Xe ngựa đã được chuẩn bị ổn thỏa ở cửa phủ từ sáng sớm, Thương Mai sai người trói Lương Ma Ma cùng vào cung.
Trong Diên Tập cung, Hoàng thái hậu tân tiên nhiệm cũng dậy thật sớm.
Tin tức hôm qua bà ta nhận được nói Nhiếp Chính vương phi đã về. truyện kiếm hiệp hay
Màn kịch chuẩn bị nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng có thể mở màn, trong lòng bà ta cũng rất mong chờ.
Người trong cung đều bận rộn từ sáng sớm, Hoàng thái hậu có một thói quen đó là sáng sớm dậy tắm gội, tắm phải dùng cánh hoa tươi, sau khi súc miệng phải dùng sữa dê và tổ yến để nhuận giọng, phấn phải dùng loại phấn bạch chỉ cao cấp, sang quy.
Ngày trước lúc làm thái phi, hậu cung từng cắt giảm khoản chi, các khoản chỉ tiêu của bà ta đều bị giảm bớt, giờ đã làm Hoàng thái hậu rồi, cả hậu cùng do bà ta và Hồ Hoan Linh làm chủ, nên chỉ tiêu có phần xa xỉ hơn trước kia.
Hơn nữa thứ mà nhà Hồ Hoan Linh có là bạc, mấy ngày nay cho bà ta không ít cống phẩm, vì chuyện này nên tuy nói vừa lòng với Hồ Hoan Linh nhưng trong lòng cũng xem thường, suy cho cùng cũng là con gái của thương nhân, hiểu được mấy trò xu nịnh này.
Cung nữ trưởng sự ở Diên Tập cung câm một chiếc lược tê giác mà Thanh Quốc tiến cống chậm rãi chải tóc cho Hoàng thái hậu, nhìn người đã hơn 60 tuổi trong gương đồng, mấy năm nay Hầu phủ cũng cống không ít bạc vào cho bà ta sắm sửa, tiêu xài, bà ta vẫn luôn dành tâm trí để bảo dưỡng cho nên trông bà ta cũng chỉ như 50.
Chỉ là không thể cười, nếu cười nếp nhăn ở khóe mắt hiện lên rất rõ.
"Hoàng thái hậu quả thực càng nhìn càng hấp dẫn." Như Dung hầu hạ bà ta mười mấy năm, biết bà ta rất thích nghe lời người khác khen dung mạo của mình.
Hoàng thái hậu duỗi tay đè lại khóe mắt, thở dài: "Suy cho cùng thì năm tháng thúc giục con người, nghĩ lại lúc ai gia còn trẻ, người đến cửa cầu thân, đập phá của hầu phủ, ai gia giờ vẫn nhớ rõ, tiên đế vừa trông thấy ai gia, ánh mắt kinh diễm đó, nếu không phải sau này, những cám dỗ kia...thôi, thôi, đều qua cả rồi."
Oán hận dâng lên trong mắt bà ta từ từ chìm xuống, đắc ý nhìn mình trong gương, Tôn thái hậu so với bà ta còn kém xa.
Ngưng một lát, bà ta nói: “Ai gia nghe nói, vị Nhiếp Chính vương phi kia là một mỹ nhân, không biết có thua kém ai gia khi còn trẻ không?
“Tất nhiên là không so được với Hoàng thái hậu rồi." Cung nữ hầu hạ trong điện nở nụ cười đi tới, trong tay cầm bộ triều phục của Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu thản nhiên nói: "Cũng là lão Thất không hiểu chuyện, cưới một nàng dâu cũng không dẫn đến cho ai gia nhìn xem, nói ra, kỳ thật Tôn thái hậu không hiểu lễ nghĩa, nếu chu toàn thì thái phi của cả hậu cung không thể kêu nàng ta tự mình đến bái kiến ư? Mà sao cũng là phi tử của tiên đế, nằm chung giường, lão Thất không thể gọi một tiếng mẫu phi chứ?
