Tráng Tráng biết được thân phận của những người này, nói với Dạ vương: "Bọn chủng giết bách tính vô tội như vậy, nếu bọn chủng thật thoát khỏi bao vây trùng điệp, nếu thật cho bọn họ giải dược thả bọn họ đi thì sau khi được thả, bọn chúng sẽ trở thành tai họa của bảch tỉnh, chẳng phải là thả hổ về rừng sao?"
Bình thường, vì diệt giặc cướp đã không ít tướng sĩ hi sinh, bây giờ người của Tà Hàn Lâu và Tố Nguyệt Lâu đã bất bọn chúng tới, bằng mọi giá không thể để bọn chúng chạy trốn.
Dạ vương nheo mắt nhìn Tráng Tráng một chút: "Tiểu cô cô, con người tiểu cô cô thật là không có niềm tin gi cả, ta đã nói thì sẽ giữ lời, những tiểu cô cô yên tâm, dù có cho giải dược thì bọn chúng cũng không thể làm việc ác nữa." "Thật sao?" "Đương nhiên!" Dạ vương nhẹ nhàng nói: “Bản vương làm việc văn luôn nhổ cỏ tận gốc."
Tráng Tráng cười giễu: "Sao bản cung lại thích thằng nhóc nhà ngươi như vậy chứ?" "Đẹp trai phải không?" Dạ vương ngông cuồng nói. "Ngươi sao?" Trảng Tráng khẽ nói. "Là không đẹp trai bằng duợng của chúng ta sao." Dạ vương lại gần: “Hơn nữa, tiểu có cô cũng đừng trách cháu trai thích nghe ngóng, tiểu cô cô không nghĩ tới muốn đi Hàn Sơn thăm dượng nhỏ sao?" "Đi thăm u?" Tráng Tráng hơi ngơ ngác, đúng là nàng không nghĩ tới: "Có thể di sao?" "Tại sao không thể di chu? Nếu tiểu có cô thật muốn gặp, âm tào địa phú cũng không ngăn được"
Tráng Tráng nói: "Ta muốn đi tới đó, nhưng lại sợ chọc giận An Nhiên lão Vương gia, chọc ông ấy tuc gian rồi, ông ấy không cửu Tiêu Kiêu nữa thì làm thế nào?" "Được, trở về ta sẽ nói với ông ấy một tiếng, cho phép tiểu cô cô đi thăm."
Trảng Tráng cười nói: "Đúng vậy, người gần gũi với An Nhiên lão vương gia, ngươi hãy đi năn ni ông ấy một chút, ta chỉ gặp mặt một chút, nếu hắn ổn, ta lập tức quay về." "Nếu hắn không ổn thì sao?" "Cút!" Tráng Tráng giận dữ manga.
Dạ vương dựa người vào ghế, lười biếng nói: "Chờ chuyện kết thúc, chúng ta nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng để người ngoài lo việc triều chính, tiểu cô cô còn phải khuyên nhủ Thất ca, để hắn đừng gay gắt với chúng ta như vậy nữa." "Đó là vì từ nhỏ phụ hoàng người đã kỳ vọng cao vào hán, coi hắn là Hoàng đế để bồi dưỡng, chỉ tiếc, hắn không phải con vợ cả, cũng không phải con trai trưởng, nếu không mặc sức thế hiện, hôm nay chính là Hoàng để danh chính ngôn thuận rồi. Tuy nhiên, nói đáng tiec nhưng thực ra cũng không đáng tiếc, làm Hoàng đế tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy thì có gì đáng làm?"
Dạ vương im lặng, đúng vậy, làm Hoàng đế có gì tốt, như hãn mới là sống vui vẻ, trong tay có tập đòan sát thủ Tà Hàn Lâu, còn có trung tâm mua bản tin tức Tổ Nguyệt Lâu, ngày nào cũng có rất nhiều người đưa bạc cho hắn, đời này hãn xài cũng không hết Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ nhayonline.com
Nếu không phải nể mặt Thất ca, hắn cũng không muốn xen vào loại chuyện khốn kiếp này. "Bản vương xuất cung đây, tối nay rất bận, không giống tiểu cô cô và Thất tấu, tối nay chỉ nghĩ đến việc ở cung Huệ Khánh uống trà xem náo nhiệt." Nói xong, Da vương lập tức đứng dậy đi ra
"Cút!" Tráng Tráng giận dữ mắng.
