Nhưng Mai phi vẫn lắc đầu: “Không, Dạ vương, ngươi giết bản cung thì bản cung cũng không thể nói, Thương Mai khôgn chết thì Hoàng nhi sẽ chết, bản cung chỉ có thể nhẫn tâm một lần.”
“Ngươi…” Dạ vương tức đến mức gần như phát điên: “Ngươi không nói, nếu thất tẩu có chuyện gì thì ngươi tưởng mẫu tử ngươi có thể sống được sao?”
“Bản cung không thể nói, dù giết bản cung thì bản cung cũng không nói.” Mai phi vẫn rất cố chấp.
Tam hoàng tử đứng dậy, lùi lại hai bước rồi sờ nước mắt trên mặt mình, bỗng nhiên hắn chạy tới tủ lấy một cây kéo kề thẳng vào cổ mình.
Mai phi hoảng sợ hồn bay phách tán: “Hoàng nhi, con làm gì vậy? Mau bỏ xuống!”
Tam hoàng tử nhìn Mai phi rồi đau lòng nói: “Mẫu phi, người vẫn luôn dạy nhi thần sống phải biết ơn, thất hoàng thẩm đối xử với chúng ta rất tốt, trước đây người từng hại hoàng thẩm nhưng thẩm ấy không so đo với người mà vẫn luôn giúp đỡ hai ta. Nếu không có hoàng thẩm thì sợ rằng chúng ta đã bị hại chết từ lâu rồi, bây giờ người lại muốn dùng mạng của hoàng thẩm để đổi lấy mạng nhi thần, nhi thần còn sống thì cũng chỉ là người xấu lấy oán báo ân mà thôi. Thất Hoàng thúc dạy nhi thần, làm nam nhân thì phải đứng thẳng, bảo vệ người thân, nhưng người làm vậy nhi thần sẽ phải làm con rùa rụt cổ. Như vậy nhi thần sống còn không bằng chết.”
Vừa nói hắn lại vừa ấn mạnh con dao, trên cổ lập tức hiện lên vết máu, Mai phi sợ hãi khóc lớn: “Con bỏ xuống, con bỏ xuông đi, mẫu phi nói, mẫu phi sẽ nói hết.”
Bà ngã ngồi xuống đất, vừa khóc vừa nói: “Đó là sau đêm bị ám sát, Quý thái phi biến mất trong cung, ban đầu bản cung tưởng sự việc qua đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng không ngờ tiểu Thanh thân cận bản cung nhất lại hạ độc Hoàng nhi rồi lấy điều này để áp chế bản cung, muốn bản cung đưa Thương Mai lên núi trên chùa Trấn Quốc. Nếu thành công sẽ đưa bản cung thuốc giải, nếu không thành thì Hoàng nhi sẽ chảy máu từ thất khiếu và chết trong bảy ngày.”
“Cho nên ngươi nói với thất tẩu ngươi muốn đưa Tam nhi đi dâng hương, ngươi biết thất tẩu sẽ không yên tâm mà đi theo và định ra tay trên đường đi?”
“Đúng vậy.” Mai phi khóc thút thít: “Thật ra trong lòng bản cung cũng rất khó chịu, rất không muốn làm điều này, nhưng bản cung cũng hết cách.”
“Bọn họ ra tay như thế nào?” Dạ vương hỏi.
Mai phi đáp: “Vì xe ngựa không thể lên núi nên chúng ta đã tìm một người dẫn đường đưa chúng ta đi dọc theo con đường núi. Người dẫn đường ấy đương nhiên là người của Quý thái phi, hắn đưa chúng ta vào rừng rậm, khu rừng có đốt hương độc nên chúng ta đều bị trúng độc. Sau đó Thương Mai và Đao lão đại bị đưa đi, khi bản cung tỉnh lại thì tiểu Thanh đã ở bên bản cung, là ả đã cho bản cung uống thuốc giải độc, còn chuẩn bị kiệu, nói bản cung nên ở lại trên núi hai giờ.”
“Tiểu Thanh?” Dạ vương lạnh lùng nói: “Chính là cung nữ đã ngăn bản vương ngoài cửa vừa nãy à?”
“Là ả!” Mai phi khóc trong tuyệt vọng: “Ả là người được bản cung tin tưởng, cưng chiều nhất, nhưng không ngờ ả lại là nội ứng Quý thái phi gài vàn ở bên bản cung.”
