Đầu óc Thương Mai lập tức tỉnh táo, có bảy người chết, ở hiện trường chỉ phát hiện năm người, có hai người còn sống, vậy thì hai người còn sống đó chắc chắn được chuẩn bị từ trước, sau khi bị tra tấn xong sẽ khai ra, đây chính là mục đích của bọn họ.
Nếu như vậy, còn có hai thi thể nữa, vào giờ phút quan trọng này, Quý thái phi không có cách nào di chuyển được thi thể ra khỏi cung, bởi vì từ sau khi bắt thích khách xong, thủ vệ trong cung đã nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Họ canh gác ở các cửa cung, Dạ Vương còn tăng cường phòng ngự ở khu vực trên cao, buổi tối đi lại trong cung, nếu nghe thấy có động tĩnh lạ trên cây, thì đó chính là người mà hắn sắp xếp.
Thi thể còn ở trong cung.
Chỉ cần tìm được thi thể của hai tên thích khách là có thể trả lại trong sạch cho cô.
“Ngươi xác định có bảy người chết?” Thương Mai lại xác nhận lần nữa.
Tôn Phương Nhi khẳng định: “Chắc chắn là có bảy người, trong điện chỉ có ta, Quý thái phi và bảy tên thích khách kia, rải độc phấn ra ngoài, chỉ cần hít vào một chút thì đều sẽ chết ngay, đương nhiên ngoại trừ ta ra, ta nghiên cứu chế tạo ra độc phẩn, ta đã thử qua tất cả các loại độc, có thể kháng độc tính, ta cũng sẽ trúng độc nhưng không chết.”
Thương Mai nhớ lão thái quân nhắc đến chuyện bắn tên, hỏi: “Lúc thích khách đến, có bảy người, lão thái quân nói bên ngoài có người bản tên, nhưng mà ở hiện trường lại không tìm được mũi tên nào, ngươi biết vì sao không?”
Tôn Phương Nhi cười châm chọc: “Chuyện này còn cần hỏi ta à? Có thể dọn dẹp hiện trường nhanh như thế, trừ mấy thân vệ bên người Quý thái phi ra cũng chỉ còn cấm quân.”
Thương Mai hiểu ý của nàng, nếu là người của Quý thái phi thì chẳng có gì lạ, nhưng nếu là cấm quân, vậy chính là có kẻ phản bội.
“Cảm ơn, ta biết rồi.” Thương Mai chắp tay đi ra ngoài.
Loading...
Trước khi ra ngoài, cô dặn dò Tráng Tráng nhất định phải bảo vệ Tôn Phương Nhi cẩn thận, bởi vì Quý thái phi chắc chắn sẽ ra tay.
Lần này không giết được Tôn Phương Nhị, kế hoạch của bà ta còn có sơ hở, chỉ cần Nam Hoài vương tìm Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi sẽ giải độc cho hắn, Tôn Phương Nhi sợ hãi Nam Hoài vương từ xong xương tủy, cảm giác sợ hãi này làm nàng không dám cãi lời Nam Hoài vương.
Cô để Dạ Vương và Lương Vương đi tìm thi thể của hai tên thích khách kia, cô không có cách nào để đi tìm.
Ôm hòm thuốc, sửa soạn mấy bộ quần áo, dẫn theo Đao lão đại và Tiểu Khuyên, Thương Mai đến Hi Vi Cung “ngồi tù”.
Thương Mai đi rồi, Tráng Tráng ra lệnh phong tỏa tin tức, không được để tin Tôn Phương Nhi đã tỉnh lại truyền ra ngoài.
Lần này Dạ Vương đích thân ra mặt, phái người theo dõi sát sao Từ An Cung.
Hắn đồng ý với ý kiến của Thương Mai, thi thể của thích khách có lẽ chưa được đưa ra khỏi cung, bây giờ trời rét lạnh, thi thể để đó hai ba ngày cũng sẽ không bốc mùi, nhưng mà thi thể cũng phải xử lý, không thế để ở Từ An Cung mãi được.
Cùng lúc đó, Dạ Vương bắt đầu điều tra hàng loạt những cấm quân từng bước vào Từ An Cung hôm đó, xem xem ai đã giấu tên đi.
Điều tra hàng loạt dễ dàng tra xét ra được, là thống lĩnh thị vệ đông cung Thái Tử Lương Thụ Lâm, vị Lương đại nhân này, vốn sau khi nhà họ Lương rơi đài cũng sẽ bị xét tội, nhưng cuối cùng lại được xóa sạch tôi, lại còn được đưa vào hàng ngũ cấm quân, tuy không còn vinh quang như ngày xưa, nhưng vẫn giữ được chức quan.
