Tần Châu ở lại Mộc Trại, chuyện đầu tiền khi nàng ở lại chính là thả đại phu của cục Huệ Dân ra.
Mãy người đại phu này sau khi được Tần Châu cứu ra, khóc lóc nức nở, trăm miệng một lời chỉ trích Thương Mai, Thương Mai cũng đứng ở đó nghe, lại lạnh lùng cười, một câu cũng không giải thích.
Tần Châu cũng chỉ là nghe, lúc lại quăng cho Thương Mai một ánh mắt lạnh lẽo.
Tần Châu cưỡng chế can thiệp vào trị liệu của Thương Mai, đơn thuốc mà nàng đưa ra, toàn bộ đều phải để đại phu của cục Huệ Dân xem qua.
Dân chúng Mộc Trại cũng cảm thấy khó hiểu với hành vi thả mấy đại phu ra của Tần Châu, cho rằng nàng ta không rõ tình hình, nên đi lên thông báo cho Tần Châu.
Tần Châu quát lớn nói: "Đại phu của cục Huệ Dân là người triều đình phái đến, mấy người nhốt bọn họ lại, là trái pháp luật, không tôn trọng pháp luật, trong núi thiếu đại phu, chỉ có hai người là vương phi và huyện chúa Nhu Dao là không được, nhất định phải để đại phu cùng khám và chữa bệnh."
Người dân thôn Mộc Trại nghe Tần Châu nói như vậy xong thì không lên tiếng.
Trưởng thôn trấn an mọi người rời đi, nói với Tần Châu: "Đại tướng quân, những đại phu này ngày xưa ở trong thôn cũng không làm việc, không trị liệu cho người bệnh, nếu như đại tướng quân có thể gọi bọn họ chữa bệnh cho thôn dân, thì không còn gì tốt hơn."
Tần Châu nghe xong mấy lời này, hơi nhíu mày: "Bọn họ không trị liệu hay là Hạ Thương Mai không cho bọn họ trị?"
Trưởng thôn nói: "Đại tướng quân, sợ là ngài có chút hiểu lầm với vương phi, kỳ thật vương phi cũng không chống đối mấy vị đại phu này, cũng đã gọi bọn họ qua khám và chữa cho người bệnh, nhưng mà, bọn họ nói người bệnh ở khu Tây sẽ lây bệnh, cũng không có thuốc chữa, làm gì mà phải hao tâm tổn sức?”
Tần Châu bắt đầu không quá tin lời nói của người dân, nhưng mà lão trưởng thôn nàng ta cũng biết, cháu gái của lão trưởng thôn gả cho cho tam phòng nhà họ Tần Tần Nhạc Phong, nàng ta từng gặp lão trưởng thôn mấy lần, đã từng nói chuyện, cảm thấy lão trưởng thôn là người cơ trí.
Những người dân khác, có thể là nói bị Hạ Thương Mai lừa gạt, lão thôn trưởng, sẽ không hồ đồ như vậy.
Nhưng ông ta đã nói như vậy, chẳng lẽ là, những đại phu này...
Trong lòng Tần Châu để lại hoài nghi như vậy, tự mình gọi bọn họ đến khu Tây.
Những người này ngày xưa ngay cả khu Nam cũng không đi, hôm nay sao có thể đến khu Tây?
Mặc dù cãi lệnh của Tần Châu rất nghiêm trọng, nhưng vào khu Tây, đều là người nhiễm bệnh, Tô Mộc mạnh khỏe như vậy cũng nhiễm bệnh, bọn họ có thể may mắn thoát khỏi sao?
Cho nên, từng người đều nói mình bị Hạ Thương Mai bị đánh đập, thương thế chưa lành, không thể nào trị liệu được.
Tần Châu tức giận đến khói bay đầy đầu, không ngờ những đại phu này, thế mà lại là một đám người sợ chết.
Những đại phu này không muốn đi vào, mượn vết thương đưa đẩy, Tần Châu cũng không thể đưa quyên chủ động chữa bệnh cho Hạ Thương Mai, tự mình xuống núi tìm đại phu.
Nhưng đại phu của cục Huệ Dân hoàn toàn không đi được, cục Huệ Dân cũng không thể không có một người đại phu? Như vậy dân chúng ở kinh thành đều sẽ bị bệnh.
Tần Châu bất đắc dĩ, về phủ gọi người đến y quán tìm đại phu, mà lại nói rõ là vào vùng dịch, tiền xem bệnh gấp mười.
Dưới số tiền lớn, không có người can đảm, người nào không biết ôn dịch sẽ chết người?
