Ngày hôm đó, Nam Hoài vương hiếm thấy ở lại Từ An cung.
“Không nghĩ tới, con vẫn phải rời kinh, kế hoạch của chúng ta, rốt cuộc lúc nào mới có thể thành công?” Quý thái phi đã không nhịn được nữa rồi, bà ta chờ quá lâu, từ ngày vào cung trở đi luôn muốn ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, hôm nay, Hoàng thái hậu đã chết rồi, bà ta vẫn không thấy hy vọng.
“Mẫu phi không cần vội vàng, hiện nay trước mắt đất nước gặp nạn, vào lúc này con trai cũng không động được, động chính là kẻ gian hại nước, để lại tiếng xấu như vậy, khó mà danh chính ngôn thuận lên ngôi, nhiều năm như vậy chúng ta cũng chờ được, chờ thêm một chút lại ngại gì chứ?” Nam Hoài vương an ủi.
Quý thái phi quả thật tâm luôn phập phồng: “Không phải mẫu phi không thể đợi, mà là đến hôm nay trong cung vẫn nằm trong bàn tay của Hạ Thương Mai và Mộ Dung Tráng Tráng, Trần gia lão thái bà kia luôn tới theo dõi, nhiều lần ai gia thật muốn giết bà ta.”
Mi tâm Nam Hoài vương động một cái: “Giết bà ta?”
“Còn không phải sao? Bà ta một ngày đều ở đây, ai gia nếu muốn hạ độc, là chuyện dễ dàng.” Quý thái phi hừ lạnh: “Nếu không phải thấy Trần gia khó dây dưa, cộng thêm chết ở trong Từ An cung, ai gia thoát không khỏi liên quan, đã sớm hạ sát thủ.”
Nam Hoài vương từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc: “Đây là con trai hôm nay đi xin Phương Nhi, giấu trên người, để ngừa bất cứ tình huống nào, mẫu phi, người hạ độc ngay trong canh, người và bà ta cùng nhau uống, nhưng trước đó người ăn giải dược, năm ngày sau, bà ta thì sẽ nổ tung mà chết.”
“Đây là độc dược?” Quý thái phi cầm lấy, đổ ra nhìn một chút: “Phương Nhi không phải giỏi dùng cổ độc sao? Đây là độc dược gì?”
“Đây là cổ độc, bọc bên trong đều là trứng trùng, sau khi ăn vào, nếu không có giải dược, trứng trùng sẽ lớn lên, năm ngày sau, có thể đoạt tính mạng con người.”
Quý thái phi mừng rỡ: “ Được, con lập tức đi hỏi Phương Nhi lấy giải dược, ai gia trước hết ăn giải dược, giải quyết Trần lão thái bà kia.”
Nam Hoài vương giơ ly lên, mâu sắc thâm trầm: “Mẫu phi, Trần gia lấy lão thái quân làm trọng, bà ta chết, Trần gia tiêu tan, sau này, chúng ta lại bớt đi một kẻ địch.”
“Con nói đúng” Vẻ mặt Quý thái phi tươi cười: “A Phúc, tới đây, mang rượu ngon năm xưa lên, hiếm khi Vương gia hôm nay rảnh rỗi, mẹ con chúng ta phải cùng nhau uống một ly.”
“Mẫu phi còn cất giấu rượu ngon?” Nam Hoài vương cáu giận: “Sớm nên lấy ra.”
Quý thái phi than thở một tiếng: “Cái này vốn là năm xưa giấu, ban đầu là cho chuẩn bị cho anh con, lúc ấy ai gia cùng tiên đế đều cảm thấy hắn rất có tiền đồ, không nghĩ tới, hắn làm phản như vậy, cũng được, tất cả hy vọng của ai gia hiện giờ đều ký thác trên người con, rượu này, uống với con.”
A Phúc cầm tới trúc diệp thanh năm xưa, mở ra đất vàng ém trên miệng ngửi được mùi rượu xông vào mũi, mùi thơm hơn người làm cho người ta ngửi một chút là chìm đắm rồi.
“Rượu ngon, rượu ngon!” Nam Hoài vương mừng rỡ, hắn cũng rượu thật ngon, lại không phải là rượu ngon không uống.