Dạ Vương cũng không công khai Lương Thụ Lâm ra ngoài, mà lại lén tìm hắn nói chuyện.
Lúc đầu Lương Thụ Lâm cũng không hợp tác, nhưng đêm đó Dạ Vương dẫn hắn đến một biệt viện, nhìn thấy Tiểu Linh đáng yêu của hẳn, hắn lập tức thỏa hiệp.
Hắn đã hợp tác với Quý thái phi lâu lắm rồi, biết được rất nhiều chuyện của Quý thái phi.
Cùng lúc đó, Dạ Vương đến Nghỉ Lan Cung.
Nghi quý phi vẫn khá xem thường vị vương gia rảnh rỗi này, thấy hắn đến cũng chỉ lạnh nhạt chào đón hắn, thậm chí còn không mời được một ly trà.
Nhưng mà, sau khi Dạ Vương nói ra một câu, bà ta lập tức đánh giá lại vị vương gia bị hoàng thất vứt bỏ này.
Dạ Vương nói: “Muốn thoát khỏi sự khống chế của Quý thái phi không? Chử Tiểu Kiều!”
Sắc mặt Nghi quý phi thay đổi liên tục, bà ta cười khinh miệt: “Ngươi nói cái gì? Dạ Vương, bổn cung không hiểu."
“Bà hiểu, bổn vương có thể gọi ra tên của bà, cũng có nghĩa đã biết lai lịch của bà, Chử Tiểu Kiều, tộc Tiên Tỉ, được sinh ra ở Tần Lâu, mẫu thân là hoa khôi Tân Lâu, mười tuổi được Quý thái phi mua về huấn luyện, lúc mười lăm tuổi, Lý Nghi Lan đào hôn, người nhà họ Lý đi tìm nhưng không tìm được Lý Nghỉ Lan, lại tìm được bà, tất cả mọi người đều xem bà là Lý Nghi Lan mà đưa vào cung, ngay cả nhà họ Lý đều không nhìn ra chút manh mối nào. Mấy năm nay, vì ngươi đối xử lạnh nhạt với nhà mẹ đẻ, cho nên người nhà họ Lý không đến thăm ngươi, chỉ nghĩ vì ngươi không muốn tiến cung nên đã hận nhà mẹ đẻ.”
Nghỉ quý phi im lặng, tự tay pha trà: “Vương gia có việc gì xin cứ nói thẳng, cần gì nhắc đến chuyện không có căn cứ kia”
Dạ Vương mỉm cười: “Bổn vương thích nói chuyện với người dứt khoát, bà yên tâm, chỉ cần bà chờ đến khi Thất ca quay về mới bắt đầu nảy ra ý đồ xấu xa thì bổn vương sẽ không làm gì bà cả, bây giờ bổn vương và Lương Vương đang chủ chính, không cho phép bất cứ kẻ nào làm loạn.
Nghi quý phi từ tốn nói: “Bốn cung tự hỏi vẫn luôn yên ổn sống trong cung, chưa từng có ý đồ xấu xa gì, không rõ vương gia nói vậy là có ý gì, nhưng nếu vương gia có việc cần bổn cung giúp, hoặc là trong triều đình, thậm chí là trong cả hậu cung này có người gây chuyện, bổn cung làm Quý phi, cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cũng phải đứng ra chống lại kẻ địch.”
“Tốt, Quý Phi cứ chờ thông báo của bổn vương, lúc Quý Phi nên xuất hiện, bổn vương ắt sẽ làm Quý Phi xuất hiện, tốt nhất Quý Phi đừng giở chiêu trò gì, đắc tội với bổn vương cũng chẳng tốt lành gì đâu.”
Dạ Vương không uống trà, đứng dậy bỏ đi mất.
Vừa khéo đúng lúc Thất hoàng tử từ trong điện bước ra, cười khanh khách nói: “Hoàng thúc đến chơi?”
Dạ Vương nhướng mày: “Hôm nay người không đến giáo trường sao?”
Thất hoàng tử đi đến, ôm chân Dạ Vương, ngẩng đầu cười ngây thơ: “Phụ hoàng nói ở giáo trường có người muốn hại ta, cho nên không cho ta đi”
Dạ Vương hiểu rõ, thì ra vở kịch kia trừ hãm hại Thương Mai ra, còn có thể để hắn không cần đi giáo trường nữa.