Dạ vương dựa người vào ghế, lười biếng nói: "Chờ chuyện kết thúc, chúng ta nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng để người ngoài lo việc triều chính, tiểu cô cô còn phải khuyên nhủ Thất ca, để hắn đừng gay gắt với chúng ta như vậy nữa."
"Đó là vì từ nhỏ phụ hoàng ngươi đã kỳ vọng cao vào hắn, coi hắn là Hoàng đế để bồi dưỡng, chỉ tiếc, hắn không phải con vợ cả, cũng không phải con trai trưởng, nếu không mặc sức thể hiện, hôm nay chính là Hoàng đế danh chính ngôn thuận rồi. Tuy nhiên, nói đáng tiếc nhưng thực ra cũng không đáng tiếc, làm Hoàng để tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy thì có gì đáng làm?”
Dạ vương im lặng, đúng vậy, làm Hoàng đế có gì tốt, như hắn mới là sống vui vẻ, trong tay có tập đoàn sát thủ Tà Hàn Lâu, còn có trung tâm mua bán tin tức Tố Nguyệt Lâu, ngày nào cũng có rất nhiều người đưa bạc cho hắn, đời này hắn xài cũng không hết.
Nếu không phải nể mặt Thất ca, hắn cũng không muốn xen vào loại chuyện khốn kiếp này.
"Bản vương xuất cung đây, tối nay rất bận, không giống tiểu cô cô và Thất tẩu, tối nay chỉ nghĩ đến việc ở cung Huệ Khánh uống trà xem náo nhiệt." Nói xong, Dạ vương lập tức đứng dậy đi ra.
Tối nay cung Huệ Khánh không có cung nhân nào hầu hạ, vì để tránh cho cung nhân bị thương, Thương Mai đã sớm sắp xếp để bọn họ rời đi.
Cơm tối nay là do hai người Tiểu Khuyên và Hạ Lâm làm, Hạ Lâm biết nấu cơm, do lão Vương gia vốn tham ăn, nên đã cứng rắn bôi dưỡng Hạ Lâm thành đầu bếp nổi danh một đời.
Tôn Phương Nhi vẫn chưa ăn cơm, Tiểu Khuyên mang đồ ăn đến phòng nàng ta, nhưng lại quên mang canh, Hạ Lâm lại phải tự mình đi đưa.
Nhưng lại ngại vì trước đó Tôn Phương Nhi tức giận mắng hắn là đồ đần, nhát cáy, nên hắn cũng không dám lộ ra, đi vào đặt xuống xong định rời đi ngay, nhưng Tôn Phương Nhi lại gọi hắn lại.
"Là ngươi đã cứu ta phải không?" Tôn Phương Nhi hỏi.
Hạ Lâm không dám quay đầu lại, đứng nguyên lắc đầu: "Không phải ta, là đại tỷ."
Tôn Phương Nhi lại không sẵn sàng thừa nhận: "Là ngươi đã cứu ta."
"Ta chỉ đưa ngươi thuốc giải độc thôi, là đại tỷ đã cứu được ngươi." Lúc này, Hạ Lâm mới quay đầu, cố chấp nói.
Tôn Phương Nhi nhìn hắn: "Ngươi thật là kẻ ngu?"
Hạ Lâm lắc đầu: "Mẫu thân nói ta không phải người ngu."
"Mẫu thân ngươi nói sao thì ngươi cho rằng như thế à?"
"Ta... ta tự thấy ta cũng không phải kẻ ngu."
Tôn Phương Nhi bật cười: "Còn nói mình không phải kẻ ngu, chỉ có kẻ ngu mới nói mình không phải kẻ ngu."
"Vậy là ngươi kẻ ngu sao?" Hạ Lâm hỏi lại.
Tôn Phương Nhi sững sờ: "Ngươi...
Hạ Lâm mất hứng nói: "Ngươi dung mạo xinh đẹp như vậy, tại sao ăn nói lại khó khe như thế chứ? Mẫu thân nói, không thể giễu cợt sự thiếu sót của người khác, sẽ khiến người ta đau khổ."
Tôn Phương Nhi thấy hắn mặt mày thư thái, hiên hậu, nếu không phải hắn nói chuyện quá ngốc, thật không dám tin hắn là kẻ ngu.
"Tốt, thật xin lỗi, ta không nên nói ngươi là kẻ ngu." Tôn Phương Nhi xin lỗi.
Hạ Lâm cười đến hai khóe mắt cong lên: "Ta tha thứ cho ngươi."
Tôn Phương Nhi thấy hắn cười ngây thơ tự nhiên như vậy, cũng không nhịn được cười.