“Linh Lợi, bắt tiểu Thanh lại!” Dạ vương hét lên với người ở cửa.
“Vâng thưa chủ nhân!” Hai nữ tử mặc tố y lập tức đi ngay, lát sau đã bắt được tiểu Thanh, ném vào trong.
Dạ vương cúi người, bóp mặt tiểu Thanh ép ả phải ngẩng đầu: “Dung mạo cũng xinh đẹp đấy, chỉ là theo nhầm chủ nhân rồi.”
Tiểu Thanh không chút sợ hãi mà cười quyến rũ một tiếng: “Nếu Vương gia thương hại nô tỳ...”
Chữ “tỳ” còn chưa nói hết thì mặt ả đột nhiên lạnh đi, một cây đinh bay ra khỏi miệng ả, bắn về chính giữa lông mày Dạ vương.
“Keng” một tiếng, Dạ vương đưa tay lên chắn, cây đinh cắm vào mu bàn tay hắn, tiểu Thanh nở nụ cười ác độc: “Cây đinh này có độc, nếu không giải độc trong vòng nửa tiếng thì người sẽ chết, lập tức đưa ta xuất cung thì ta đảm bảo người sẽ không chết.”
Tam hoàng tử nghe vậy thì xông tới, hung hăng tát vào mặt ả ta hai phát: “Mau đưa thuốc giải ra đây.”
Tiểu Thanh cười chế nhạo: “Tam hoàng tử, người còn không bảo vệ được bản thân mà vẫn lo cho người khác à?”
“Ngươi...” Trong mắt Tam hoàng tử đầy lửa giận, mặc dù mới chỉ mười tuổi nhưng lửa giận trên người hắn vẫn khiến người khác phải sợ hãi, mang theo mấy phần uy nghi: “Người đâu, lục soát chỗ ở của ả, kiểm tra người ả, nhất định phải tìm cho ra thuốc giải.”
Tiểu Thanh hừ một tiếng rồi nói: “Không phải các người đã lục soát chỗ ở của ta rồi à? Ta ngu ngốc đến mức mang thuốc giải theo người sao?”
Ả nhìn Dạ vương: “Thời gian không còn nhiều, nếu Dạ vương không muốn chết thì mau đưa ta rời cung ngay lập tức.”
Dạ vương mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng, hắn giơ tay lên, cái đinh cắm trên mu bàn tay hắn nhưng không thấy vết máu.
Dạ vương hỏi Mai phi: “Có khăn tay không?”
Mai phi ngơ ngác đưa khăn tay cho Dạ vương, hắn nhận lấy rồi quấn vào chiếc đinh, rút nó ra, chiếc đinh không hề có máu.
Sắc mặt tiểu Thanh trở nên rất khó coi: “Sao có thể như vậy?”
Dạ vương thở dài: “Thật là lãng phí làn da đẹp này, bản vương lại phải làm lại tấm khác rồi.”
Hắn lấy dao găm ra, nhẹ nhàng cứa lên mu bàn tay, lột lớp da trên tay, để lộ một bàn tay sắt màu đen.
Tiểu Thanh hít vào một ngụm khí lạnh: “Tay người là tay giả?”
“Linh Lợi!” Dạ vương lùi lại một bước, lãnh đạm ra lệnh: “Đưa ả xuống, dùng tất cả những gì ngươi học được bắt ả giao thuốc giải cho Tam hoàng tử.”
Linh Lợi chắp tay: “Rõ!”
Nàng bước về phía trước, túm lấy tóc của tiểu Thanh rồi ném về phía trước, cười dữ tợn: “Đi thôi, tỷ muội ta từ từ trò chuyện.”
Tiểu Thanh bị kéo ra ngoài, không lâu sau thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, giống như dã thú trong rừng sắp bị nuốt chửng.
Một lát sau Linh Lợi đi vào: “Chủ nhân, ả đã khai rồi, thuốc giải của Tam hoàng tử được đặt trên giường của Mai phi nương nương, được bọc trong một mảnh giấy đỏ.”
Mai phi vội vàng cho người đi lấy, quả nhiên tìm được một gói đồ nhỏ dưới giường, trong đó có ba viên thuốc.
“Đưa một viên cho ả!” Dạ vương ra lệnh.