Những người đại phu mở y quá kia, mạng còn quý hơn bạc.
Tần Châu trước kia chưa từng phát hiện vấn đề này, có lẽ là không quan tâm, nàng ta cảm thấy, cục Huệ Dân sao ít đại phu như vậy? Chế độ chữa bệnh của Bắc Mạc, đến cùng xảy ra chuyện gì? Tất cả các châu các phủ, thậm chí các khu trong kinh thành đều có cục Huệ Dân, sao hôm nay muốn dùng mấy người, cái này lại khó khăn như vậy?
Nàng ta mang theo mấy tên thị vệ, đi trên đường cái, phồn hoa không như trước, nhưng mà, xem như là yên bình.
Nàng ta nhớ đến vùng dịch, nhớ đến những phế tích suy tàn kia, nhớ đến những thi thể chất đống như núi đó, trong lòng giống như có thứ gì đó cắn xé, đây là đất nước của nàng ta, nàng ta bất lực.
Không còn cách nào, nàng ta chỉ có thể vào trong thôn Kinh Giao tìm những đại phu chân đất.
Nàng ta biết y thuật của những đại phu chân đất này không tốt lắm, nhưng mà, có còn hơn không.
Nàng ta mới ra khỏi thành, đã gặp một đại phu cõng hòm thuốc đi đến.
Ông ta khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, quần áo dơ bẩn, rối bù, trên mặt có vẻ mệt mỏi.
Nàng ta lập tức bước lên ngăn lại: "Ông là đại phu?"
Người đại phu này tự dưng bị chặn đường, ngẩng đầu lên có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng."
"Rất tốt!" Trong lòng Tần Châu thả nhẹ, tìm lâu như vậy, không tìm được đại phu lên núi, hôm nay gặp được một người, mặc dù biết một người không làm được gì, nhưng mà, đối với nàng ta mà nói là một an ủi lớn
Đại phu kinh ngạc nhìn nàng ta, thấy nàng ta giơ tay lên, sau đó, thị vệ đằng sau bắt lấy ông ta, ném lên ngựa.
"Mấy người muốn làm gì? Thả ta ra, thả ta ra đi!" Đại phu giãy dụa kêu cứu.
Tần Châu nói: "Ông đừng hét, ta là Tần Châu, không có ác ý, ta chỉ là muốn dẫn ông đến Mộc Trại đó là vùng dịch bệnh, ông yên tâm, ta sẽ tính bạc cho ngươi, tiền xem bệnh của ông gấp mười lần."
Vị đại phu nghe xong lời này, không giãy dụa nữa: "Vùng dịch bệnh?”
"Đúng, đến Mộc Trại!" Tần Châu nói.
Vị đại phu này nói: "Ngươi thả ta ra đi, ta nguyện ý đi, ta cũng không cần tiền xem bệnh."
"Hả?" Tần Châu nheo mắt lại, không tin ông ta, nàng ta tìm đại phu cả một ngày, cho dù tiền gấp mười lần, cũng không có đại phụ nào muốn đi, bây giờ ông ta không cần bạc cũng đi.
"Đúng." Vị đại phu này giãy dụa ngồi thẳng người, vẻ mặt thê lương: "Ta không cần bạc, ta chỉ cần có thể đi vào vùng dịch bệnh."
"Vì sao?" Tần Châu hỏi.
Đại phu trầm mặc một lúc, lắc đầu: "Ta chỉ muốn trị ôn dịch."
"Ông hiếu?"
"Không hiểu!"
Tần Châu nhìn hắn ra, dáng vẻ của hắn ta như là đã có kinh nghiệm rất nhiều: "Ông là người ở đâu?"
"Thạch Đầu thôn ở Khí Thành."
Trong lòng Tần Châu chấn động, Khí Thành là khu tai họa nặng nề, tất cả phòng ốc ở Thạch Đầu thôn đều sụp đổ, một nửa thôn dân ở Thạch Đầu thôn đều chết vì động đất, sau đó lại mắc ôn dịch.
Tần Châu cũng không hỏi nữa, giơ tay, đoàn người đi về phía Mộc Trại.
Đại phu này tên Lâm Đan, làm nghề y nửa đời.
Tần Châu mang theo Lâm Đan xuất hiện trước mặt Thương Mai, nói: "Sau này ông ta và ngươi sẽ cùng nhau trị bệnh, tất cả phương thuốc của người, đều phải cho hắn xem qua."