“Ừ, vậy ở trong cung ngoan ngoãn đi học cũng lão sư” Dạ Vương nói.
“Ta biết rồi.” Thất hoàng tử cười nói: “Hoàng thúc định đi sao? Nếu không ở lại chơi với ta một lúc đi.”
Hắn hơi dời tay đi, định bám lấy tay Dạ Vương, Dạ Vương túm chặt cổ tay hản, bẻ tay hẳn ra, chỉ thấy hắn đang dùng hai ngón tay kẹp một cây kim châm, kim châm ánh lên ánh sáng màu xanh lá, giống như đã được tẩm độc.
Dạ Vương đẩy mạnh hắn ra ngoài, Thất hoàng tử ngã xuống đất, nụ cười đã biến mất, thay vào đó là vẻ khát máu và căm hận.
Nghi quý phi bước lên nâng Thất hoàng tử dậy, cắn chặt răng: “Vương gia, đi thong thả!”
Câu “Đi thong thả” còn chưa nói xong, bà ta lập tức phất tay ra hiệu.
Một mũi tên bắn lén từ ngoài cửa bắn mạnh vào, cuốn theo gió lớn, bắn thẳng vào đầu Dạ Vương.
Dạ Vương không mang theo vũ khí đến, dùng tay không chống đỡ cũng không dễ dàng, bởi vì mũi tên bắn đến quá nhanh, hơn nữa lực cũng rất mạnh.
Hắn khom lưng tránh đi, mũi tên lướt qua trán hắn, chỉ cần thấp đi một tấc là đã làm hắn bị thương.
Ngay sau đó lại có mưa tên bay đến, hắn không có vũ khí để đánh bay mũi tên, hiện tại cũng không thể nào tránh được quá nhiều mũi tên bay ập đến như thế.
Nghi quý phi kéo Thất hoàng tử trốn ra sau bức bình phong, lạnh lùng nói: “Dạ Vương, biết được quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.”
Bà ta đoán chắc Dạ Vương không thể trốn được, vốn bà ta cũng không muốn ra tay ở Nghi Lan Cung, nhưng mà bây giờ bà đã không có quyền lựa chọn.
Bà chưa bao giờ ngờ rằng Dạ Vương sẽ trở thành đối thủ lớn của bà, bà đã quá xem thường người này rồi.
Nếu như vậy, còn có hai thi thể nữa, vào giờ phút quan trọng này, Quý thái phi không có cách nào di chuyển được thi thể ra khỏi cung, bởi vì từ sau khi bắt thích khách xong, thủ vệ trong cung đã nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Họ canh gác ở các cửa cung, Dạ Vương còn tăng cường phòng ngự ở khu vực trên cao, buổi tối đi lại trong cung, nếu nghe thấy có động tĩnh lạ trên cây, thì đó chính là người mà hắn sắp xếp.
Thi thể còn ở trong cung.
Chỉ cần tìm được thi thể của hai tên thích khách là có thể trả lại trong sạch cho cô.
“Ngươi xác định có bảy người chết?” Thương Mai lại xác nhận lần nữa.
Tôn Phương Nhi khẳng định: “Chắc chắn là có bảy người, trong điện chỉ có ta, Quý thái phi và bảy tên thích khách kia, rải độc phấn ra ngoài, chỉ cần hít vào một chút thì đều sẽ chết ngay, đương nhiên ngoại trừ ta ra, ta nghiên cứu chế tạo ra độc phẩn, ta đã thử qua tất cả các loại độc, có thể kháng độc tính, ta cũng sẽ trúng độc nhưng không chết.”
Thương Mai nhớ lão thái quân nhắc đến chuyện bắn tên, hỏi: “Lúc thích khách đến, có bảy người, lão thái quân nói bên ngoài có người bản tên, nhưng mà ở hiện trường lại không tìm được mũi tên nào, ngươi biết vì sao không?”
Tôn Phương Nhi cười châm chọc: “Chuyện này còn cần hỏi ta à? Có thể dọn dẹp hiện trường nhanh như thế, trừ mấy thân vệ bên người Quý thái phi ra cũng chỉ còn cấm quân.”
Thương Mai hiểu ý của nàng, nếu là người của Quý thái phi thì chẳng có gì lạ, nhưng nếu là cấm quân, vậy chính là có kẻ phản bội.
“Cảm ơn, ta biết rồi.” Thương Mai chắp tay đi ra ngoài.
