái phi cau mày: “Nàng ta tặng quà cho Phương Nhi? Tặng gì?”
“Là một hộp gầm nhỏ, chắc là món đồ trang sức nào đó, còn có một xếp lụa” Tiểu Hồng nói. “Chắc là món đồ trang sức nào đó? Ngươi không nhìn thấy sao?” Nam Hoài vương hỏi.
Tiểu Hồng lắc đầu: “Nô tỳ không thấy, Tôn tiểu đầu nàng nói không cần, sau đó lại đột nhiên bảo nô tỳ để lại”
Quý thái phi phất tay để nàng ra ngoài, sau đó nói với Nam Hoài vương: “Hồ Hạnh Nhi với tiểu cô cô con và Hạ Thương Mai có quan hệ thân thiết, nàng ta tặng quà cho Phương Nhi là có ý gì?”
“Ly gián? Để chúng ta biết nàng tặng quà cho Phương Nhi rồi chúng ta sẽ hiểu lầm rằng Phương Nhi này đầu tiên. “Không, nếu là ly gián, chỉ cần Tôn Phương Nhi không nhận thì sẽ không ly gián được.” Quý thái phi nói.
Nam Hoài vương suy nghĩ: “Vậy mẫu phi nghĩ sao?” Quý thái phi lắc đầu: “Ai gia càng ngày càng không rõ tình hình hiện giờ.”
Nam Hoài vương nói: “Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, Tôn
Phương Nhi sẽ không phản bội bản vương đầu, điều này bản vương rất chắc chắn.”
“Con chắc chắn nàng chắn như vậy?” Quý thái phi hỏi.
Nam Hoài vương đáp: “Bởi vì ngoài bản vương, không có ai chịu thu nhận nàng, nàng cũng không muốn chỉ sống cuộc sống bình thường, nàng rất muốn tranh giành
Quý thái phi lắc đầu: “Con đó, trước kia ai gia đã nói với con rồi, chắc là trước kia không ai dám giữ nàng lại nhưng bây giờ thì ta, đừng khẳng định quá, ai gia cảm thấy Hồ Hạnh Nhi tiếp cận Tôn Phương Nhi là để lắng quá rồi, cho dù Hồ Hạnh Nhi muốn làm vậy thì Tôn Phương Nhi cũng sẽ không làm đâu, nàng ta sắp được lên làm Vương phi rồi, ngôi vị này trước kia nàng ta làm thứ nữ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.”
“Nhưng con cũng nên nhìn ra được nàng ta không cam tâm tình nguyện chứ?”
“Không tình nguyện là vì trái tim bản vương không dành cho nàng ta, có lẽ nàng ta đủ thông minh, trước kia Mộ Dung Khanh không coi trọng nàng ta thì bây giờ cũng vẫn vậy, sau này lại càng không. Nàng ta biết đây là giấc mơ xa xỉ không thực, nàng sẽ biết giữ giấc mơ này hay giữ chắc vị trí Vương phi là quan trọng.”
Quý thái phi nhẹ giọng nói: “Con cũng thừa nhận trái tim minh không dành cho nàng, có thể thấy con chuyển chủ đề: “Đừng nói nữa, ăn cơm tất niên thôi”
Thanh Ninh Các vắng vẻ hiu quạnh nhưng Thính Vũ Hiên lại rất náo nhiệt.
Mọi người kê hai bàn, một bàn là phu thê Mộ Dung Khanh và nhạc mẫu của Mộ Dung Khanh là Liên Thuý Ngữ, bàn còn lại là mấy huynh muội Tiểu Khuyên, Quế Viên, Đao lão đại, ma ma và mấy người hầu hạ Liên Thuý Ngữ.
Tối nay Nghiêm Vinh không tới mà về định gọi mấy người Tiểu Khuyên ngồi ăn cùng nhưng bọn họ thấy vẻ mặt lạnh băng của Vương gia thì đều nói không dám, vì thể Thương Mai đành dặn kê thêm một bàn nữa.
Đương nhiên bữa cơm tối nay do cô cô Thuý Ngọc làm, lúc mọi người ăn, ai nấy đều khen tay nghề của bà còn hơn cả đầu bếp.
Thương Mai đứng dậy nâng chén: “Hôm nay ta kính mọi người một chén, cảm ơn cảm ơn!”
Vương phi nâng chén kính mọi người nhưng Mộ Dung Khanh bên lại không nhúc nhích, chỉ hờ hững ăn cơm. Mấy người ma ma lập tức đứng lên: “Vương phi, sao có thể để người kính rượu nô tài chứ? Phải là nô tài kính rượu người mới đúng.”
Thương Mai nói: “Ma ma, chén rượu này mọi người đều phải uống, không uống là ta sẽ giận.”
/923
|