Giống như Mộ Dung Khanh vậy, tuy nói cũng là rượu ngon, nhưng hắn chó má rác rưởi gì cũng có thể bỏ vào trong miệng, chỉ một điểm này, vẫn luôn để cho hắn rất coi thường.
Quý thái phi tự mình rót rượu cho hắn, hỏi: “Ngươi bên kia nghĩ ra cách giữ lại kinh thành chưa?”
Nam Hoài vương nói: “Hôm nay Hoàng thượng tuy nói không hạ chỉ để cho con trai trở về Nam quốc, nhưng có ý như vậy rồi, lại có lão Cửu cũng ở trên điện nói, con trai làm thế nào cũng phải đi một chút, mượn danh giữ hiếu lưu ở kinh thành, mấy ngày này con trai cũng lung lạc được không ít người, cho nên, nhiệm vụ của lần này coi như đạt thành, trở về cũng không gấp.”
“Ừ, con tạm thời trở về cũng được, sau khi trở về, con cũng nên chiêu binh mãi mã, chuẩn bị thật tốt một phen.”
“Con trai đã biết.” Nam Hoài vương trả lời.
“Tới đây, mẫu phi kính con một ly, chúc mừng đại sự của chúng ta sớm ngày sẽ thành.” Quý thái phi nâng ly, Nam Hoài vương cùng bà ta cụng ly uống một hết hớp.
Hắn buông ly xuống, nói: “Mẫu phi, độc trùng năm ngày này vẫn phải mau chóng cho Trần thái quân uống vào, người này hết sức khôn khéo, thời điểm ngài bỏ thuốc phải đặc biệt chú ý, phàm là bà ta có lòng cảnh giác, ngài cũng không nên mạo hiểm làm.”
“Yên tâm đi, người có tâm lại cố ý giả vô tâm, bà ta thế nào cũng không phải là đối thủ của ai gia.” Quý thái phi tràn đầy tự tin nói: “Con chắc chắn độc trùng năm ngày đưa cho ai gia là có giải dược sao?”
“Đương nhiên là có, không tin ngài truyền Phương Nhi vào cung hỏi một chút là biết.” Nam Hoài vương chắc chắn trả lời.
“Vậy thì không cần thiết, con chỉ để ý đưa giải dược cho ai gia là được, ai gia chờ cơ hội hạ thủ.”
“Được, con trai ngày mai vào cung giao cho ngài.” Nam Hoài vương nói.
Hôm sau, hắn quả nhiên cầm giải dược vào cung cho Quý thái phi: “Mẫu phi, ngài phải nhớ kỹ, trước hết uống giải dược, rồi mới uống độc tửu, thứ tự trước sau không thể loạn, nếu không, giải dược không có hiệu quả.”
“Ừ, ai gia nhớ rồi.” Quý thái phi cầm trong tay viên giải dược kia, tay lại hơi run rẩy, sắc mặt cũng rất mất tự nhiên.
“Mẫu phi, ngài sao vậy?” Nam Hoài vương phát hiện bà ta không đúng, hỏi.
Quý thái phi hít hít mũi: “Không biết chuyện gì, hôm nay cảm giác đầu nặng chân tay nhẹ, chút nữa truyền ngự y tới xem một chút.”
“Là bị lạnh sao? Sau này con trai không có ở đây bên cạnh, người phải chú ý sức khỏe của người.”
Quý thái phi nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài: “Ai gia mạng khổ, sinh được hai con trai, nhưng giống như không có vậy.”
“Mẫu phi đừng nói lời ngốc nghếch, con trai chỉ là tạm thời rời đi, cuối cùng sẽ trở lại.”
“Đúng vậy” Quý thái phi nhìn hắn: “Con sẽ trở lại.”
“Ngày mai con trai phải rời kinh rồi, mẫu phi bảo trọng thân thể thật tốt.” Nam Hoài vương vừa nói đứng dậy, quỳ trên đất, nặng nề dập đầu ba cái: “Mẫu phi thân thể không khỏe, con trai không thể bầu bạn ở bên cạnh, con trai thẹn trong lòng.”
Quý thái phi ngồi ngay ngắn ở trên ghế, thản nhiên đón nhận ba cái dập đầu vang dội của hắn, sau đó mới đưa tay kéo hắn đứng lên: “Ai gia luôn cảm thấy, lần này con không đi được.”