Linh Lợi trả lời rồi quay người ra ngoài, chỉ chốc lát lại quay về: “Chủ nhân, ả đã uống, bắt mạch không thấy có hiện tượng gì khác thường.”
“Lại lấy một viên khác ra cho vào nước.” Dạ vương hạ lệnh.
Linh Lợi rót một cốc nước, thả viên thuốc xuống, nước rất trong từ từ trở nên vẩn đục, Dạ vương nhìn một lát rồi cầm lên ngửi, gật đầu nói: “Ừm, là thuốc giải, cho Tam hoàng tử uống đi.”
Thuốc độc thông thường không màu không mùi, nhưng thuốc giải thì không, vì phần lớn thuốc giải được chế từ dược liệu nên hầu hết đều có mùi.
Sau khi Tam hoàng tử uống thuốc thì một lúc sau, vết thâm đen trên môi từ từ mờ đi, gân đỏ dưới mắt cũng dần mờ đi, Mai phi ôm lấy hắn lớn tiếng khóc.
Dạ vương lạnh lùng nói: “Nếu bản vương hay thất tẩu gặp mặt thương lượng thì thực ra cũng chẳng có chuyện gì, vấn đề là Mai phi không tin tưởng chúng ta.”
Mai phi xấu hổ tột cùng: “Là lỗi của ta, khi ấy ta hoang mang lo sợ, không biết phải làm gì. Tiện nhân kia lại nói độc tính này rất đáng sợ, vì vậy ta đã để mặc cho họ chi phối.”
Dạ vương hừ một tiếng rồi dặn dò Linh Lợi: “Tiếp tục ép hỏi xem Quý thái phi liên lạc với ả ta rồi bắt thất tẩu bằng cách nào? Nhốt nàng ở đâu?”
“Rõ!” Linh Lợi đi ra đi vào như con quay.
Lát sau nàng ấy lại đi vào bẩm báo: “Quý thái phi cử người tới liên lạc với ả, nhưng ả không biết người kia ở đâu, là người của cung nào, nếu ép hỏi nữa thì ả sẽ chết mất.”
Dạ vương nhíu mày: “Vậy nghĩa là không hỏi được tung tích của thất tẩu?”
“Thuộc hạ bất tài!” Linh Lợi hổ thẹn đáp.
“Không vội, vẫn còn một k nội ứng nữa.” Dạ vương cười lạnh lùng.
“Ngươi…” Dạ vương tức đến mức gần như phát điên: “Ngươi không nói, nếu thất tẩu có chuyện gì thì ngươi tưởng mẫu tử ngươi có thể sống được sao?”
“Bản cung không thể nói, dù giết bản cung thì bản cung cũng không nói.” Mai phi vẫn rất cố chấp.
Tam hoàng tử đứng dậy, lùi lại hai bước rồi sờ nước mắt trên mặt mình, bỗng nhiên hắn chạy tới tủ lấy một cây kéo kề thẳng vào cổ mình.
Mai phi hoảng sợ hồn bay phách tán: “Hoàng nhi, con làm gì vậy? Mau bỏ xuống!”
Tam hoàng tử nhìn Mai phi rồi đau lòng nói: “Mẫu phi, người vẫn luôn dạy nhi thần sống phải biết ơn, thất hoàng thẩm đối xử với chúng ta rất tốt, trước đây người từng hại hoàng thẩm nhưng thẩm ấy không so đo với người mà vẫn luôn giúp đỡ hai ta. Nếu không có hoàng thẩm thì sợ rằng chúng ta đã bị hại chết từ lâu rồi, bây giờ người lại muốn dùng mạng của hoàng thẩm để đổi lấy mạng nhi thần, nhi thần còn sống thì cũng chỉ là người xấu lấy oán báo ân mà thôi. Thất Hoàng thúc dạy nhi thần, làm nam nhân thì phải đứng thẳng, bảo vệ người thân, nhưng người làm vậy nhi thần sẽ phải làm con rùa rụt cổ. Như vậy nhi thần sống còn không bằng chết.”
Vừa nói hắn lại vừa ấn mạnh con dao, trên cổ lập tức hiện lên vết máu, Mai phi sợ hãi khóc lớn: “Con bỏ xuống, con bỏ xuông đi, mẫu phi nói, mẫu phi sẽ nói hết.”
