Thái tử nhìn theo bóng lưng Kỳ Vương, cười lạnh một tiếng, quay người đi vào hành lang bên trong.
Ở cuối hành lang, thấp thoáng một bóng váy áo.
"Mẫu hậu, con đã nhìn rồi, trong hộp đúng là nhân sâm." Thái tử khom người nói.
Tào Hậu ừ một tiếng: "Vậy là được."
Thái tử nghi ngờ nói: "Mẫu hậu đang nghi ngờ gì vậy? Hay là nghi ngờ Thanh phi thông đồng với Kỳ Vương?"
"Hoàng nhi, cẩn thận một chút không bao giờ thừa."
"Chỉ là, không phải mẫu hậu vẫn luôn dạy bảo nhi thần rằng dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người sao? Đã để Thanh phi ở bên người phụ hoàng thì vì sao còn phải phòng bị nàng ta chứ?"
Hoàng hậu chầm chậm quay người, đi lên phía trước: "Phụ hoàng con có thích Thanh phi không?"
"Thích, đương nhiên là thích rồi."
"Nếu phụ hoàng con thích nàng ta thì có nghĩa là nàng ta đã có một chỗ đứng nhất định trong lòng phụ hoàng con, có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định của phụ hoàng con, hơn nữa cũng sẽ thu được rất nhiều tin tức mà người bên ngoài không biết từ chỗ phụ hoàng con, nếu Thanh phi có lòng phản bội đi tiết lộ những tin tức này ra ngoài sẽ làm trở ngại đến sắp xếp của bản cung."
Thái tử thốt lên một tiếng: "Thì ra là thế."
Tào Hậu từ ái nói: "Con ấy à, tuổi còn rất trẻ, chăm chỉ học tập đi, một ngày nào đó con cũng sẽ có thủ đoạn như phụ hoàng con."
"Phụ hoàng có thủ đoạn gì chứ? Còn không phải bị mẫu hậu kiềm chế sao?" Thái tử khinh miệt nói.
Tào Hậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc, đừng nghĩ phụ hoàng con đơn giản quá như vậy, nếu mẫu hậu không dẫn Thanh phi và Thạch Đạo Nhân tiến cung, mê hoặc phụ hoàng con, sao bây giờ ông ta có thể nghe lời bản cung như thế chứ?"
Thái tử cái hiểu cái không gật đầu: "Nhưng nhi thần cũng không cần lo lắng, mọi thứ đều có mẫu hậu chuẩn bị vì nhi thần rồi."
"Chính con cũng phải tiến bộ, đừng ngại cùng hoàng thúc con học tập nhiều thêm một chút, mấy vị hoàng thúc của con đều là người xuất sắc cả."
"Rõ!" Thái tử đáp.
Sau khi Kỳ vương gia xuất cung lập tức lên xe ngựa, dặn dò phu xe: "Đi mau!"
Phu xe tuân lệnh, giơ roi ngựa lên: "Đi!"
Kỳ Vương mở hộp lấy nhân sâm ra, dò xét dưới đáy hộp gấm một chút, lấy tờ giấy ra, hắn ta nhanh chóng nhìn qua một chút sau đó nhét vào túi trong tay áo.
Xem hết tờ giấy này, tâm trạng của hắn ta càng nặng nề hơn.
Suy đoán của hắn ta không hề sai, Hoàng thượng thật sự định cưỡng ép Mộ Dung Khanh ở lại Bắc Mạc, sau đó Tần Châu tiếp tục khai chiến.
Hơn nữa, đây không phải là chủ ý của Tào Hậu mà là của Hoàng thượng, trước đó bọn họ vẫn cho rằng Hoàng thượng bị Tào Hậu mê hoặc nên mới có thể làm ra rất nhiều quyết định hồ đồ như vậy, nhưng sợ là Tào Hậu vẫn còn kém xa Hoàng Thượng.
Trở lại Vương phủ, hắn ta hít sâu một hơi rồi mới cất bước đi vào.