Loading...
Trước khi ra ngoài, cô dặn dò Tráng Tráng nhất định phải bảo vệ Tôn Phương Nhi cẩn thận, bởi vì Quý thái phi chắc chắn sẽ ra tay.
Lần này không giết được Tôn Phương Nhị, kế hoạch của bà ta còn có sơ hở, chỉ cần Nam Hoài vương tìm Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi sẽ giải độc cho hắn, Tôn Phương Nhi sợ hãi Nam Hoài vương từ xong xương tủy, cảm giác sợ hãi này làm nàng không dám cãi lời Nam Hoài vương.
Cô để Dạ Vương và Lương Vương đi tìm thi thể của hai tên thích khách kia, cô không có cách nào để đi tìm.
Ôm hòm thuốc, sửa soạn mấy bộ quần áo, dẫn theo Đao lão đại và Tiểu Khuyên, Thương Mai đến Hi Vi Cung “ngồi tù”.
Thương Mai đi rồi, Tráng Tráng ra lệnh phong tỏa tin tức, không được để tin Tôn Phương Nhi đã tỉnh lại truyền ra ngoài.
Lần này Dạ Vương đích thân ra mặt, phái người theo dõi sát sao Từ An Cung.
Hắn đồng ý với ý kiến của Thương Mai, thi thể của thích khách có lẽ chưa được đưa ra khỏi cung, bây giờ trời rét lạnh, thi thể để đó hai ba ngày cũng sẽ không bốc mùi, nhưng mà thi thể cũng phải xử lý, không thế để ở Từ An Cung mãi được.
Cùng lúc đó, Dạ Vương bắt đầu điều tra hàng loạt những cấm quân từng bước vào Từ An Cung hôm đó, xem xem ai đã giấu tên đi.
Điều tra hàng loạt dễ dàng tra xét ra được, là thống lĩnh thị vệ đông cung Thái Tử Lương Thụ Lâm, vị Lương đại nhân này, vốn sau khi nhà họ Lương rơi đài cũng sẽ bị xét tội, nhưng cuối cùng lại được xóa sạch tôi, lại còn được đưa vào hàng ngũ cấm quân, tuy không còn vinh quang như ngày xưa, nhưng vẫn giữ được chức quan.
Dạ Vương cũng không công khai Lương Thụ Lâm ra ngoài, mà lại lén tìm hắn nói chuyện.
Lúc đầu Lương Thụ Lâm cũng không hợp tác, nhưng đêm đó Dạ Vương dẫn hắn đến một biệt viện, nhìn thấy Tiểu Linh đáng yêu của hẳn, hắn lập tức thỏa hiệp.
Hắn đã hợp tác với Quý thái phi lâu lắm rồi, biết được rất nhiều chuyện của Quý thái phi.
Cùng lúc đó, Dạ Vương đến Nghỉ Lan Cung.
Nghi quý phi vẫn khá xem thường vị vương gia rảnh rỗi này, thấy hắn đến cũng chỉ lạnh nhạt chào đón hắn, thậm chí còn không mời được một ly trà.
Nhưng mà, sau khi Dạ Vương nói ra một câu, bà ta lập tức đánh giá lại vị vương gia bị hoàng thất vứt bỏ này.
Dạ Vương nói: “Muốn thoát khỏi sự khống chế của Quý thái phi không? Chử Tiểu Kiều!”
Sắc mặt Nghi quý phi thay đổi liên tục, bà ta cười khinh miệt: “Ngươi nói cái gì? Dạ Vương, bổn cung không hiểu."
“Bà hiểu, bổn vương có thể gọi ra tên của bà, cũng có nghĩa đã biết lai lịch của bà, Chử Tiểu Kiều, tộc Tiên Tỉ, được sinh ra ở Tần Lâu, mẫu thân là hoa khôi Tân Lâu, mười tuổi được Quý thái phi mua về huấn luyện, lúc mười lăm tuổi, Lý Nghi Lan đào hôn, người nhà họ Lý đi tìm nhưng không tìm được Lý Nghỉ Lan, lại tìm được bà, tất cả mọi người đều xem bà là Lý Nghi Lan mà đưa vào cung, ngay cả nhà họ Lý đều không nhìn ra chút manh mối nào. Mấy năm nay, vì ngươi đối xử lạnh nhạt với nhà mẹ đẻ, cho nên người nhà họ Lý không đến thăm ngươi, chỉ nghĩ vì ngươi không muốn tiến cung nên đã hận nhà mẹ đẻ.”
