Sau khi được Thương Mai chỉ điểm, Tần Châu thật sự đã đi tìm An công chúa.
An công chúa ngồi khoanh chân trên chiếc chiếu tre, bên cạnh là lư hương hình con thú mạ vàng, nắp rỗng tỏa ra những sợi sương khói hương trầm.
Lúc nghe Tần Châu nói chuyện, nàng ta không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Sau khi Tần Châu nói xong, nàng ta cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Tần Châu một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Châu sững sờ, cảm thấy có khi nào tin sai Thương Mai rồi sao?
Nhưng, một lát sau, lại thấy nàng ta quay lại, trong tay cầm một cái hộp gấm, đưa cho Tần Châu: “Ngươi mở ra xem đi."
Tần Châu nhìn thấy chiếc hộp sơn mài màu đỏ rất tinh xảo, chạm khắc tinh xảo, có một cái khóa màu vàng kim.
Nàng ta nhận lấy, ấn vào cái khóa mở hộp ra, trong hộp đựng một văn thư màu vàng như là thánh chỉ vậy.
Đáy lòng Tần Châu chợt chấn động, cầm lấy rồi mở ra.
Đây là một phân thánh chỉ chỉ có bảo ấn của Tiên đế mà không có bất kỳ nội dung gì.
Tần Châu nghi hoặc mà hỏi: “Công chúa, phần Thánh chỉ này là tiên đế để lại? Nhưng thánh chỉ không có nội dung.”
“Đúng.” Sắc mặt An công chúa khẽ trắng bệch: “Tần Châu, bổn cung sẽ không giúp ngươi quá nhiều, nếu ngươi vì thiên hạ mà phế đi Hoàng thượng, thì cũng phải nâng đỡ người Sở gia lên, có hiểu không?”
Đáy lòng Tần Châu chợt lay động: “Công chúa yên tâm, thần đã ra lệnh cho người mời Sở Nguyệt Vương gia từ Đại Chu về rồi."
An công chúa khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, hy vọng ngươi nói được làm được, thánh chỉ này, đem về cho thị nữ Linh Lợi bên cạnh Hạ Thương Mai, nàng ta sẽ viết một di chỉ ngươi cần theo bút tích của tiên đế, có di chỉ này rồi, sau này Sở Nguyệt đăng cơ, sẽ danh chính ngôn thuận, ngươi cũng không cần gánh tội danh mưu phản.”
“Linh Lợi?”
An công chúa thở dài một hơi, khuôn mặt vẫn trông rất trắng bệch: “Phải, nàng ta là người của Dạ Vương Đại Chu, là một người tài, ngươi nói với nàng ta, nàng ta sẽ hiểu.”
Tần Châu thấy sắc mặt công chúa khó coi, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ nói: “Công chúa, thân bất đắc dĩ!”
An công chúa ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng ta một cái: “Bổn cung không phải là nhắm vào ngươi, không phải ngươi thì cũng là người khác, nhưng bổn cung thà là người, chí ít, ngươi nguyện ý nâng đỡ người Sở gia lên, bốn cung tuy không phải người có tâm nhìn xa trông rộng, nhưng ít nhất cũng có học sách Thánh hiền vài năm, biết Hoàng đề bạo chúa vô đạo sẽ kích động sự căm phẫn trong lòng dân, mấy năm nay Hoàng đế chinh chiến liên miên, sưu cao thuế nặng không ngừng, bây giờ Bắc Mạc thiên tai, ông ta còn muốn gây ra thảm họa nhân sinh, tính mạng của nhân dân ở trong mắt ông ta, giống như cỏ cây, một vị hoàng đế không coi dân chúng như con người... haiz, bỏ đi, bổn cung đã chuẩn bị xong rồi, ngươi đi đi."
An công chúa hiển nhiên cũng không muốn nói quá nhiều với Tần Châu, tự nàng ta có chỗ mâu thuẫn khó xử.
Hoàng đế bây giờ, là người thân của nàng ta, tuy hận sự chuyên quyền của ông ta, nhưng tình nghĩa máu thịt không dễ cắt đứt a.
Tần Châu chắp tay cáo lui, về tìm Linh Lợi.
Linh Lợi đúng lúc cũng đang ở chỗ Thương Mai, lúc Tần Châu mở tấm thánh chỉ đó ra, Thương Mai khẽ sững sờ một hồi, sau đó liền hiểu ra.