Đám người Mộ Dung Khanh đã ăn cơm xong, đám gia đinh cũng đã sắp xếp chỗ ở cho bọn họ xong, ở tại Tích Dương quán của Vương phủ.
Tích Dương quán là tòa nhà lớn nhất trong Vương phủ, có mười hai gian phòng, một chính sảnh hai thứ sảnh, vườn hoa độc lập, chiếm cứ hết một phần ba diện tích của Vương phủ.
Sắp xếp Mộ Dung Khanh ở đây cũng có thể nhìn ra sự coi trọng của Kỳ vương gia đối với Mộ Dung Khanh.
"Mộ Dung huynh, Vương phi, ở đây đã quen chưa?" Kỳ vương gia vừa vào cửa trưng lên khuôn mặt tươi cười hỏi.
Mộ Dung Khanh đang lau kiếm trong sân, thấy hắn ta tiến đến cũng chỉ lạnh nhạt ngước mắt lên: "Quen à? Có cái gì quen hay không quen chứ, có một số việc từ từ rồi cũng thành quen thôi, như bị lừa vậy."
Kỳ vương gia ngượng ngùng cười: Chuyện này... Mộ Dung huynh đúng là chê cười rồi."
"Kỳ Vương, nói thật ra đi, bản vương biết ý định của Hoàng đế Bắc Mạc, ta cũng không ngại nói trắng ra, Hoàng đế của các ngươi muốn giữ chân bản vương ở đây để tiếp tục tiến công, chắc hẳn ngay lúc bản vương bước hai chân vào lãnh thổ Bắc Mạc đã bắt đầu truyền chỉ cho Tần Châu tiến công rồi, đúng không?"
Mộ Dung Khanh vừa nói vừa thử kiếm, động tác như mây trôi nước chảy, động tác liền mạch, chỉ tiện tay khẽ múa mà đã cảm thấy kiếm khí bức người.
Kỳ vương gia nghe xong lời này, bó tay toàn tập, chuyện ấy hắn ta cũng không biết, hắn ta nói: "Sợ là Tần Châu tướng quân sẽ không tấn công vì dù sao một nhà Tần gia cũng vẫn còn đang ở Khí Thành."
"Trong thánh chỉ Hoàng đế cũng đã nói là Hạ Thương Mai Đại Chu hoàn toàn không chữa được bệnh dịch, đến lúc đó, Tần Châu còn gì phải cố kỵ nữa? Nàng ta vốn muốn đánh trận này." Mộ Dung Khanh cười lạnh.
Kỳ vương gia kiên trì: "Mộ Dung huynh, bản vương có lỗi với các người, lần này bản vương cũng bị Hoàng Thượng và Tào Hậu lừa gạt."
Mộ Dung Khanh thu kiếm, bỗng nhiên cười rộ lên: "Không sao."
Kỳ vương gia khẽ giật mình: "Mộ Dung huynh?"
Mộ Dung Khanh dựng thẳng thanh kiếm lên, gác tay đi vào, nói: "Sau khi hạ ý chỉ xuống, không tới mấy ngày, Hoàng đế Bắc Mạc sẽ nhận được tin tức tốt."
"Mộ Dung huynh, huynh nói rõ ràng một chút đi." Kỳ Vương đuổi theo vào.
Mộ Dung Khanh trở tay đóng cửa lại: "Bản vương mệt rồi."
Kỳ Vương bị chặn ngoài cửa nhưng không thể tức giận, ai bảo hắn ta đuối lý trước chứ?
Mộ Dung Khanh tiến vào sảnh, ngồi trên ghế bành, Thương Mai đang xem sách ở bên cạnh, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Kỳ Vương và Mộ Dung Khanh, liền cười nói: "Người làm khó hắn ta cũng vô dụng thôi, người không thấy hắn ta sao? Không cần phải vô duyên vô cớ bạc thêm mấy sợi tóc."
"Ngu xuẩn!" Mộ Dung Khanh hừ lạnh một tiếng: "Vô cùng ngu xuẩn, thế mà lời Hoàng đế Bắc Mạc cũng tin?"