Hoan Nhan đáp: "Hoàng thái hậu không cần tức giận, trước kia chưa phục người, giờ không thể bù đắp lại cho người ư? Vẫn là nhờ vào cấp bậc lễ nghĩa của Hoàng thái hậu. Còn nữa, Lương Ma Ma là người làm việc thỏa đáng, bà ta ra trận, chắc chắn vị Vương phi kia cũng sống không tốt, trước tiên cứ để bà ta ra oai phủ đầu đã, hôm nay vào cung thỉnh an, nàng ta cũng phải cụp đuôi lại, người cũng ở trước mặt công chúa vương phi nói nàng chịu thiệt."
Hoàng thái hậu chậm rãi nói: “Ai gia không phải cố ý làm khó nàng, chỉ là suy cho cùng là Nhiếp Chính vương phi, nếu không biết lễ nghi thì nếp sống của đại Chu này không phải đều bị nàng ta phá hủy hết sao? Ngày xưa ai gia cũng quen biết với lão phu nhân của Tướng phủ, biết được nàng không phải người như thế, Hạ Thương Mai hơi quá phận rồi."
"Thấy thì lòng nôn nao." Khóe miệng Hoan Nhan cong lên: “Giờ dân chúng trong thành đều nói nàng ta tốt, không phải ư? Lúc đó Hoàng Thượng bệnh nặng, nàng ta lại có vương gia làm chỗ dựa, muốn có danh tiếng tốt không phải là chuyện dễ dàng ư? Nô tỳ cũng thiếu hiểu biết, không biết làm nữ nhi hay tôn nữ, vì giàu sang phú quý mà đầu độc người nhà mình, nghe nói thứ thiếp Trần Nguyệt Nhung và thứ muội Hạ Oanh Nhiễm cũng bị nàng ta chỉnh cho sống dở chết dở đó."
Như Dung thắt búi tóc, dùng trâm cố định lại, tay khéo léo xoay tròn, thận trọng lấy một ít tóc xuống, miệng nói: "Từng nghe nói đến con cháu bất hiếu chứ chưa từng nghe qua trưởng bối một nhà đi ức hiếp một người, phàm là người có đầu óc cũng biết xảy ra chuyện gì, những dân chúng kia rất tin nàng ta, cũng không ngẫm lại xem lúc đó hủy hôn trên phố là ai gây ra tai tiếng chứ.”
Hoàng thái hậu ừ một tiếng: "Tôn thái hậu lúc đó không trừng trị nàng ta, ai gia không dễ để nàng ta làm càn như vậy được, hôm nay nàng ta vào cung thỉnh an, nếu thái độ của nàng kiêu căng thì mấy người cứ nhìn sắc mặt của ai gia mà hành sự."
"Vâng, đã biết." Hai người đáp.
Khoác một thân triều phục được thêu một cách tinh xảo, trên mặt thoa lớp phấn quý giá che đi sự già nua, lộng lẫy như một thiếu nữ.
"Kem dưỡng mà Chiêu quý phi đưa đến đúng là không tôi, ai gia dùng vài ngày đã cảm thấy cả mặt sáng bóng." Hoàng thái hậu vuốt mặt mình, vừa lòng nói.
"Đúng ạ, Chiêu quý phi đúng là người có lòng." Hoan Nhan nói.
"Không có lòng được chắc? Nàng chính là người của nhà Tôn thái hậu trước kia, tuy bị trục xuất nhưng nếu muốn Hoàng thái hậu chúng ta vui lòng thì chuyện thế này không thể thiếu được." Như Dung cẩn thận chỉnh váy, chỉnh lại sợi dây san hô đỏ thẫm trên cổ áo mới cười hài lòng.
Về phần Tịnh Ninh cung của Hoàng hậu, quả đúng là nhất triều thiên tử nhất triều thần, trước kia Lương Hậu cũng được coi như là người có phẩm giá, sau khi Hồ Hoan Linh vào ở liền sửa thành một tòa cung vàng điện ngọc.
Hồ gia nổi danh là hoàng kim, đại mễ, vì thế mà đảm nhiệm vị trí quan trọng, sắp xếp chính điện và tẩm điện vô cùng xa hoa phung phí.