Thương Mai vốn tưởng rằng nàng ta sẽ mang đến mấy tên đại phu của cục Huệ Dân hoặc là đại phu ở y quán, không ngờ, lại chỉ dẫn theo một người, nhìn quần áo lộn xộn giày rơm rách nát của ông ta, ngược lại giống như là đại phu chân trần đi hành tẩu khắp thôn làng.
Nhưng mà, người làm nghề y không giới hạn, chỉ cần ông ta nhiệt tình chữa bệnh, Thương Mai cũng không quan tâm đến phương thuốc cho ông ta xem qua.
"Ừ!" Thương Mai đáp.
Tần Châu nhìn sắc mặt Thương Mai, có chút tức giận, mặc dù rõ ràng nàng không đùa cợt, nhưng mà nàng càng bình tĩnh, lại càng có thể nhìn thấy được sự chế nhạo trong lòng nàng.
Tần Châu nói với Lâm Đan: "Sau này phương thuốc nàng ta dùng, ông đều phải xem qua từng cái một, nếu có phát hiện lạ thường, báo cáo lại với ta!"
"Dạ!" Lâm Đan đã biết thân phận của Tần Châu, thị vệ trường đường đi đã nói với hắn ta rồi.
Nhưng mà hắn ta không biết thân phận của Thương Mai, thấy một cô gái xinh đẹp đứng chữa bệnh trong vùng dịch, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thương Mai dẫn hắn ta vào khu Nam, giới thiệu: "Ở đây chia thành bốn khu Đông Tây Nam Bắc, khu Đông là dân chúng không mắc bệnh, khu Nam là cách ly nghi nhiễm, khu Tây là bệnh đã xác nhận, còn khu Bắc, là nơi thiêu thi thể."
Lâm Đan hỏi: "Xin hỏi ngài là?”
"Ta tên là Hạ Thương Mai, ông có thể gọi ta là Hạ đại phu." Thương Mai nói.
"Hạ Thương Mai?" Lâm Đan suy nghĩ một lúc, đột nhiên ánh mắt sáng ngời: "Ngài là vương phi Đại Chu, vương phi của Nhiếp Chính vương?"
"Gọi ta Hạ đại phu là được rồi, hoặc có thể trực tiếp gọi ta Hạ Thương Mai."
Ở đây, không có vương phi và tướng quân gì cả, chỉ có đại phu và người bệnh.
Mãy người đại phu này sau khi được Tần Châu cứu ra, khóc lóc nức nở, trăm miệng một lời chỉ trích Thương Mai, Thương Mai cũng đứng ở đó nghe, lại lạnh lùng cười, một câu cũng không giải thích.
Tần Châu cũng chỉ là nghe, lúc lại quăng cho Thương Mai một ánh mắt lạnh lẽo.
Tần Châu cưỡng chế can thiệp vào trị liệu của Thương Mai, đơn thuốc mà nàng đưa ra, toàn bộ đều phải để đại phu của cục Huệ Dân xem qua.
Dân chúng Mộc Trại cũng cảm thấy khó hiểu với hành vi thả mấy đại phu ra của Tần Châu, cho rằng nàng ta không rõ tình hình, nên đi lên thông báo cho Tần Châu.
Tần Châu quát lớn nói: "Đại phu của cục Huệ Dân là người triều đình phái đến, mấy người nhốt bọn họ lại, là trái pháp luật, không tôn trọng pháp luật, trong núi thiếu đại phu, chỉ có hai người là vương phi và huyện chúa Nhu Dao là không được, nhất định phải để đại phu cùng khám và chữa bệnh."
Người dân thôn Mộc Trại nghe Tần Châu nói như vậy xong thì không lên tiếng.
Trưởng thôn trấn an mọi người rời đi, nói với Tần Châu: "Đại tướng quân, những đại phu này ngày xưa ở trong thôn cũng không làm việc, không trị liệu cho người bệnh, nếu như đại tướng quân có thể gọi bọn họ chữa bệnh cho thôn dân, thì không còn gì tốt hơn."
Tần Châu nghe xong mấy lời này, hơi nhíu mày: "Bọn họ không trị liệu hay là Hạ Thương Mai không cho bọn họ trị?"
Trưởng thôn nói: "Đại tướng quân, sợ là ngài có chút hiểu lầm với vương phi, kỳ thật vương phi cũng không chống đối mấy vị đại phu này, cũng đã gọi bọn họ qua khám và chữa cho người bệnh, nhưng mà, bọn họ nói người bệnh ở khu Tây sẽ lây bệnh, cũng không có thuốc chữa, làm gì mà phải hao tâm tổn sức?”