Phân thánh chỉ này, đại khái là tiên đến cố ý để lại, vốn dĩ là cho công chúa một sự bảo hộ, bởi vì tiên đế yêu thương công chúa, sợ Hoàng đế đối xử với nàng ta không tốt, lại không biết sẽ đối xử không tốt với nàng ta bằng cách thế nào, bèn để lại một thánh chỉ không có nội dung nhưng đã được đóng bảo ấn.
“Thánh chỉ của Bắc Mạc, trong cung có tồn lưu lại không?” Thương Mai hỏi.
Tần Châu lắc đầu: “Không có, Thánh chỉ chỉ có một phần, không có lưu trữ lại.”
“Vậy thì tốt.”
Tần Châu chắp tay nói với Linh Lợi: “Cô nương, công chúa nói, ngươi...."
Linh Lợi cắt ngang lời nàng ta: “Ta hiểu, ngươi theo ta đi."
Hai người đi ra ngoài không lâu, Linh Lợi liền quay lại, còn Tần Châu thì không biết đã đi đâu.
Thương Mai hỏi: “Ngươi kêu nàng ta đi làm gì vậy?”
Linh Lợi nói: “Mô phỏng bút tích của tiên để”
“Ngươi biết sao?” Thương Mai cảm thấy Linh Lợi thật sự là vạn năng.
Khóe mắt Linh Lợi khẽ nhướng lên: “Không phải chuyện gì khó, bút tích của tiên đế Bắc Mạc, ta đã từng thấy qua”
Thấy qua, liền có thể sao chép, nàng ta là máy photocopy sao?
“Vương gia nhà các người thật tốt số, bên dưới tay toàn là người tài.” Thương Mai đùa giỡn nói.
Linh Lợi cũng cười: “Nếu như không có chút bản lĩnh, làm sao mà có thể theo bên cạnh chủ nhân chứ?”
Thấy khóe mắt nàng ta tuy đang nhướng lên, nhưng không cảm nhận được chút ý cười nào của nàng ta cả.
Thương Mai nghĩ: Trong lòng mỗi người đều có câu chuyện của mình, quá khứ của Linh Lợi, sợ là không dễ chịu.
Như vậy, qua vài ngày, Thương Mai chỉ tĩnh dưỡng sức khỏe, Tần Châu mỗi ngày đến tới gặp cô, nói cô nghe tình hình bên ngoài.
Ví dụ, các nạn dân bây giờ ăn uống không tệ, ăn đồ ăn Hoàng gia của Ngự Thú Viên, một hơi có thể ăn 10 cái màn thầu, sua khi bệnh nhân uống thuốc, đều khỏe lên nhiều rồi.
Lại ví dụ, hai đệ đệ của Tào Hậu chết rồi, Tào gia bên kia khóc lóc ầm trời, sau khi Tào Hậu khóc đủ, đòi báo thù cho hai đệ đệ vừa dấn thân vào bờ vực chính trị, đang bay cao bay xa thì bị Thương Mai và Tần Châu bắn chất.
Lại ví dụ, bây giờ tin tức thôn dân của Mộc Trại bị thiêu đốt cũng đã truyền ra ngoài, tin tức không có chân mà chạy, mấy ngày, đã truyền khắp cả Kinh Thành, rất nhiều kẻ buôn bán ngoại địa ở trong Kinh cũng đem tin tức này đến các nơi các nước.
Lại ví dụ, Sở Nguyệt Vương gia lập tức sẽ đến Kinh Đô ngay.
Nhưng, Thương Mai đã nghe ra tin tức thiếu sót từ trong mấy lời của Tần Châu.
Lão thất đâu? Tại sao còn chưa về? Hoàng đế thì sao? Hoàng đế có phản ứng gì? Có phương pháp gì? Hành động của Tần Châu thì sao?
Mấy cái này, Tần Châu đều không nói.
Ngày mồng tám, đột nhiên thấy Tần Châu điều động nhân mã, trong phủ đệ tăng thêm không ít nhân thủ, mà Tần Châu hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào, bất kỳ ai cũng không được rời đi.
Thương Mai biết, Tần Châu đại khái là sắp khởi binh rồi.
Cô đã có thể xuống đất đi lại rồi, Tiểu Khuyên chải tóc cho cô, nói: “Vương phi, người đừng ra ngoài, nghe thị vệ trong phủ nói, mấy ngày này sợ là sẽ có chuyện lớn xảy ra”
Thương Mai nói: “Ta không ra khỏi phủ, chỉ ở trong sân đi dạo thôi.”