"Không phải người cũng tin sao?" Thương Mai cười nói.
"Mặc dù Bản vương tin nhưng bản vương làm việc chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt, không để lại một đường lui cho mình? Chờ xem, Hoàng đế Bắc Mạc định cưỡng ép bản vương ở đây rồi tấn công Đại Chu, bản vương sẽ cho hắn biết thế nào là bị đánh bại, nếm thử tư vị ngậm bồ hòn làm ngọt."
Thương Mai tò mò hỏi: "Cái gì mà ngậm bồ hòn làm ngọt? Nếu như Tần Châu tiến công thì sẽ như thế nào?". truyện teen hay
"Giữ bí mật!" Mộ Dung Khanh cười: "Nàng đó, cứ chuyên tâm chờ đợi tin tức đi."
"Ta thực sự không quan tâm, sách thuốc Ôn Yến để lại cho ta có rất nhiều ghi chép liên quan tới bệnh dịch, ta phải nhanh chóng xem mới được." Thương Mai nói.
"Ừm, đêm nay tới vùng dịch đi." Mộ Dung Khanh nói.
"Được!" Thương Mai hi vọng càng sớm càng tốt, nhưng chỉ sợ bên phía Kỳ Vương không phối hợp.
Nếu những người bị bệnh dịch là con dân của Đại Chu bọn họ, chắc bên phía Bắc Mạc sẽ thấy rất nhẹ nhõm nhỉ.
"Thương Mai, bản vương muốn cùng nàng phân tích ý đồ của Hoàng đế Bắc Mạc một chút, bây giờ ông ta không tin nàng có thể chữa được bệnh dịch nhưng ông ta vẫn tuyên bố với bên ngoài, nói nàng có thể chữa được bệnh dịch, để mọi người có hi vọng, để mọi người tin tưởng nàng, nhưng nếu nàng không nghiên cứu chế tạo được đơn thuốc thì sự tin tưởng của bọn họ với nàng sẽ biến thành oán hận, hi vọng trước đó lớn bao nhiêu thì cuối cùng oán hận cũng sẽ lớn bấy nhiêu, lửa giận của bách tính sẽ đốt chúng ta chết tươi. Trái lại, nếu như nàng có thể nghiên cứu ra đơn thuốc thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ âm thầm phái người cướp đi, đoạt lấy công lao này, sau đó thông báo với bách tính của Bắc Mạc, Hạ Thương Mai nàng cũng sẽ không nhận được lợi ích gì, thế là chúng ta sẽ bị dân chúng Bắc Mạc phỉ nhổ, cho nên dù kết quả thế nào thì đều không có lợi với chúng ta."
Thương Mai gật đầu, cảm thấy Mộ Dung Khanh phân tích rất kỹ càng.
"Vậy chúng ta nên làm như thế nào? Chúng ta mặc kệ trận bệnh dịch lần này ư? Nhưng cho dù mặc kệ thì bây giờ chúng ta đã tiến vào lãnh thổ Bắc Mạc rồi, muốn rời đi sợ là cũng không dễ dàng." Thương Mai hỏi.
"Bệnh dịch này chúng ta phải chữa, dù sao thì những bách tính kia cũng là người vô tội, nàng yên tâm, bản vương tự có tính toán, mấy ngày kế tiếp nàng cùng Nhu Dao và Loan Loan đi tới vùng dịch đi, bản vương và Tiêu Thác cùng Tô Thanh sẽ đi xem xét các nơi."
"Đây là lãnh thổ Bắc Mạc, người nhất định phải cẩn thận đấy." Thương Mai nói.
"Yên tâm, năng lực của bản vương thế nào nàng còn không biết sao?" Mộ Dung Khanh đưa tay sờ lên vết sẹo trên tay cô: "Hoàng đế Bắc Mạc dám lừa gạt bản vương, bản vương cũng nên đáp lại chứ."