Hạ Lâm đi ra ngoài, Thương Mai vừa trở về, mọi người lập tức ăn cơm, vì tình huống đêm nay rất đặc biệt, Tráng Tráng bảo Tiểu Khuyên, Đao lão đại, Cầm Chi, Quỳnh Hoa cùng ăn cơm.
Bữa cơm này, đã định trước là không thể ăn được yên ổn.
Vừa ăn được một nửa, ngoài điện đã vang lên tiếng binh khí va chạm.
Hạ Lâm và Tiểu Khuyên có chút căng thẳng, Đao lão đại đã cầm chuôi đao, Thương Mai ra lệnh một tiếng: "Tất cả ngồi xuống, ăn cơm."
Người đến cung Huệ Khánh đều là tử sĩ của Quý thái phi, Thương Mai đã sớm bố trí người chống trả, chiến đấu với tử sĩ là cuộc chiến sống còn.
Dù Đao lão đại sức mạnh kinh người nhưng lại không hiểu chiêu thức, có thể đánh bừa bãi được một lúc, nhưng nếu đánh lâu dài thì không được.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, nhưng bữa cơm này rất khó nuốt, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết truyên đến, không biết là của kẻ địch hay người mình, Tiếu Khuyên nhát gan, nhiều lần hét lên.
Cầm Chi mỉm cười gắp một miếng thịt cho nàng ta: "Ăn đi, sợ thì dùng bông bịt tai lại."
Tiểu Khuyên hỏi: "Cầm Chi tỷ tỷ, tỷ không sợ sao?"
Cầm Chi cười nói: "Sợ cái gì chứ? Không phải chỉ là sát thủ thôi sao? Mà đời này ta đã gặp nhiều sát thủ như vậy rồi."
Sát thủ giết người, nhưng có một số bạn bè lại giết chết trái tim, lăn lộn trong hoàng thất này còn thấy ít sao?
Thương Mai vẫn luôn im lặng, chỉ lo ăn cơm, thỉnh thoảng dừng lại nghe thanh âm bên ngoài.
Đao của cô quấn trên cánh tay, đêm nay, sợi dây sẹo rất không an phận, khi Thương Mai uống rượu, nó đã cắt một đầu dây thừng.
Đột nhiên, có sát thủ lao đến với tốc độ chóng mặt, nắm lấy trường kiếm bay thẳng vào đám người, Đao lão đại vỗ bàn đứng dậy, đại đao ném ra, làm cho sát thủ xoay người rơi xuống đất, sợi dây sẹo của Thương Mai lao đến, xuyên thẳng lồng ngực hắn, Đao lão đại đạp một cái đá bay hắn ra ngoài, sợi dây sẹo bay ngược trở về, nhuộm thành màu đỏ, mang theo mùi máu tươi cuốn về cánh tay Thương Mai.
Cầm Chi sợ hãi thán phục: "Bảo bối của Thái hoàng thái hậu thật là khó lường, còn có thể tự tác chiến."
"Thái hoàng Thái hậu có nhiều bảo vật lắm, đây không đáng gì." Quỳnh Hoa cười nói, trên mặt hai tỷ muội không hê có vẻ sợ hãi, dường như vừa nãy không hề có sát thủ đi vào.
Hạ Lâm vừa còn sợ hãi, bây giờ thấy sợi dây sẹo của Thương Mai thể hiện uy phong thì lập tức an tâm, chuyến ghế đến bên cạnh Thương Mai:
"An toàn của ta dựa vào đại tỷ."
Thương Mai cười nói: "Đừng sợ, có đại tỷ ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi."
"Sát thủ đêm nay đến cung Huệ Khánh của chúng ta tính sơ sơ phải chừng hơn hai mươi người." Tráng Tráng để đũa xuống, bưng chén rượu lên:
"Quy thái phi thật coi trọng chúng ta."
"Không phải chúng ta cũng là màn kịch quan trọng ư." Thương Mai thản nhiên nói.
"Phía Tôn Phương Nhi có người bảo vệ không?”
"Có, nhưng không nhiều, tuy nhiên, Tôn Phương Nhi đã sớm biết có nguy hiểm, cho nên nàng tự có cách bảo vệ mình." Tôn Phương Nhi nuôi rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng không phải nuôi không, khi Thương Mai đi vào gian phòng của nàng, có thể ngửi được mùi tanh, là mùi tanh của rắn.