Tần Châu vô cùng quan tâm vết thương của cô, mấy ngày này đều không cho cô ra ngoài, cứ thúc cô ở trên giường dưỡng thương, bản thân nàng ta cũng đích thân tới chăm sóc, còn chăm sóc vô cùng chu đáo, chí ít, sau này đút thuốc, không còn rơi vãi qua, xem ra đã về khổ luyện một phen rồi.
Đương nhiên, sự chăm sóc của Tần Châu, Thương Mai cho rằng là sự áy náy trong lòng nàng ta, dù sao, mình cũng vì cứu nàng ta mà bị thương.
Ra khỏi sân đi dạo một vòng, thực ra để cảm nhận một chút bầu không khí trước chiến tranh.
Trong phủ, không có không khí gì cả.
ngồi với Linh Lợi và Loan Loan ở trong sân một hồi, tin tức của Linh Lợi vô cùng nhanh nhạy.
Nói Trấn Quốc Vương gia tối hôm qua đã khởi binh rồi, vậy mà lại là trực tiếp sát phạt vào Hoàng cung.
Phủ binh của Trấn Quốc Vương gia và cả binh mã hai mươi doanh sát phạt vào, đối chọi với cấm quân của Hoàng đế.
Tần Châu, không có bất kỳ hành động gì.
Thương Mai khẽ nói, phải, Sở Nguyệt Vương gia còn chưa về tới, nàng ta không thế hành động, bây giờ ai sát phạt vào cung cũng được, tóm lại, một khi Tần Châu ra tay, tất cả đều sẽ là của nàng ta.
“Đúng rồi, quân Bắc Mạc, toàn bộ lui quân.” Linh Lợi đột nhiên nói.
Thương Mai nói: “Trận chiến này không đánh, thật sự tốt a.”
“Mấy chục vạn người lui về, hậu quả....."
Mọi người đều không nói gì, mong đợi Tần Châu có thể diễn một vở kịch hay.
Loan Loan đột nhiên nghi hoặc mà hỏi: “Trấn Quốc Vương gia này tại sao lại đột nhiên khởi binh vậy chứ?”
“Ta cảm thấy” Thương Mai mỉm cười: “Ông ta là vì bị người ta xúi bậy, bị người ta gạt rồi, nhưng mà, nếu như không có dã tâm, thì ai gạt được ông ta khởi binh chứ."
An công chúa ngồi khoanh chân trên chiếc chiếu tre, bên cạnh là lư hương hình con thú mạ vàng, nắp rỗng tỏa ra những sợi sương khói hương trầm.
Lúc nghe Tần Châu nói chuyện, nàng ta không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Sau khi Tần Châu nói xong, nàng ta cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Tần Châu một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Châu sững sờ, cảm thấy có khi nào tin sai Thương Mai rồi sao?
Nhưng, một lát sau, lại thấy nàng ta quay lại, trong tay cầm một cái hộp gấm, đưa cho Tần Châu: “Ngươi mở ra xem đi."
Tần Châu nhìn thấy chiếc hộp sơn mài màu đỏ rất tinh xảo, chạm khắc tinh xảo, có một cái khóa màu vàng kim.
Nàng ta nhận lấy, ấn vào cái khóa mở hộp ra, trong hộp đựng một văn thư màu vàng như là thánh chỉ vậy.
Đáy lòng Tần Châu chợt chấn động, cầm lấy rồi mở ra.
Đây là một phân thánh chỉ chỉ có bảo ấn của Tiên đế mà không có bất kỳ nội dung gì.
Tần Châu nghi hoặc mà hỏi: “Công chúa, phần Thánh chỉ này là tiên đế để lại? Nhưng thánh chỉ không có nội dung.”
“Đúng.” Sắc mặt An công chúa khẽ trắng bệch: “Tần Châu, bổn cung sẽ không giúp ngươi quá nhiều, nếu ngươi vì thiên hạ mà phế đi Hoàng thượng, thì cũng phải nâng đỡ người Sở gia lên, có hiểu không?”
Đáy lòng Tần Châu chợt lay động: “Công chúa yên tâm, thần đã ra lệnh cho người mời Sở Nguyệt Vương gia từ Đại Chu về rồi."
An công chúa khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, hy vọng ngươi nói được làm được, thánh chỉ này, đem về cho thị nữ Linh Lợi bên cạnh Hạ Thương Mai, nàng ta sẽ viết một di chỉ ngươi cần theo bút tích của tiên đế, có di chỉ này rồi, sau này Sở Nguyệt đăng cơ, sẽ danh chính ngôn thuận, ngươi cũng không cần gánh tội danh mưu phản.”