Đáy mắt, nhất thời ánh lên vẻ độc đoán.
Ở cuối hành lang, thấp thoáng một bóng váy áo.
"Mẫu hậu, con đã nhìn rồi, trong hộp đúng là nhân sâm." Thái tử khom người nói.
Tào Hậu ừ một tiếng: "Vậy là được."
Thái tử nghi ngờ nói: "Mẫu hậu đang nghi ngờ gì vậy? Hay là nghi ngờ Thanh phi thông đồng với Kỳ Vương?"
"Hoàng nhi, cẩn thận một chút không bao giờ thừa."
"Chỉ là, không phải mẫu hậu vẫn luôn dạy bảo nhi thần rằng dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người sao? Đã để Thanh phi ở bên người phụ hoàng thì vì sao còn phải phòng bị nàng ta chứ?"
Hoàng hậu chầm chậm quay người, đi lên phía trước: "Phụ hoàng con có thích Thanh phi không?"
"Thích, đương nhiên là thích rồi."
"Nếu phụ hoàng con thích nàng ta thì có nghĩa là nàng ta đã có một chỗ đứng nhất định trong lòng phụ hoàng con, có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định của phụ hoàng con, hơn nữa cũng sẽ thu được rất nhiều tin tức mà người bên ngoài không biết từ chỗ phụ hoàng con, nếu Thanh phi có lòng phản bội đi tiết lộ những tin tức này ra ngoài sẽ làm trở ngại đến sắp xếp của bản cung."
Thái tử thốt lên một tiếng: "Thì ra là thế."
Tào Hậu từ ái nói: "Con ấy à, tuổi còn rất trẻ, chăm chỉ học tập đi, một ngày nào đó con cũng sẽ có thủ đoạn như phụ hoàng con."
"Phụ hoàng có thủ đoạn gì chứ? Còn không phải bị mẫu hậu kiềm chế sao?" Thái tử khinh miệt nói.
Tào Hậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc, đừng nghĩ phụ hoàng con đơn giản quá như vậy, nếu mẫu hậu không dẫn Thanh phi và Thạch Đạo Nhân tiến cung, mê hoặc phụ hoàng con, sao bây giờ ông ta có thể nghe lời bản cung như thế chứ?"
Thái tử cái hiểu cái không gật đầu: "Nhưng nhi thần cũng không cần lo lắng, mọi thứ đều có mẫu hậu chuẩn bị vì nhi thần rồi."
"Chính con cũng phải tiến bộ, đừng ngại cùng hoàng thúc con học tập nhiều thêm một chút, mấy vị hoàng thúc của con đều là người xuất sắc cả."
"Rõ!" Thái tử đáp.
Sau khi Kỳ vương gia xuất cung lập tức lên xe ngựa, dặn dò phu xe: "Đi mau!"
Phu xe tuân lệnh, giơ roi ngựa lên: "Đi!"
Kỳ Vương mở hộp lấy nhân sâm ra, dò xét dưới đáy hộp gấm một chút, lấy tờ giấy ra, hắn ta nhanh chóng nhìn qua một chút sau đó nhét vào túi trong tay áo.
Xem hết tờ giấy này, tâm trạng của hắn ta càng nặng nề hơn.
Suy đoán của hắn ta không hề sai, Hoàng thượng thật sự định cưỡng ép Mộ Dung Khanh ở lại Bắc Mạc, sau đó Tần Châu tiếp tục khai chiến.
Hơn nữa, đây không phải là chủ ý của Tào Hậu mà là của Hoàng thượng, trước đó bọn họ vẫn cho rằng Hoàng thượng bị Tào Hậu mê hoặc nên mới có thể làm ra rất nhiều quyết định hồ đồ như vậy, nhưng sợ là Tào Hậu vẫn còn kém xa Hoàng Thượng.
Trở lại Vương phủ, hắn ta hít sâu một hơi rồi mới cất bước đi vào.