Tôn Phương Nhi bị Quý thái phi gây thương tích, nên rất đề phòng, do đó, đã gọi rắn độc đến đây bảo vệ, tin là sát thủ còn chưa tới gần nàng ta thì đã bị rắn độc cắn chết rồi.
Bình thường, vì diệt giặc cướp đã không ít tướng sĩ hi sinh, bây giờ người của Tà Hàn Lâu và Tố Nguyệt Lâu đã bất bọn chúng tới, bằng mọi giá không thể để bọn chúng chạy trốn.
Dạ vương nheo mắt nhìn Tráng Tráng một chút: "Tiểu cô cô, con người tiểu cô cô thật là không có niềm tin gi cả, ta đã nói thì sẽ giữ lời, những tiểu cô cô yên tâm, dù có cho giải dược thì bọn chúng cũng không thể làm việc ác nữa." "Thật sao?" "Đương nhiên!" Dạ vương nhẹ nhàng nói: “Bản vương làm việc văn luôn nhổ cỏ tận gốc."
Tráng Tráng cười giễu: "Sao bản cung lại thích thằng nhóc nhà ngươi như vậy chứ?" "Đẹp trai phải không?" Dạ vương ngông cuồng nói. "Ngươi sao?" Trảng Tráng khẽ nói. "Là không đẹp trai bằng duợng của chúng ta sao." Dạ vương lại gần: “Hơn nữa, tiểu có cô cũng đừng trách cháu trai thích nghe ngóng, tiểu cô cô không nghĩ tới muốn đi Hàn Sơn thăm dượng nhỏ sao?" "Đi thăm u?" Tráng Tráng hơi ngơ ngác, đúng là nàng không nghĩ tới: "Có thể di sao?" "Tại sao không thể di chu? Nếu tiểu có cô thật muốn gặp, âm tào địa phú cũng không ngăn được"
Tráng Tráng nói: "Ta muốn đi tới đó, nhưng lại sợ chọc giận An Nhiên lão Vương gia, chọc ông ấy tuc gian rồi, ông ấy không cửu Tiêu Kiêu nữa thì làm thế nào?" "Được, trở về ta sẽ nói với ông ấy một tiếng, cho phép tiểu cô cô đi thăm."
Trảng Tráng cười nói: "Đúng vậy, người gần gũi với An Nhiên lão vương gia, ngươi hãy đi năn ni ông ấy một chút, ta chỉ gặp mặt một chút, nếu hắn ổn, ta lập tức quay về." "Nếu hắn không ổn thì sao?" "Cút!" Tráng Tráng giận dữ manga.
Dạ vương dựa người vào ghế, lười biếng nói: "Chờ chuyện kết thúc, chúng ta nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng để người ngoài lo việc triều chính, tiểu cô cô còn phải khuyên nhủ Thất ca, để hắn đừng gay gắt với chúng ta như vậy nữa." "Đó là vì từ nhỏ phụ hoàng người đã kỳ vọng cao vào hán, coi hắn là Hoàng đế để bồi dưỡng, chỉ tiếc, hắn không phải con vợ cả, cũng không phải con trai trưởng, nếu không mặc sức thế hiện, hôm nay chính là Hoàng để danh chính ngôn thuận rồi. Tuy nhiên, nói đáng tiec nhưng thực ra cũng không đáng tiếc, làm Hoàng đế tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy thì có gì đáng làm?"
Dạ vương im lặng, đúng vậy, làm Hoàng đế có gì tốt, như hãn mới là sống vui vẻ, trong tay có tập đòan sát thủ Tà Hàn Lâu, còn có trung tâm mua bản tin tức Tổ Nguyệt Lâu, ngày nào cũng có rất nhiều người đưa bạc cho hắn, đời này hãn xài cũng không hết Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ nhayonline.com
Nếu không phải nể mặt Thất ca, hắn cũng không muốn xen vào loại chuyện khốn kiếp này. "Bản vương xuất cung đây, tối nay rất bận, không giống tiểu cô cô và Thất tấu, tối nay chỉ nghĩ đến việc ở cung Huệ Khánh uống trà xem náo nhiệt." Nói xong, Da vương lập tức đứng dậy đi ra
"Cút!" Tráng Tráng giận dữ mắng.
Dạ vương dựa người vào ghế, lười biếng nói: "Chờ chuyện kết thúc, chúng ta nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng để người ngoài lo việc triều chính, tiểu cô cô còn phải khuyên nhủ Thất ca, để hắn đừng gay gắt với chúng ta như vậy nữa."