Vật dùng trong điện bằng gỗ lê được đổi thành gỗ lim dát vàng, ngay cả những bức bình phong bạch ngọc cũng làm viền vàng, quả thực...sáng đến mù mắt chó.
Hồ Hoan Linh lớn hơn Hồ Hạnh Nhi 2 tuổi, năm ấy cập kê cũng không ít công tử danh môn đến cầu thân, chỉ là lúc Hô Hoan
Linh ra đời, phụ thân của nàng ta đã nói nàng sau này có rất nhiều thành tựu, cao nhất có thể làm mẫu nghi thiên hạ, vì thế vẫn giữ giá, cuối cùng trở thành hoàng hậu.
"Nghe nói hôm nay Nhiếp Chính vương phi cũng vào cung thỉnh an, nương nương người cũng coi như gặp được người này rồi."
Cung nữ chưởng sự Hồng Thường chỉnh trang phục cho nàng ta, lại cười nói.
"Ừ, bổn cung cũng rất muốn gặp nàng, trước kia Hạnh Nhi nhắc đến nàng, là một người tài giỏi." Hồ Hoan Linh ôn nhu nói, che đi ý cười nơi khóe miệng.
"Nương nương, tài giỏi hay không thì nô tỳ không biết nhưng nghe nói cũng là kiểu người lợi hại." Hồng Thường nói.
"Lợi hại không quan trọng, bổn cung với nàng ta là chị em dâu, tất nhiên là tương thân tương ái rồi."
"Nương nương tâm quả là thiện lương”
Hồ Hoan Linh hơi nhướn mày: "Đi thôi, đến Diên Tập cung trước, không thể để Hoàng thái hậu chờ bổn cung được."
Trong Diên Tập cung, một đám quý phi hoa phục đã đến đợi trước điện.
Đèn lồng vẫn chưa tắt hết, ánh bình mình cũng chỉ là một tia xám xanh phía chân trời, mặt trời dần hiện lên mới có ánh nắng chiếu lên đường chân trời.
"Hoàng hậu nương nương đến!" Thuận theo lời của thái giám Tịnh Ninh cung, đám quý phi trước điện đều tiến lên chào.
Trong Diên Tập cung, Hoàng thái hậu tân tiên nhiệm cũng dậy thật sớm.
Tin tức hôm qua bà ta nhận được nói Nhiếp Chính vương phi đã về. truyện kiếm hiệp hay
Màn kịch chuẩn bị nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng có thể mở màn, trong lòng bà ta cũng rất mong chờ.
Người trong cung đều bận rộn từ sáng sớm, Hoàng thái hậu có một thói quen đó là sáng sớm dậy tắm gội, tắm phải dùng cánh hoa tươi, sau khi súc miệng phải dùng sữa dê và tổ yến để nhuận giọng, phấn phải dùng loại phấn bạch chỉ cao cấp, sang quy.
Ngày trước lúc làm thái phi, hậu cung từng cắt giảm khoản chi, các khoản chỉ tiêu của bà ta đều bị giảm bớt, giờ đã làm Hoàng thái hậu rồi, cả hậu cùng do bà ta và Hồ Hoan Linh làm chủ, nên chỉ tiêu có phần xa xỉ hơn trước kia.
Hơn nữa thứ mà nhà Hồ Hoan Linh có là bạc, mấy ngày nay cho bà ta không ít cống phẩm, vì chuyện này nên tuy nói vừa lòng với Hồ Hoan Linh nhưng trong lòng cũng xem thường, suy cho cùng cũng là con gái của thương nhân, hiểu được mấy trò xu nịnh này.
Cung nữ trưởng sự ở Diên Tập cung câm một chiếc lược tê giác mà Thanh Quốc tiến cống chậm rãi chải tóc cho Hoàng thái hậu, nhìn người đã hơn 60 tuổi trong gương đồng, mấy năm nay Hầu phủ cũng cống không ít bạc vào cho bà ta sắm sửa, tiêu xài, bà ta vẫn luôn dành tâm trí để bảo dưỡng cho nên trông bà ta cũng chỉ như 50.