Tần Châu bắt đầu không quá tin lời nói của người dân, nhưng mà lão trưởng thôn nàng ta cũng biết, cháu gái của lão trưởng thôn gả cho cho tam phòng nhà họ Tần Tần Nhạc Phong, nàng ta từng gặp lão trưởng thôn mấy lần, đã từng nói chuyện, cảm thấy lão trưởng thôn là người cơ trí.
Những người dân khác, có thể là nói bị Hạ Thương Mai lừa gạt, lão thôn trưởng, sẽ không hồ đồ như vậy.
Nhưng ông ta đã nói như vậy, chẳng lẽ là, những đại phu này...
Trong lòng Tần Châu để lại hoài nghi như vậy, tự mình gọi bọn họ đến khu Tây.
Những người này ngày xưa ngay cả khu Nam cũng không đi, hôm nay sao có thể đến khu Tây?
Mặc dù cãi lệnh của Tần Châu rất nghiêm trọng, nhưng vào khu Tây, đều là người nhiễm bệnh, Tô Mộc mạnh khỏe như vậy cũng nhiễm bệnh, bọn họ có thể may mắn thoát khỏi sao?
Cho nên, từng người đều nói mình bị Hạ Thương Mai bị đánh đập, thương thế chưa lành, không thể nào trị liệu được.
Tần Châu tức giận đến khói bay đầy đầu, không ngờ những đại phu này, thế mà lại là một đám người sợ chết.
Những đại phu này không muốn đi vào, mượn vết thương đưa đẩy, Tần Châu cũng không thể đưa quyên chủ động chữa bệnh cho Hạ Thương Mai, tự mình xuống núi tìm đại phu.
Nhưng đại phu của cục Huệ Dân hoàn toàn không đi được, cục Huệ Dân cũng không thể không có một người đại phu? Như vậy dân chúng ở kinh thành đều sẽ bị bệnh.
Tần Châu bất đắc dĩ, về phủ gọi người đến y quán tìm đại phu, mà lại nói rõ là vào vùng dịch, tiền xem bệnh gấp mười.
Dưới số tiền lớn, không có người can đảm, người nào không biết ôn dịch sẽ chết người?
Những người đại phu mở y quá kia, mạng còn quý hơn bạc.
Tần Châu trước kia chưa từng phát hiện vấn đề này, có lẽ là không quan tâm, nàng ta cảm thấy, cục Huệ Dân sao ít đại phu như vậy? Chế độ chữa bệnh của Bắc Mạc, đến cùng xảy ra chuyện gì? Tất cả các châu các phủ, thậm chí các khu trong kinh thành đều có cục Huệ Dân, sao hôm nay muốn dùng mấy người, cái này lại khó khăn như vậy?
Nàng ta mang theo mấy tên thị vệ, đi trên đường cái, phồn hoa không như trước, nhưng mà, xem như là yên bình.
Nàng ta nhớ đến vùng dịch, nhớ đến những phế tích suy tàn kia, nhớ đến những thi thể chất đống như núi đó, trong lòng giống như có thứ gì đó cắn xé, đây là đất nước của nàng ta, nàng ta bất lực.
Không còn cách nào, nàng ta chỉ có thể vào trong thôn Kinh Giao tìm những đại phu chân đất.
Nàng ta biết y thuật của những đại phu chân đất này không tốt lắm, nhưng mà, có còn hơn không.
Nàng ta mới ra khỏi thành, đã gặp một đại phu cõng hòm thuốc đi đến.
Ông ta khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, quần áo dơ bẩn, rối bù, trên mặt có vẻ mệt mỏi.
Nàng ta lập tức bước lên ngăn lại: "Ông là đại phu?"
Người đại phu này tự dưng bị chặn đường, ngẩng đầu lên có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng."
"Rất tốt!" Trong lòng Tần Châu thả nhẹ, tìm lâu như vậy, không tìm được đại phu lên núi, hôm nay gặp được một người, mặc dù biết một người không làm được gì, nhưng mà, đối với nàng ta mà nói là một an ủi lớn
Đại phu kinh ngạc nhìn nàng ta, thấy nàng ta giơ tay lên, sau đó, thị vệ đằng sau bắt lấy ông ta, ném lên ngựa.
"Mấy người muốn làm gì? Thả ta ra, thả ta ra đi!" Đại phu giãy dụa kêu cứu.