“Mẫu phi tại sao lại cảm thấy như vậy?” Trong lòng Nam Hoài vương thầm giật mình, trên mặt lại không gợn sóng.
“Không biết tại sao, chẳng qua là có cái trực giác này, cảm thấy lần này con không đi được.” Quý thái phi cười, nụ cười lạnh như băng.
Nam Hoài vương nhìn bà ta, trong đầu cảm giác dựng lông, bà ta sẽ không biết cái gì chứ? Phương Nhi hẳn sẽ không nói bậy bạ.
Thế nhưng vì lý do cẩn thận, thời điểm hắn rời khỏi Từ An cung, vẫn hỏi cung vệ một chút: “Tôn Phương Nhi tối hôm qua và hôm nay có vào cung không?”
“Hồi Vương gia, chưa từng thấy.” Cung vệ nói.
Nam Hoài vương lúc này mới yên tâm, Tôn Phương Nhi không vào cung, mẫu phi cũng không ra khỏi cung, hai người bọn họ chưa từng chạm mặt, nghĩ đến chuyện này là đã nắm chắc chin mười phần rồi.
Hôm sau rời cung, trước tiên hắn tới bái biệt Quý thái phi.
Vừa vặn, Trần thái quân cũng sáng sớm đã tới rồi.
“Trần thái quân cũng ở đây a?” Nam Hoài vương mỉm cười.
“Lão thân nghe Vương gia muốn rời kinh, sợ Quý thái phi thương tâm, cố ý tới bầu bạn.”
“Thái quân có lòng.” Nam Hoài vương nói.
“Vương gia khách khí, lần đi Nam quốc này đường xá xa xôi, Vương gia trên đường bảo trọng.”
“Đúng là đường xá xa xôi, nhưng quen rồi, lần đi lại này xem như du lịch.”
Trần thái quân cười khẽ: “Loại tâm thái này của Vương gia thật đáng quý, lão thân kính nể.”
Bà ta đứng dậy: “Lão thân đi ra ngoài trước, tránh làm trở ngại mẹ con Quý thái phi cùng Vương gia nói lời từ biệt.”
Nói xong, đi ra ngoài.
“Không nghĩ tới, con vẫn phải rời kinh, kế hoạch của chúng ta, rốt cuộc lúc nào mới có thể thành công?” Quý thái phi đã không nhịn được nữa rồi, bà ta chờ quá lâu, từ ngày vào cung trở đi luôn muốn ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, hôm nay, Hoàng thái hậu đã chết rồi, bà ta vẫn không thấy hy vọng.
“Mẫu phi không cần vội vàng, hiện nay trước mắt đất nước gặp nạn, vào lúc này con trai cũng không động được, động chính là kẻ gian hại nước, để lại tiếng xấu như vậy, khó mà danh chính ngôn thuận lên ngôi, nhiều năm như vậy chúng ta cũng chờ được, chờ thêm một chút lại ngại gì chứ?” Nam Hoài vương an ủi.
Quý thái phi quả thật tâm luôn phập phồng: “Không phải mẫu phi không thể đợi, mà là đến hôm nay trong cung vẫn nằm trong bàn tay của Hạ Thương Mai và Mộ Dung Tráng Tráng, Trần gia lão thái bà kia luôn tới theo dõi, nhiều lần ai gia thật muốn giết bà ta.”
Mi tâm Nam Hoài vương động một cái: “Giết bà ta?”
“Còn không phải sao? Bà ta một ngày đều ở đây, ai gia nếu muốn hạ độc, là chuyện dễ dàng.” Quý thái phi hừ lạnh: “Nếu không phải thấy Trần gia khó dây dưa, cộng thêm chết ở trong Từ An cung, ai gia thoát không khỏi liên quan, đã sớm hạ sát thủ.”
Nam Hoài vương từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc: “Đây là con trai hôm nay đi xin Phương Nhi, giấu trên người, để ngừa bất cứ tình huống nào, mẫu phi, người hạ độc ngay trong canh, người và bà ta cùng nhau uống, nhưng trước đó người ăn giải dược, năm ngày sau, bà ta thì sẽ nổ tung mà chết.”