“Linh Lợi?”
An công chúa thở dài một hơi, khuôn mặt vẫn trông rất trắng bệch: “Phải, nàng ta là người của Dạ Vương Đại Chu, là một người tài, ngươi nói với nàng ta, nàng ta sẽ hiểu.”
Tần Châu thấy sắc mặt công chúa khó coi, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ nói: “Công chúa, thân bất đắc dĩ!”
An công chúa ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng ta một cái: “Bổn cung không phải là nhắm vào ngươi, không phải ngươi thì cũng là người khác, nhưng bổn cung thà là người, chí ít, ngươi nguyện ý nâng đỡ người Sở gia lên, bốn cung tuy không phải người có tâm nhìn xa trông rộng, nhưng ít nhất cũng có học sách Thánh hiền vài năm, biết Hoàng đề bạo chúa vô đạo sẽ kích động sự căm phẫn trong lòng dân, mấy năm nay Hoàng đế chinh chiến liên miên, sưu cao thuế nặng không ngừng, bây giờ Bắc Mạc thiên tai, ông ta còn muốn gây ra thảm họa nhân sinh, tính mạng của nhân dân ở trong mắt ông ta, giống như cỏ cây, một vị hoàng đế không coi dân chúng như con người... haiz, bỏ đi, bổn cung đã chuẩn bị xong rồi, ngươi đi đi."
An công chúa hiển nhiên cũng không muốn nói quá nhiều với Tần Châu, tự nàng ta có chỗ mâu thuẫn khó xử.
Hoàng đế bây giờ, là người thân của nàng ta, tuy hận sự chuyên quyền của ông ta, nhưng tình nghĩa máu thịt không dễ cắt đứt a.
Tần Châu chắp tay cáo lui, về tìm Linh Lợi.
Linh Lợi đúng lúc cũng đang ở chỗ Thương Mai, lúc Tần Châu mở tấm thánh chỉ đó ra, Thương Mai khẽ sững sờ một hồi, sau đó liền hiểu ra.
Phân thánh chỉ này, đại khái là tiên đến cố ý để lại, vốn dĩ là cho công chúa một sự bảo hộ, bởi vì tiên đế yêu thương công chúa, sợ Hoàng đế đối xử với nàng ta không tốt, lại không biết sẽ đối xử không tốt với nàng ta bằng cách thế nào, bèn để lại một thánh chỉ không có nội dung nhưng đã được đóng bảo ấn.
“Thánh chỉ của Bắc Mạc, trong cung có tồn lưu lại không?” Thương Mai hỏi.
Tần Châu lắc đầu: “Không có, Thánh chỉ chỉ có một phần, không có lưu trữ lại.”
“Vậy thì tốt.”
Tần Châu chắp tay nói với Linh Lợi: “Cô nương, công chúa nói, ngươi...."
Linh Lợi cắt ngang lời nàng ta: “Ta hiểu, ngươi theo ta đi."
Hai người đi ra ngoài không lâu, Linh Lợi liền quay lại, còn Tần Châu thì không biết đã đi đâu.
Thương Mai hỏi: “Ngươi kêu nàng ta đi làm gì vậy?”
Linh Lợi nói: “Mô phỏng bút tích của tiên để”
“Ngươi biết sao?” Thương Mai cảm thấy Linh Lợi thật sự là vạn năng.
Khóe mắt Linh Lợi khẽ nhướng lên: “Không phải chuyện gì khó, bút tích của tiên đế Bắc Mạc, ta đã từng thấy qua”
Thấy qua, liền có thể sao chép, nàng ta là máy photocopy sao?
“Vương gia nhà các người thật tốt số, bên dưới tay toàn là người tài.” Thương Mai đùa giỡn nói.
Linh Lợi cũng cười: “Nếu như không có chút bản lĩnh, làm sao mà có thể theo bên cạnh chủ nhân chứ?”
Thấy khóe mắt nàng ta tuy đang nhướng lên, nhưng không cảm nhận được chút ý cười nào của nàng ta cả.
Thương Mai nghĩ: Trong lòng mỗi người đều có câu chuyện của mình, quá khứ của Linh Lợi, sợ là không dễ chịu.
Như vậy, qua vài ngày, Thương Mai chỉ tĩnh dưỡng sức khỏe, Tần Châu mỗi ngày đến tới gặp cô, nói cô nghe tình hình bên ngoài.