Tần Châu nói: "Ông đừng hét, ta là Tần Châu, không có ác ý, ta chỉ là muốn dẫn ông đến Mộc Trại đó là vùng dịch bệnh, ông yên tâm, ta sẽ tính bạc cho ngươi, tiền xem bệnh của ông gấp mười lần."
Vị đại phu nghe xong lời này, không giãy dụa nữa: "Vùng dịch bệnh?”
"Đúng, đến Mộc Trại!" Tần Châu nói.
Vị đại phu này nói: "Ngươi thả ta ra đi, ta nguyện ý đi, ta cũng không cần tiền xem bệnh."
"Hả?" Tần Châu nheo mắt lại, không tin ông ta, nàng ta tìm đại phu cả một ngày, cho dù tiền gấp mười lần, cũng không có đại phụ nào muốn đi, bây giờ ông ta không cần bạc cũng đi.
"Đúng." Vị đại phu này giãy dụa ngồi thẳng người, vẻ mặt thê lương: "Ta không cần bạc, ta chỉ cần có thể đi vào vùng dịch bệnh."
"Vì sao?" Tần Châu hỏi.
Đại phu trầm mặc một lúc, lắc đầu: "Ta chỉ muốn trị ôn dịch."
"Ông hiếu?"
"Không hiểu!"
Tần Châu nhìn hắn ra, dáng vẻ của hắn ta như là đã có kinh nghiệm rất nhiều: "Ông là người ở đâu?"
"Thạch Đầu thôn ở Khí Thành."
Trong lòng Tần Châu chấn động, Khí Thành là khu tai họa nặng nề, tất cả phòng ốc ở Thạch Đầu thôn đều sụp đổ, một nửa thôn dân ở Thạch Đầu thôn đều chết vì động đất, sau đó lại mắc ôn dịch.
Tần Châu cũng không hỏi nữa, giơ tay, đoàn người đi về phía Mộc Trại.
Đại phu này tên Lâm Đan, làm nghề y nửa đời.
Tần Châu mang theo Lâm Đan xuất hiện trước mặt Thương Mai, nói: "Sau này ông ta và ngươi sẽ cùng nhau trị bệnh, tất cả phương thuốc của người, đều phải cho hắn xem qua."
Thương Mai vốn tưởng rằng nàng ta sẽ mang đến mấy tên đại phu của cục Huệ Dân hoặc là đại phu ở y quán, không ngờ, lại chỉ dẫn theo một người, nhìn quần áo lộn xộn giày rơm rách nát của ông ta, ngược lại giống như là đại phu chân trần đi hành tẩu khắp thôn làng.
Nhưng mà, người làm nghề y không giới hạn, chỉ cần ông ta nhiệt tình chữa bệnh, Thương Mai cũng không quan tâm đến phương thuốc cho ông ta xem qua.
"Ừ!" Thương Mai đáp.
Tần Châu nhìn sắc mặt Thương Mai, có chút tức giận, mặc dù rõ ràng nàng không đùa cợt, nhưng mà nàng càng bình tĩnh, lại càng có thể nhìn thấy được sự chế nhạo trong lòng nàng.
Tần Châu nói với Lâm Đan: "Sau này phương thuốc nàng ta dùng, ông đều phải xem qua từng cái một, nếu có phát hiện lạ thường, báo cáo lại với ta!"
"Dạ!" Lâm Đan đã biết thân phận của Tần Châu, thị vệ trường đường đi đã nói với hắn ta rồi.
Nhưng mà hắn ta không biết thân phận của Thương Mai, thấy một cô gái xinh đẹp đứng chữa bệnh trong vùng dịch, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thương Mai dẫn hắn ta vào khu Nam, giới thiệu: "Ở đây chia thành bốn khu Đông Tây Nam Bắc, khu Đông là dân chúng không mắc bệnh, khu Nam là cách ly nghi nhiễm, khu Tây là bệnh đã xác nhận, còn khu Bắc, là nơi thiêu thi thể."
Lâm Đan hỏi: "Xin hỏi ngài là?”
"Ta tên là Hạ Thương Mai, ông có thể gọi ta là Hạ đại phu." Thương Mai nói.
"Hạ Thương Mai?" Lâm Đan suy nghĩ một lúc, đột nhiên ánh mắt sáng ngời: "Ngài là vương phi Đại Chu, vương phi của Nhiếp Chính vương?"
"Gọi ta Hạ đại phu là được rồi, hoặc có thể trực tiếp gọi ta Hạ Thương Mai."
Ở đây, không có vương phi và tướng quân gì cả, chỉ có đại phu và người bệnh.
/923
|