Đám người Mộ Dung Khanh đã ăn cơm xong, đám gia đinh cũng đã sắp xếp chỗ ở cho bọn họ xong, ở tại Tích Dương quán của Vương phủ.
Tích Dương quán là tòa nhà lớn nhất trong Vương phủ, có mười hai gian phòng, một chính sảnh hai thứ sảnh, vườn hoa độc lập, chiếm cứ hết một phần ba diện tích của Vương phủ.
Sắp xếp Mộ Dung Khanh ở đây cũng có thể nhìn ra sự coi trọng của Kỳ vương gia đối với Mộ Dung Khanh.
"Mộ Dung huynh, Vương phi, ở đây đã quen chưa?" Kỳ vương gia vừa vào cửa trưng lên khuôn mặt tươi cười hỏi.
Mộ Dung Khanh đang lau kiếm trong sân, thấy hắn ta tiến đến cũng chỉ lạnh nhạt ngước mắt lên: "Quen à? Có cái gì quen hay không quen chứ, có một số việc từ từ rồi cũng thành quen thôi, như bị lừa vậy."
Kỳ vương gia ngượng ngùng cười: Chuyện này... Mộ Dung huynh đúng là chê cười rồi."
"Kỳ Vương, nói thật ra đi, bản vương biết ý định của Hoàng đế Bắc Mạc, ta cũng không ngại nói trắng ra, Hoàng đế của các ngươi muốn giữ chân bản vương ở đây để tiếp tục tiến công, chắc hẳn ngay lúc bản vương bước hai chân vào lãnh thổ Bắc Mạc đã bắt đầu truyền chỉ cho Tần Châu tiến công rồi, đúng không?"
Mộ Dung Khanh vừa nói vừa thử kiếm, động tác như mây trôi nước chảy, động tác liền mạch, chỉ tiện tay khẽ múa mà đã cảm thấy kiếm khí bức người.
Kỳ vương gia nghe xong lời này, bó tay toàn tập, chuyện ấy hắn ta cũng không biết, hắn ta nói: "Sợ là Tần Châu tướng quân sẽ không tấn công vì dù sao một nhà Tần gia cũng vẫn còn đang ở Khí Thành."
"Trong thánh chỉ Hoàng đế cũng đã nói là Hạ Thương Mai Đại Chu hoàn toàn không chữa được bệnh dịch, đến lúc đó, Tần Châu còn gì phải cố kỵ nữa? Nàng ta vốn muốn đánh trận này." Mộ Dung Khanh cười lạnh.
Kỳ vương gia kiên trì: "Mộ Dung huynh, bản vương có lỗi với các người, lần này bản vương cũng bị Hoàng Thượng và Tào Hậu lừa gạt."
Mộ Dung Khanh thu kiếm, bỗng nhiên cười rộ lên: "Không sao."
Kỳ vương gia khẽ giật mình: "Mộ Dung huynh?"
Mộ Dung Khanh dựng thẳng thanh kiếm lên, gác tay đi vào, nói: "Sau khi hạ ý chỉ xuống, không tới mấy ngày, Hoàng đế Bắc Mạc sẽ nhận được tin tức tốt."
"Mộ Dung huynh, huynh nói rõ ràng một chút đi." Kỳ Vương đuổi theo vào.
Mộ Dung Khanh trở tay đóng cửa lại: "Bản vương mệt rồi."
Kỳ Vương bị chặn ngoài cửa nhưng không thể tức giận, ai bảo hắn ta đuối lý trước chứ?
Mộ Dung Khanh tiến vào sảnh, ngồi trên ghế bành, Thương Mai đang xem sách ở bên cạnh, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Kỳ Vương và Mộ Dung Khanh, liền cười nói: "Người làm khó hắn ta cũng vô dụng thôi, người không thấy hắn ta sao? Không cần phải vô duyên vô cớ bạc thêm mấy sợi tóc."
"Ngu xuẩn!" Mộ Dung Khanh hừ lạnh một tiếng: "Vô cùng ngu xuẩn, thế mà lời Hoàng đế Bắc Mạc cũng tin?"