Ví dụ, các nạn dân bây giờ ăn uống không tệ, ăn đồ ăn Hoàng gia của Ngự Thú Viên, một hơi có thể ăn 10 cái màn thầu, sua khi bệnh nhân uống thuốc, đều khỏe lên nhiều rồi.
Lại ví dụ, hai đệ đệ của Tào Hậu chết rồi, Tào gia bên kia khóc lóc ầm trời, sau khi Tào Hậu khóc đủ, đòi báo thù cho hai đệ đệ vừa dấn thân vào bờ vực chính trị, đang bay cao bay xa thì bị Thương Mai và Tần Châu bắn chất.
Lại ví dụ, bây giờ tin tức thôn dân của Mộc Trại bị thiêu đốt cũng đã truyền ra ngoài, tin tức không có chân mà chạy, mấy ngày, đã truyền khắp cả Kinh Thành, rất nhiều kẻ buôn bán ngoại địa ở trong Kinh cũng đem tin tức này đến các nơi các nước.
Lại ví dụ, Sở Nguyệt Vương gia lập tức sẽ đến Kinh Đô ngay.
Nhưng, Thương Mai đã nghe ra tin tức thiếu sót từ trong mấy lời của Tần Châu.
Lão thất đâu? Tại sao còn chưa về? Hoàng đế thì sao? Hoàng đế có phản ứng gì? Có phương pháp gì? Hành động của Tần Châu thì sao?
Mấy cái này, Tần Châu đều không nói.
Ngày mồng tám, đột nhiên thấy Tần Châu điều động nhân mã, trong phủ đệ tăng thêm không ít nhân thủ, mà Tần Châu hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào, bất kỳ ai cũng không được rời đi.
Thương Mai biết, Tần Châu đại khái là sắp khởi binh rồi.
Cô đã có thể xuống đất đi lại rồi, Tiểu Khuyên chải tóc cho cô, nói: “Vương phi, người đừng ra ngoài, nghe thị vệ trong phủ nói, mấy ngày này sợ là sẽ có chuyện lớn xảy ra”
Thương Mai nói: “Ta không ra khỏi phủ, chỉ ở trong sân đi dạo thôi.”
Tần Châu vô cùng quan tâm vết thương của cô, mấy ngày này đều không cho cô ra ngoài, cứ thúc cô ở trên giường dưỡng thương, bản thân nàng ta cũng đích thân tới chăm sóc, còn chăm sóc vô cùng chu đáo, chí ít, sau này đút thuốc, không còn rơi vãi qua, xem ra đã về khổ luyện một phen rồi.
Đương nhiên, sự chăm sóc của Tần Châu, Thương Mai cho rằng là sự áy náy trong lòng nàng ta, dù sao, mình cũng vì cứu nàng ta mà bị thương.
Ra khỏi sân đi dạo một vòng, thực ra để cảm nhận một chút bầu không khí trước chiến tranh.
Trong phủ, không có không khí gì cả.
ngồi với Linh Lợi và Loan Loan ở trong sân một hồi, tin tức của Linh Lợi vô cùng nhanh nhạy.
Nói Trấn Quốc Vương gia tối hôm qua đã khởi binh rồi, vậy mà lại là trực tiếp sát phạt vào Hoàng cung.
Phủ binh của Trấn Quốc Vương gia và cả binh mã hai mươi doanh sát phạt vào, đối chọi với cấm quân của Hoàng đế.
Tần Châu, không có bất kỳ hành động gì.
Thương Mai khẽ nói, phải, Sở Nguyệt Vương gia còn chưa về tới, nàng ta không thế hành động, bây giờ ai sát phạt vào cung cũng được, tóm lại, một khi Tần Châu ra tay, tất cả đều sẽ là của nàng ta.
“Đúng rồi, quân Bắc Mạc, toàn bộ lui quân.” Linh Lợi đột nhiên nói.
Thương Mai nói: “Trận chiến này không đánh, thật sự tốt a.”
“Mấy chục vạn người lui về, hậu quả....."
Mọi người đều không nói gì, mong đợi Tần Châu có thể diễn một vở kịch hay.
Loan Loan đột nhiên nghi hoặc mà hỏi: “Trấn Quốc Vương gia này tại sao lại đột nhiên khởi binh vậy chứ?”
“Ta cảm thấy” Thương Mai mỉm cười: “Ông ta là vì bị người ta xúi bậy, bị người ta gạt rồi, nhưng mà, nếu như không có dã tâm, thì ai gạt được ông ta khởi binh chứ."
/923
|