“Đây là độc dược?” Quý thái phi cầm lấy, đổ ra nhìn một chút: “Phương Nhi không phải giỏi dùng cổ độc sao? Đây là độc dược gì?”
“Đây là cổ độc, bọc bên trong đều là trứng trùng, sau khi ăn vào, nếu không có giải dược, trứng trùng sẽ lớn lên, năm ngày sau, có thể đoạt tính mạng con người.”
Quý thái phi mừng rỡ: “ Được, con lập tức đi hỏi Phương Nhi lấy giải dược, ai gia trước hết ăn giải dược, giải quyết Trần lão thái bà kia.”
Nam Hoài vương giơ ly lên, mâu sắc thâm trầm: “Mẫu phi, Trần gia lấy lão thái quân làm trọng, bà ta chết, Trần gia tiêu tan, sau này, chúng ta lại bớt đi một kẻ địch.”
“Con nói đúng” Vẻ mặt Quý thái phi tươi cười: “A Phúc, tới đây, mang rượu ngon năm xưa lên, hiếm khi Vương gia hôm nay rảnh rỗi, mẹ con chúng ta phải cùng nhau uống một ly.”
“Mẫu phi còn cất giấu rượu ngon?” Nam Hoài vương cáu giận: “Sớm nên lấy ra.”
Quý thái phi than thở một tiếng: “Cái này vốn là năm xưa giấu, ban đầu là cho chuẩn bị cho anh con, lúc ấy ai gia cùng tiên đế đều cảm thấy hắn rất có tiền đồ, không nghĩ tới, hắn làm phản như vậy, cũng được, tất cả hy vọng của ai gia hiện giờ đều ký thác trên người con, rượu này, uống với con.”
A Phúc cầm tới trúc diệp thanh năm xưa, mở ra đất vàng ém trên miệng ngửi được mùi rượu xông vào mũi, mùi thơm hơn người làm cho người ta ngửi một chút là chìm đắm rồi.
“Rượu ngon, rượu ngon!” Nam Hoài vương mừng rỡ, hắn cũng rượu thật ngon, lại không phải là rượu ngon không uống.
Giống như Mộ Dung Khanh vậy, tuy nói cũng là rượu ngon, nhưng hắn chó má rác rưởi gì cũng có thể bỏ vào trong miệng, chỉ một điểm này, vẫn luôn để cho hắn rất coi thường.
Quý thái phi tự mình rót rượu cho hắn, hỏi: “Ngươi bên kia nghĩ ra cách giữ lại kinh thành chưa?”
Nam Hoài vương nói: “Hôm nay Hoàng thượng tuy nói không hạ chỉ để cho con trai trở về Nam quốc, nhưng có ý như vậy rồi, lại có lão Cửu cũng ở trên điện nói, con trai làm thế nào cũng phải đi một chút, mượn danh giữ hiếu lưu ở kinh thành, mấy ngày này con trai cũng lung lạc được không ít người, cho nên, nhiệm vụ của lần này coi như đạt thành, trở về cũng không gấp.”
“Ừ, con tạm thời trở về cũng được, sau khi trở về, con cũng nên chiêu binh mãi mã, chuẩn bị thật tốt một phen.”
“Con trai đã biết.” Nam Hoài vương trả lời.
“Tới đây, mẫu phi kính con một ly, chúc mừng đại sự của chúng ta sớm ngày sẽ thành.” Quý thái phi nâng ly, Nam Hoài vương cùng bà ta cụng ly uống một hết hớp.
Hắn buông ly xuống, nói: “Mẫu phi, độc trùng năm ngày này vẫn phải mau chóng cho Trần thái quân uống vào, người này hết sức khôn khéo, thời điểm ngài bỏ thuốc phải đặc biệt chú ý, phàm là bà ta có lòng cảnh giác, ngài cũng không nên mạo hiểm làm.”
“Yên tâm đi, người có tâm lại cố ý giả vô tâm, bà ta thế nào cũng không phải là đối thủ của ai gia.” Quý thái phi tràn đầy tự tin nói: “Con chắc chắn độc trùng năm ngày đưa cho ai gia là có giải dược sao?”
“Đương nhiên là có, không tin ngài truyền Phương Nhi vào cung hỏi một chút là biết.” Nam Hoài vương chắc chắn trả lời.