Bà ngã ngồi xuống đất, vừa khóc vừa nói: “Đó là sau đêm bị ám sát, Quý thái phi biến mất trong cung, ban đầu bản cung tưởng sự việc qua đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng không ngờ tiểu Thanh thân cận bản cung nhất lại hạ độc Hoàng nhi rồi lấy điều này để áp chế bản cung, muốn bản cung đưa Thương Mai lên núi trên chùa Trấn Quốc. Nếu thành công sẽ đưa bản cung thuốc giải, nếu không thành thì Hoàng nhi sẽ chảy máu từ thất khiếu và chết trong bảy ngày.”
“Cho nên ngươi nói với thất tẩu ngươi muốn đưa Tam nhi đi dâng hương, ngươi biết thất tẩu sẽ không yên tâm mà đi theo và định ra tay trên đường đi?”
“Đúng vậy.” Mai phi khóc thút thít: “Thật ra trong lòng bản cung cũng rất khó chịu, rất không muốn làm điều này, nhưng bản cung cũng hết cách.”
“Bọn họ ra tay như thế nào?” Dạ vương hỏi.
Mai phi đáp: “Vì xe ngựa không thể lên núi nên chúng ta đã tìm một người dẫn đường đưa chúng ta đi dọc theo con đường núi. Người dẫn đường ấy đương nhiên là người của Quý thái phi, hắn đưa chúng ta vào rừng rậm, khu rừng có đốt hương độc nên chúng ta đều bị trúng độc. Sau đó Thương Mai và Đao lão đại bị đưa đi, khi bản cung tỉnh lại thì tiểu Thanh đã ở bên bản cung, là ả đã cho bản cung uống thuốc giải độc, còn chuẩn bị kiệu, nói bản cung nên ở lại trên núi hai giờ.”
“Tiểu Thanh?” Dạ vương lạnh lùng nói: “Chính là cung nữ đã ngăn bản vương ngoài cửa vừa nãy à?”
“Là ả!” Mai phi khóc trong tuyệt vọng: “Ả là người được bản cung tin tưởng, cưng chiều nhất, nhưng không ngờ ả lại là nội ứng Quý thái phi gài vàn ở bên bản cung.”
“Linh Lợi, bắt tiểu Thanh lại!” Dạ vương hét lên với người ở cửa.
“Vâng thưa chủ nhân!” Hai nữ tử mặc tố y lập tức đi ngay, lát sau đã bắt được tiểu Thanh, ném vào trong.
Dạ vương cúi người, bóp mặt tiểu Thanh ép ả phải ngẩng đầu: “Dung mạo cũng xinh đẹp đấy, chỉ là theo nhầm chủ nhân rồi.”
Tiểu Thanh không chút sợ hãi mà cười quyến rũ một tiếng: “Nếu Vương gia thương hại nô tỳ...”
Chữ “tỳ” còn chưa nói hết thì mặt ả đột nhiên lạnh đi, một cây đinh bay ra khỏi miệng ả, bắn về chính giữa lông mày Dạ vương.
“Keng” một tiếng, Dạ vương đưa tay lên chắn, cây đinh cắm vào mu bàn tay hắn, tiểu Thanh nở nụ cười ác độc: “Cây đinh này có độc, nếu không giải độc trong vòng nửa tiếng thì người sẽ chết, lập tức đưa ta xuất cung thì ta đảm bảo người sẽ không chết.”
Tam hoàng tử nghe vậy thì xông tới, hung hăng tát vào mặt ả ta hai phát: “Mau đưa thuốc giải ra đây.”
Tiểu Thanh cười chế nhạo: “Tam hoàng tử, người còn không bảo vệ được bản thân mà vẫn lo cho người khác à?”
“Ngươi...” Trong mắt Tam hoàng tử đầy lửa giận, mặc dù mới chỉ mười tuổi nhưng lửa giận trên người hắn vẫn khiến người khác phải sợ hãi, mang theo mấy phần uy nghi: “Người đâu, lục soát chỗ ở của ả, kiểm tra người ả, nhất định phải tìm cho ra thuốc giải.”
Tiểu Thanh hừ một tiếng rồi nói: “Không phải các người đã lục soát chỗ ở của ta rồi à? Ta ngu ngốc đến mức mang thuốc giải theo người sao?”
Ả nhìn Dạ vương: “Thời gian không còn nhiều, nếu Dạ vương không muốn chết thì mau đưa ta rời cung ngay lập tức.”