Chỉ là không thể cười, nếu cười nếp nhăn ở khóe mắt hiện lên rất rõ.
"Hoàng thái hậu quả thực càng nhìn càng hấp dẫn." Như Dung hầu hạ bà ta mười mấy năm, biết bà ta rất thích nghe lời người khác khen dung mạo của mình.
Hoàng thái hậu duỗi tay đè lại khóe mắt, thở dài: "Suy cho cùng thì năm tháng thúc giục con người, nghĩ lại lúc ai gia còn trẻ, người đến cửa cầu thân, đập phá của hầu phủ, ai gia giờ vẫn nhớ rõ, tiên đế vừa trông thấy ai gia, ánh mắt kinh diễm đó, nếu không phải sau này, những cám dỗ kia...thôi, thôi, đều qua cả rồi."
Oán hận dâng lên trong mắt bà ta từ từ chìm xuống, đắc ý nhìn mình trong gương, Tôn thái hậu so với bà ta còn kém xa.
Ngưng một lát, bà ta nói: “Ai gia nghe nói, vị Nhiếp Chính vương phi kia là một mỹ nhân, không biết có thua kém ai gia khi còn trẻ không?
“Tất nhiên là không so được với Hoàng thái hậu rồi." Cung nữ hầu hạ trong điện nở nụ cười đi tới, trong tay cầm bộ triều phục của Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu thản nhiên nói: "Cũng là lão Thất không hiểu chuyện, cưới một nàng dâu cũng không dẫn đến cho ai gia nhìn xem, nói ra, kỳ thật Tôn thái hậu không hiểu lễ nghĩa, nếu chu toàn thì thái phi của cả hậu cung không thể kêu nàng ta tự mình đến bái kiến ư? Mà sao cũng là phi tử của tiên đế, nằm chung giường, lão Thất không thể gọi một tiếng mẫu phi chứ?
Hoan Nhan đáp: "Hoàng thái hậu không cần tức giận, trước kia chưa phục người, giờ không thể bù đắp lại cho người ư? Vẫn là nhờ vào cấp bậc lễ nghĩa của Hoàng thái hậu. Còn nữa, Lương Ma Ma là người làm việc thỏa đáng, bà ta ra trận, chắc chắn vị Vương phi kia cũng sống không tốt, trước tiên cứ để bà ta ra oai phủ đầu đã, hôm nay vào cung thỉnh an, nàng ta cũng phải cụp đuôi lại, người cũng ở trước mặt công chúa vương phi nói nàng chịu thiệt."
Hoàng thái hậu chậm rãi nói: “Ai gia không phải cố ý làm khó nàng, chỉ là suy cho cùng là Nhiếp Chính vương phi, nếu không biết lễ nghi thì nếp sống của đại Chu này không phải đều bị nàng ta phá hủy hết sao? Ngày xưa ai gia cũng quen biết với lão phu nhân của Tướng phủ, biết được nàng không phải người như thế, Hạ Thương Mai hơi quá phận rồi."
"Thấy thì lòng nôn nao." Khóe miệng Hoan Nhan cong lên: “Giờ dân chúng trong thành đều nói nàng ta tốt, không phải ư? Lúc đó Hoàng Thượng bệnh nặng, nàng ta lại có vương gia làm chỗ dựa, muốn có danh tiếng tốt không phải là chuyện dễ dàng ư? Nô tỳ cũng thiếu hiểu biết, không biết làm nữ nhi hay tôn nữ, vì giàu sang phú quý mà đầu độc người nhà mình, nghe nói thứ thiếp Trần Nguyệt Nhung và thứ muội Hạ Oanh Nhiễm cũng bị nàng ta chỉnh cho sống dở chết dở đó."
Như Dung thắt búi tóc, dùng trâm cố định lại, tay khéo léo xoay tròn, thận trọng lấy một ít tóc xuống, miệng nói: "Từng nghe nói đến con cháu bất hiếu chứ chưa từng nghe qua trưởng bối một nhà đi ức hiếp một người, phàm là người có đầu óc cũng biết xảy ra chuyện gì, những dân chúng kia rất tin nàng ta, cũng không ngẫm lại xem lúc đó hủy hôn trên phố là ai gây ra tai tiếng chứ.”