"Không phải người cũng tin sao?" Thương Mai cười nói.
"Mặc dù Bản vương tin nhưng bản vương làm việc chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt, không để lại một đường lui cho mình? Chờ xem, Hoàng đế Bắc Mạc định cưỡng ép bản vương ở đây rồi tấn công Đại Chu, bản vương sẽ cho hắn biết thế nào là bị đánh bại, nếm thử tư vị ngậm bồ hòn làm ngọt."
Thương Mai tò mò hỏi: "Cái gì mà ngậm bồ hòn làm ngọt? Nếu như Tần Châu tiến công thì sẽ như thế nào?". truyện teen hay
"Giữ bí mật!" Mộ Dung Khanh cười: "Nàng đó, cứ chuyên tâm chờ đợi tin tức đi."
"Ta thực sự không quan tâm, sách thuốc Ôn Yến để lại cho ta có rất nhiều ghi chép liên quan tới bệnh dịch, ta phải nhanh chóng xem mới được." Thương Mai nói.
"Ừm, đêm nay tới vùng dịch đi." Mộ Dung Khanh nói.
"Được!" Thương Mai hi vọng càng sớm càng tốt, nhưng chỉ sợ bên phía Kỳ Vương không phối hợp.
Nếu những người bị bệnh dịch là con dân của Đại Chu bọn họ, chắc bên phía Bắc Mạc sẽ thấy rất nhẹ nhõm nhỉ.
"Thương Mai, bản vương muốn cùng nàng phân tích ý đồ của Hoàng đế Bắc Mạc một chút, bây giờ ông ta không tin nàng có thể chữa được bệnh dịch nhưng ông ta vẫn tuyên bố với bên ngoài, nói nàng có thể chữa được bệnh dịch, để mọi người có hi vọng, để mọi người tin tưởng nàng, nhưng nếu nàng không nghiên cứu chế tạo được đơn thuốc thì sự tin tưởng của bọn họ với nàng sẽ biến thành oán hận, hi vọng trước đó lớn bao nhiêu thì cuối cùng oán hận cũng sẽ lớn bấy nhiêu, lửa giận của bách tính sẽ đốt chúng ta chết tươi. Trái lại, nếu như nàng có thể nghiên cứu ra đơn thuốc thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ âm thầm phái người cướp đi, đoạt lấy công lao này, sau đó thông báo với bách tính của Bắc Mạc, Hạ Thương Mai nàng cũng sẽ không nhận được lợi ích gì, thế là chúng ta sẽ bị dân chúng Bắc Mạc phỉ nhổ, cho nên dù kết quả thế nào thì đều không có lợi với chúng ta."
Thương Mai gật đầu, cảm thấy Mộ Dung Khanh phân tích rất kỹ càng.
"Vậy chúng ta nên làm như thế nào? Chúng ta mặc kệ trận bệnh dịch lần này ư? Nhưng cho dù mặc kệ thì bây giờ chúng ta đã tiến vào lãnh thổ Bắc Mạc rồi, muốn rời đi sợ là cũng không dễ dàng." Thương Mai hỏi.
"Bệnh dịch này chúng ta phải chữa, dù sao thì những bách tính kia cũng là người vô tội, nàng yên tâm, bản vương tự có tính toán, mấy ngày kế tiếp nàng cùng Nhu Dao và Loan Loan đi tới vùng dịch đi, bản vương và Tiêu Thác cùng Tô Thanh sẽ đi xem xét các nơi."
"Đây là lãnh thổ Bắc Mạc, người nhất định phải cẩn thận đấy." Thương Mai nói.
"Yên tâm, năng lực của bản vương thế nào nàng còn không biết sao?" Mộ Dung Khanh đưa tay sờ lên vết sẹo trên tay cô: "Hoàng đế Bắc Mạc dám lừa gạt bản vương, bản vương cũng nên đáp lại chứ."
Đáy mắt, nhất thời ánh lên vẻ độc đoán.
/923
|