“Vậy thì không cần thiết, con chỉ để ý đưa giải dược cho ai gia là được, ai gia chờ cơ hội hạ thủ.”
“Được, con trai ngày mai vào cung giao cho ngài.” Nam Hoài vương nói.
Hôm sau, hắn quả nhiên cầm giải dược vào cung cho Quý thái phi: “Mẫu phi, ngài phải nhớ kỹ, trước hết uống giải dược, rồi mới uống độc tửu, thứ tự trước sau không thể loạn, nếu không, giải dược không có hiệu quả.”
“Ừ, ai gia nhớ rồi.” Quý thái phi cầm trong tay viên giải dược kia, tay lại hơi run rẩy, sắc mặt cũng rất mất tự nhiên.
“Mẫu phi, ngài sao vậy?” Nam Hoài vương phát hiện bà ta không đúng, hỏi.
Quý thái phi hít hít mũi: “Không biết chuyện gì, hôm nay cảm giác đầu nặng chân tay nhẹ, chút nữa truyền ngự y tới xem một chút.”
“Là bị lạnh sao? Sau này con trai không có ở đây bên cạnh, người phải chú ý sức khỏe của người.”
Quý thái phi nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài: “Ai gia mạng khổ, sinh được hai con trai, nhưng giống như không có vậy.”
“Mẫu phi đừng nói lời ngốc nghếch, con trai chỉ là tạm thời rời đi, cuối cùng sẽ trở lại.”
“Đúng vậy” Quý thái phi nhìn hắn: “Con sẽ trở lại.”
“Ngày mai con trai phải rời kinh rồi, mẫu phi bảo trọng thân thể thật tốt.” Nam Hoài vương vừa nói đứng dậy, quỳ trên đất, nặng nề dập đầu ba cái: “Mẫu phi thân thể không khỏe, con trai không thể bầu bạn ở bên cạnh, con trai thẹn trong lòng.”
Quý thái phi ngồi ngay ngắn ở trên ghế, thản nhiên đón nhận ba cái dập đầu vang dội của hắn, sau đó mới đưa tay kéo hắn đứng lên: “Ai gia luôn cảm thấy, lần này con không đi được.”
“Mẫu phi tại sao lại cảm thấy như vậy?” Trong lòng Nam Hoài vương thầm giật mình, trên mặt lại không gợn sóng.
“Không biết tại sao, chẳng qua là có cái trực giác này, cảm thấy lần này con không đi được.” Quý thái phi cười, nụ cười lạnh như băng.
Nam Hoài vương nhìn bà ta, trong đầu cảm giác dựng lông, bà ta sẽ không biết cái gì chứ? Phương Nhi hẳn sẽ không nói bậy bạ.
Thế nhưng vì lý do cẩn thận, thời điểm hắn rời khỏi Từ An cung, vẫn hỏi cung vệ một chút: “Tôn Phương Nhi tối hôm qua và hôm nay có vào cung không?”
“Hồi Vương gia, chưa từng thấy.” Cung vệ nói.
Nam Hoài vương lúc này mới yên tâm, Tôn Phương Nhi không vào cung, mẫu phi cũng không ra khỏi cung, hai người bọn họ chưa từng chạm mặt, nghĩ đến chuyện này là đã nắm chắc chin mười phần rồi.
Hôm sau rời cung, trước tiên hắn tới bái biệt Quý thái phi.
Vừa vặn, Trần thái quân cũng sáng sớm đã tới rồi.
“Trần thái quân cũng ở đây a?” Nam Hoài vương mỉm cười.
“Lão thân nghe Vương gia muốn rời kinh, sợ Quý thái phi thương tâm, cố ý tới bầu bạn.”
“Thái quân có lòng.” Nam Hoài vương nói.
“Vương gia khách khí, lần đi Nam quốc này đường xá xa xôi, Vương gia trên đường bảo trọng.”
“Đúng là đường xá xa xôi, nhưng quen rồi, lần đi lại này xem như du lịch.”
Trần thái quân cười khẽ: “Loại tâm thái này của Vương gia thật đáng quý, lão thân kính nể.”
Bà ta đứng dậy: “Lão thân đi ra ngoài trước, tránh làm trở ngại mẹ con Quý thái phi cùng Vương gia nói lời từ biệt.”
Nói xong, đi ra ngoài.
/923
|