Hoàng thái hậu ừ một tiếng: "Tôn thái hậu lúc đó không trừng trị nàng ta, ai gia không dễ để nàng ta làm càn như vậy được, hôm nay nàng ta vào cung thỉnh an, nếu thái độ của nàng kiêu căng thì mấy người cứ nhìn sắc mặt của ai gia mà hành sự."
"Vâng, đã biết." Hai người đáp.
Khoác một thân triều phục được thêu một cách tinh xảo, trên mặt thoa lớp phấn quý giá che đi sự già nua, lộng lẫy như một thiếu nữ.
"Kem dưỡng mà Chiêu quý phi đưa đến đúng là không tôi, ai gia dùng vài ngày đã cảm thấy cả mặt sáng bóng." Hoàng thái hậu vuốt mặt mình, vừa lòng nói.
"Đúng ạ, Chiêu quý phi đúng là người có lòng." Hoan Nhan nói.
"Không có lòng được chắc? Nàng chính là người của nhà Tôn thái hậu trước kia, tuy bị trục xuất nhưng nếu muốn Hoàng thái hậu chúng ta vui lòng thì chuyện thế này không thể thiếu được." Như Dung cẩn thận chỉnh váy, chỉnh lại sợi dây san hô đỏ thẫm trên cổ áo mới cười hài lòng.
Về phần Tịnh Ninh cung của Hoàng hậu, quả đúng là nhất triều thiên tử nhất triều thần, trước kia Lương Hậu cũng được coi như là người có phẩm giá, sau khi Hồ Hoan Linh vào ở liền sửa thành một tòa cung vàng điện ngọc.
Hồ gia nổi danh là hoàng kim, đại mễ, vì thế mà đảm nhiệm vị trí quan trọng, sắp xếp chính điện và tẩm điện vô cùng xa hoa phung phí.
Vật dùng trong điện bằng gỗ lê được đổi thành gỗ lim dát vàng, ngay cả những bức bình phong bạch ngọc cũng làm viền vàng, quả thực...sáng đến mù mắt chó.
Hồ Hoan Linh lớn hơn Hồ Hạnh Nhi 2 tuổi, năm ấy cập kê cũng không ít công tử danh môn đến cầu thân, chỉ là lúc Hô Hoan
Linh ra đời, phụ thân của nàng ta đã nói nàng sau này có rất nhiều thành tựu, cao nhất có thể làm mẫu nghi thiên hạ, vì thế vẫn giữ giá, cuối cùng trở thành hoàng hậu.
"Nghe nói hôm nay Nhiếp Chính vương phi cũng vào cung thỉnh an, nương nương người cũng coi như gặp được người này rồi."
Cung nữ chưởng sự Hồng Thường chỉnh trang phục cho nàng ta, lại cười nói.
"Ừ, bổn cung cũng rất muốn gặp nàng, trước kia Hạnh Nhi nhắc đến nàng, là một người tài giỏi." Hồ Hoan Linh ôn nhu nói, che đi ý cười nơi khóe miệng.
"Nương nương, tài giỏi hay không thì nô tỳ không biết nhưng nghe nói cũng là kiểu người lợi hại." Hồng Thường nói.
"Lợi hại không quan trọng, bổn cung với nàng ta là chị em dâu, tất nhiên là tương thân tương ái rồi."
"Nương nương tâm quả là thiện lương”
Hồ Hoan Linh hơi nhướn mày: "Đi thôi, đến Diên Tập cung trước, không thể để Hoàng thái hậu chờ bổn cung được."
Trong Diên Tập cung, một đám quý phi hoa phục đã đến đợi trước điện.
Đèn lồng vẫn chưa tắt hết, ánh bình mình cũng chỉ là một tia xám xanh phía chân trời, mặt trời dần hiện lên mới có ánh nắng chiếu lên đường chân trời.
"Hoàng hậu nương nương đến!" Thuận theo lời của thái giám Tịnh Ninh cung, đám quý phi trước điện đều tiến lên chào.
/923
|