Dạ vương mỉm cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng, hắn giơ tay lên, cái đinh cắm trên mu bàn tay hắn nhưng không thấy vết máu.
Dạ vương hỏi Mai phi: “Có khăn tay không?”
Mai phi ngơ ngác đưa khăn tay cho Dạ vương, hắn nhận lấy rồi quấn vào chiếc đinh, rút nó ra, chiếc đinh không hề có máu.
Sắc mặt tiểu Thanh trở nên rất khó coi: “Sao có thể như vậy?”
Dạ vương thở dài: “Thật là lãng phí làn da đẹp này, bản vương lại phải làm lại tấm khác rồi.”
Hắn lấy dao găm ra, nhẹ nhàng cứa lên mu bàn tay, lột lớp da trên tay, để lộ một bàn tay sắt màu đen.
Tiểu Thanh hít vào một ngụm khí lạnh: “Tay người là tay giả?”
“Linh Lợi!” Dạ vương lùi lại một bước, lãnh đạm ra lệnh: “Đưa ả xuống, dùng tất cả những gì ngươi học được bắt ả giao thuốc giải cho Tam hoàng tử.”
Linh Lợi chắp tay: “Rõ!”
Nàng bước về phía trước, túm lấy tóc của tiểu Thanh rồi ném về phía trước, cười dữ tợn: “Đi thôi, tỷ muội ta từ từ trò chuyện.”
Tiểu Thanh bị kéo ra ngoài, không lâu sau thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, giống như dã thú trong rừng sắp bị nuốt chửng.
Một lát sau Linh Lợi đi vào: “Chủ nhân, ả đã khai rồi, thuốc giải của Tam hoàng tử được đặt trên giường của Mai phi nương nương, được bọc trong một mảnh giấy đỏ.”
Mai phi vội vàng cho người đi lấy, quả nhiên tìm được một gói đồ nhỏ dưới giường, trong đó có ba viên thuốc.
“Đưa một viên cho ả!” Dạ vương ra lệnh.
Linh Lợi trả lời rồi quay người ra ngoài, chỉ chốc lát lại quay về: “Chủ nhân, ả đã uống, bắt mạch không thấy có hiện tượng gì khác thường.”
“Lại lấy một viên khác ra cho vào nước.” Dạ vương hạ lệnh.
Linh Lợi rót một cốc nước, thả viên thuốc xuống, nước rất trong từ từ trở nên vẩn đục, Dạ vương nhìn một lát rồi cầm lên ngửi, gật đầu nói: “Ừm, là thuốc giải, cho Tam hoàng tử uống đi.”
Thuốc độc thông thường không màu không mùi, nhưng thuốc giải thì không, vì phần lớn thuốc giải được chế từ dược liệu nên hầu hết đều có mùi.
Sau khi Tam hoàng tử uống thuốc thì một lúc sau, vết thâm đen trên môi từ từ mờ đi, gân đỏ dưới mắt cũng dần mờ đi, Mai phi ôm lấy hắn lớn tiếng khóc.
Dạ vương lạnh lùng nói: “Nếu bản vương hay thất tẩu gặp mặt thương lượng thì thực ra cũng chẳng có chuyện gì, vấn đề là Mai phi không tin tưởng chúng ta.”
Mai phi xấu hổ tột cùng: “Là lỗi của ta, khi ấy ta hoang mang lo sợ, không biết phải làm gì. Tiện nhân kia lại nói độc tính này rất đáng sợ, vì vậy ta đã để mặc cho họ chi phối.”
Dạ vương hừ một tiếng rồi dặn dò Linh Lợi: “Tiếp tục ép hỏi xem Quý thái phi liên lạc với ả ta rồi bắt thất tẩu bằng cách nào? Nhốt nàng ở đâu?”
“Rõ!” Linh Lợi đi ra đi vào như con quay.
Lát sau nàng ấy lại đi vào bẩm báo: “Quý thái phi cử người tới liên lạc với ả, nhưng ả không biết người kia ở đâu, là người của cung nào, nếu ép hỏi nữa thì ả sẽ chết mất.”
Dạ vương nhíu mày: “Vậy nghĩa là không hỏi được tung tích của thất tẩu?”
“Thuộc hạ bất tài!” Linh Lợi hổ thẹn đáp.
“Không vội, vẫn còn một k nội ứng nữa.” Dạ vương cười lạnh lùng.
/923
|