"Đó là vì từ nhỏ phụ hoàng ngươi đã kỳ vọng cao vào hắn, coi hắn là Hoàng đế để bồi dưỡng, chỉ tiếc, hắn không phải con vợ cả, cũng không phải con trai trưởng, nếu không mặc sức thể hiện, hôm nay chính là Hoàng đế danh chính ngôn thuận rồi. Tuy nhiên, nói đáng tiếc nhưng thực ra cũng không đáng tiếc, làm Hoàng để tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy thì có gì đáng làm?”
Dạ vương im lặng, đúng vậy, làm Hoàng đế có gì tốt, như hắn mới là sống vui vẻ, trong tay có tập đoàn sát thủ Tà Hàn Lâu, còn có trung tâm mua bán tin tức Tố Nguyệt Lâu, ngày nào cũng có rất nhiều người đưa bạc cho hắn, đời này hắn xài cũng không hết.
Nếu không phải nể mặt Thất ca, hắn cũng không muốn xen vào loại chuyện khốn kiếp này.
"Bản vương xuất cung đây, tối nay rất bận, không giống tiểu cô cô và Thất tẩu, tối nay chỉ nghĩ đến việc ở cung Huệ Khánh uống trà xem náo nhiệt." Nói xong, Dạ vương lập tức đứng dậy đi ra.
Tối nay cung Huệ Khánh không có cung nhân nào hầu hạ, vì để tránh cho cung nhân bị thương, Thương Mai đã sớm sắp xếp để bọn họ rời đi.
Cơm tối nay là do hai người Tiểu Khuyên và Hạ Lâm làm, Hạ Lâm biết nấu cơm, do lão Vương gia vốn tham ăn, nên đã cứng rắn bôi dưỡng Hạ Lâm thành đầu bếp nổi danh một đời.
Tôn Phương Nhi vẫn chưa ăn cơm, Tiểu Khuyên mang đồ ăn đến phòng nàng ta, nhưng lại quên mang canh, Hạ Lâm lại phải tự mình đi đưa.
Nhưng lại ngại vì trước đó Tôn Phương Nhi tức giận mắng hắn là đồ đần, nhát cáy, nên hắn cũng không dám lộ ra, đi vào đặt xuống xong định rời đi ngay, nhưng Tôn Phương Nhi lại gọi hắn lại.
"Là ngươi đã cứu ta phải không?" Tôn Phương Nhi hỏi.
Hạ Lâm không dám quay đầu lại, đứng nguyên lắc đầu: "Không phải ta, là đại tỷ."
Tôn Phương Nhi lại không sẵn sàng thừa nhận: "Là ngươi đã cứu ta."
"Ta chỉ đưa ngươi thuốc giải độc thôi, là đại tỷ đã cứu được ngươi." Lúc này, Hạ Lâm mới quay đầu, cố chấp nói.
Tôn Phương Nhi nhìn hắn: "Ngươi thật là kẻ ngu?"
Hạ Lâm lắc đầu: "Mẫu thân nói ta không phải người ngu."
"Mẫu thân ngươi nói sao thì ngươi cho rằng như thế à?"
"Ta... ta tự thấy ta cũng không phải kẻ ngu."
Tôn Phương Nhi bật cười: "Còn nói mình không phải kẻ ngu, chỉ có kẻ ngu mới nói mình không phải kẻ ngu."
"Vậy là ngươi kẻ ngu sao?" Hạ Lâm hỏi lại.
Tôn Phương Nhi sững sờ: "Ngươi...
Hạ Lâm mất hứng nói: "Ngươi dung mạo xinh đẹp như vậy, tại sao ăn nói lại khó khe như thế chứ? Mẫu thân nói, không thể giễu cợt sự thiếu sót của người khác, sẽ khiến người ta đau khổ."
Tôn Phương Nhi thấy hắn mặt mày thư thái, hiên hậu, nếu không phải hắn nói chuyện quá ngốc, thật không dám tin hắn là kẻ ngu.
"Tốt, thật xin lỗi, ta không nên nói ngươi là kẻ ngu." Tôn Phương Nhi xin lỗi.
Hạ Lâm cười đến hai khóe mắt cong lên: "Ta tha thứ cho ngươi."
Tôn Phương Nhi thấy hắn cười ngây thơ tự nhiên như vậy, cũng không nhịn được cười.
Hạ Lâm đi ra ngoài, Thương Mai vừa trở về, mọi người lập tức ăn cơm, vì tình huống đêm nay rất đặc biệt, Tráng Tráng bảo Tiểu Khuyên, Đao lão đại, Cầm Chi, Quỳnh Hoa cùng ăn cơm.