Nghỉ quý phi im lặng, tự tay pha trà: “Vương gia có việc gì xin cứ nói thẳng, cần gì nhắc đến chuyện không có căn cứ kia”
Dạ Vương mỉm cười: “Bổn vương thích nói chuyện với người dứt khoát, bà yên tâm, chỉ cần bà chờ đến khi Thất ca quay về mới bắt đầu nảy ra ý đồ xấu xa thì bổn vương sẽ không làm gì bà cả, bây giờ bổn vương và Lương Vương đang chủ chính, không cho phép bất cứ kẻ nào làm loạn.
Nghi quý phi từ tốn nói: “Bốn cung tự hỏi vẫn luôn yên ổn sống trong cung, chưa từng có ý đồ xấu xa gì, không rõ vương gia nói vậy là có ý gì, nhưng nếu vương gia có việc cần bổn cung giúp, hoặc là trong triều đình, thậm chí là trong cả hậu cung này có người gây chuyện, bổn cung làm Quý phi, cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cũng phải đứng ra chống lại kẻ địch.”
“Tốt, Quý Phi cứ chờ thông báo của bổn vương, lúc Quý Phi nên xuất hiện, bổn vương ắt sẽ làm Quý Phi xuất hiện, tốt nhất Quý Phi đừng giở chiêu trò gì, đắc tội với bổn vương cũng chẳng tốt lành gì đâu.”
Dạ Vương không uống trà, đứng dậy bỏ đi mất.
Vừa khéo đúng lúc Thất hoàng tử từ trong điện bước ra, cười khanh khách nói: “Hoàng thúc đến chơi?”
Dạ Vương nhướng mày: “Hôm nay người không đến giáo trường sao?”
Thất hoàng tử đi đến, ôm chân Dạ Vương, ngẩng đầu cười ngây thơ: “Phụ hoàng nói ở giáo trường có người muốn hại ta, cho nên không cho ta đi”
Dạ Vương hiểu rõ, thì ra vở kịch kia trừ hãm hại Thương Mai ra, còn có thể để hắn không cần đi giáo trường nữa.
“Ừ, vậy ở trong cung ngoan ngoãn đi học cũng lão sư” Dạ Vương nói.
“Ta biết rồi.” Thất hoàng tử cười nói: “Hoàng thúc định đi sao? Nếu không ở lại chơi với ta một lúc đi.”
Hắn hơi dời tay đi, định bám lấy tay Dạ Vương, Dạ Vương túm chặt cổ tay hản, bẻ tay hẳn ra, chỉ thấy hắn đang dùng hai ngón tay kẹp một cây kim châm, kim châm ánh lên ánh sáng màu xanh lá, giống như đã được tẩm độc.
Dạ Vương đẩy mạnh hắn ra ngoài, Thất hoàng tử ngã xuống đất, nụ cười đã biến mất, thay vào đó là vẻ khát máu và căm hận.
Nghi quý phi bước lên nâng Thất hoàng tử dậy, cắn chặt răng: “Vương gia, đi thong thả!”
Câu “Đi thong thả” còn chưa nói xong, bà ta lập tức phất tay ra hiệu.
Một mũi tên bắn lén từ ngoài cửa bắn mạnh vào, cuốn theo gió lớn, bắn thẳng vào đầu Dạ Vương.
Dạ Vương không mang theo vũ khí đến, dùng tay không chống đỡ cũng không dễ dàng, bởi vì mũi tên bắn đến quá nhanh, hơn nữa lực cũng rất mạnh.
Hắn khom lưng tránh đi, mũi tên lướt qua trán hắn, chỉ cần thấp đi một tấc là đã làm hắn bị thương.
Ngay sau đó lại có mưa tên bay đến, hắn không có vũ khí để đánh bay mũi tên, hiện tại cũng không thể nào tránh được quá nhiều mũi tên bay ập đến như thế.
Nghi quý phi kéo Thất hoàng tử trốn ra sau bức bình phong, lạnh lùng nói: “Dạ Vương, biết được quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.”
Bà ta đoán chắc Dạ Vương không thể trốn được, vốn bà ta cũng không muốn ra tay ở Nghi Lan Cung, nhưng mà bây giờ bà đã không có quyền lựa chọn.
Bà chưa bao giờ ngờ rằng Dạ Vương sẽ trở thành đối thủ lớn của bà, bà đã quá xem thường người này rồi.
/923
|