Bữa cơm này, đã định trước là không thể ăn được yên ổn.
Vừa ăn được một nửa, ngoài điện đã vang lên tiếng binh khí va chạm.
Hạ Lâm và Tiểu Khuyên có chút căng thẳng, Đao lão đại đã cầm chuôi đao, Thương Mai ra lệnh một tiếng: "Tất cả ngồi xuống, ăn cơm."
Người đến cung Huệ Khánh đều là tử sĩ của Quý thái phi, Thương Mai đã sớm bố trí người chống trả, chiến đấu với tử sĩ là cuộc chiến sống còn.
Dù Đao lão đại sức mạnh kinh người nhưng lại không hiểu chiêu thức, có thể đánh bừa bãi được một lúc, nhưng nếu đánh lâu dài thì không được.
Mọi người tiếp tục ăn cơm, nhưng bữa cơm này rất khó nuốt, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết truyên đến, không biết là của kẻ địch hay người mình, Tiếu Khuyên nhát gan, nhiều lần hét lên.
Cầm Chi mỉm cười gắp một miếng thịt cho nàng ta: "Ăn đi, sợ thì dùng bông bịt tai lại."
Tiểu Khuyên hỏi: "Cầm Chi tỷ tỷ, tỷ không sợ sao?"
Cầm Chi cười nói: "Sợ cái gì chứ? Không phải chỉ là sát thủ thôi sao? Mà đời này ta đã gặp nhiều sát thủ như vậy rồi."
Sát thủ giết người, nhưng có một số bạn bè lại giết chết trái tim, lăn lộn trong hoàng thất này còn thấy ít sao?
Thương Mai vẫn luôn im lặng, chỉ lo ăn cơm, thỉnh thoảng dừng lại nghe thanh âm bên ngoài.
Đao của cô quấn trên cánh tay, đêm nay, sợi dây sẹo rất không an phận, khi Thương Mai uống rượu, nó đã cắt một đầu dây thừng.
Đột nhiên, có sát thủ lao đến với tốc độ chóng mặt, nắm lấy trường kiếm bay thẳng vào đám người, Đao lão đại vỗ bàn đứng dậy, đại đao ném ra, làm cho sát thủ xoay người rơi xuống đất, sợi dây sẹo của Thương Mai lao đến, xuyên thẳng lồng ngực hắn, Đao lão đại đạp một cái đá bay hắn ra ngoài, sợi dây sẹo bay ngược trở về, nhuộm thành màu đỏ, mang theo mùi máu tươi cuốn về cánh tay Thương Mai.
Cầm Chi sợ hãi thán phục: "Bảo bối của Thái hoàng thái hậu thật là khó lường, còn có thể tự tác chiến."
"Thái hoàng Thái hậu có nhiều bảo vật lắm, đây không đáng gì." Quỳnh Hoa cười nói, trên mặt hai tỷ muội không hê có vẻ sợ hãi, dường như vừa nãy không hề có sát thủ đi vào.
Hạ Lâm vừa còn sợ hãi, bây giờ thấy sợi dây sẹo của Thương Mai thể hiện uy phong thì lập tức an tâm, chuyến ghế đến bên cạnh Thương Mai:
"An toàn của ta dựa vào đại tỷ."
Thương Mai cười nói: "Đừng sợ, có đại tỷ ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi."
"Sát thủ đêm nay đến cung Huệ Khánh của chúng ta tính sơ sơ phải chừng hơn hai mươi người." Tráng Tráng để đũa xuống, bưng chén rượu lên:
"Quy thái phi thật coi trọng chúng ta."
"Không phải chúng ta cũng là màn kịch quan trọng ư." Thương Mai thản nhiên nói.
"Phía Tôn Phương Nhi có người bảo vệ không?”
"Có, nhưng không nhiều, tuy nhiên, Tôn Phương Nhi đã sớm biết có nguy hiểm, cho nên nàng tự có cách bảo vệ mình." Tôn Phương Nhi nuôi rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng không phải nuôi không, khi Thương Mai đi vào gian phòng của nàng, có thể ngửi được mùi tanh, là mùi tanh của rắn.
Tôn Phương Nhi bị Quý thái phi gây thương tích, nên rất đề phòng, do đó, đã gọi rắn độc đến đây bảo vệ, tin là sát thủ còn chưa tới gần nàng ta thì đã bị rắn độc cắn chết rồi.
/923
|