Bước vào trong Tiêu Tương uyển, lập tức nhìn thấy bóng người màu xanh di chuyển rất nhanh, cả người nàng ta bị kiếm ảnh bao phủ, tay áo tung bay, xoay tròn như múa, tư thế vô cùng xinh đẹp, lại không mất đi sự oai hùng.
Nàng ta lại vung kiếm tiến lên, tư thế tao nhã tiêu sái, theo chiêu kiếm thay đổi, dáng người của nàng ta cũng như gió như tiên.
Thương Mai nhìn mà ngơ ngác, cô chưa từng thấy kiếm pháp đẹp như vậy bao giờ, vẫn luôn cho rằng võ công giết chóc đều sẽ tàn khốc, sao có thể đẹp được?
Ngọc Nữ kiếm pháp, Liễu Nhứ kiếm pháp, Độc Cô Cửu Kiếm trên phim, dưới hiệu ứng đặc biệt trông cực kỳ xinh đẹp, nhưng cô luôn thấy rất giả tạo.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy mới nhận ra cảnh quay trên TV còn không đẹp bằng một nửa Tần Châu.
“Vương Gia, vương phi!” A Cảnh thấy hai người thì vội tiến lên.
Tần Châu nghe vậy thì thu kiếm, xoay người lại, một cái xoay tròn lưu loát tuyệt đẹp.
Hôm nay Tần Châu vẫn mặc đồ nam như cũ, tóc búi lên, áo gấm xanh thắt lưng ngọc, có mấy phần mới mẻ phóng khoáng của kiếm khách Ngụy Tấn.
“Hai người đến rồi!” Nàng ta ném kiếm cho A Cảnh, chắp tay nói.
Ánh mắt hờ hững lướt qua khuôn mặt Thương Mai, sau đó nhìn sang Mộ Dung Khanh.
Thương Mai mỉm cười nhìn nàng ta, có lẽ vì ánh nắng rực rỡ, khiến đôi mắt cô cũng sáng lấp lánh, cô giơ tay, gọi Tiểu Khuyên đưa quà tặng Du ma ma chuẩn bị lên.
“Ngươi đến đây đã mấy ngày, vốn dĩ nên đến thăm ngươi sớm một chút, nhưng thật sự có vài chuyện làm chậm trễ, Quận Vương thứ lỗi.” Thương Mai cúi người nói.
Tần Châu đáp: “Không sao, ngươi cứ bận viện của mình là được rồi, ta rất ổn.”
Nàng ta cũng không mong cô đến, thân phận của mình là phiền phức, là thị phi ở kinh thành Đại Chu, nếu bọn họ đến nhiều, ngược lại sẽ bị người ta nghi ngờ.
Nàng ta mời Mộ Dung Khanh và Thương Mai vào điện.
Tây Uyển này có tám cung điện, Tiêu Tương Uyển là cái ở giữa, không quá ồn ào, cũng không quá vắng vẻ.
Nước trà có người hầu hạ, là trà Vân Vụ thượng hạng cho Đại Hưng sản xuất, trà Vân Vụ này cực kỳ đắt tiền, ở Tây Uyển, ăn uống tiêu dùng đều cực kỳ tốt, đặc biệt là thân phận của Tần Châu, Hoàng Đế tiếp đãi Tần Châu theo đãi ngộ của Quốc Quân.
Thương Mai hỏi: “Quận Vương ở đây đã quen chưa?”
“Không có gì là quen hay không quen cả, quân nhân không chú ý những điều này, chỉ cần có cái ăn là được.” Tần Châu nói.
Thương Mai cũng đồng ý điều này, cô cũng xuất thân là đặc công, cũng tính là quân nhân, với quân nhân, chịu khổ cũng chẳng phải vấn đề lớn.
Mộ Dung Khanh bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Hai người trò chuyện đi, bản vương đi ra ngoài một lát.”
Thương Mai ngạc nhiên nhìn hắn, hắn luôn nói Tần Châu có ý kia với cô, bây giờ lại bỏ cô lại đi ra ngoài?
Mộ Dung Khanh không đợi cô trả lời đã đi ra ngoài trước.
Trong điện chỉ còn lại Tần Châu và Thương Mai, bầu không khí hơi xấu hổ, đặc biệt là khi Thương Mai nhớ đến cuộc trò chuyện của Mộ Dung Khanh và Tô Thanh, ngày càng cảm thấy mất tự nhiên.
Hơn nữa trong lòng cô rất rối, không biết vì sao Mộ Dung Khanh đột nhiên đi ra ngoài.
Tần Châu nhìn ra sự lo lắng trong lòng cô, nhẹ giọng hỏi: “Hai người… cãi nhau à?”
Thương Mai rũ mắt: “Không… Không có cãi nhau.”
Thậm chí bọn họ còn không cãi nhau lấy một câu, tôn trọng nhau như khách.
“Ngươi có muốn đi xem hắn không? Ta không cần ai ở cạnh đâu.” Tần Châu nói.
Thương Mai lắc đầu, nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”
“Quan hệ của chúng ta, không cần phải nói những câu khách sáo thế này.” Tần Châu cau mày.
Thương Mai ngây người, quan hệ của chúng ta? Hình như chúng ta cũng đâu thân thiết lắm.
Bầu không khí lại trở nên lúng túng, Thương Mai vội phá vỡ không gian yên tĩnh: “Khi nãy ngươi sử dụng kiếm pháp gì vậy? Trông rất đẹp.”
Tần Châu lập tức vui vẻ: “Là Việt Nữ kiếm pháp, thật ra bộ kiếm pháp này chỉ đẹp chứ vô dụng, lực sát thương không đủ, thậm chí còn không bằng Lạc Hoa kiếm pháp.”
“Lạc Hoa kiếm pháp?”
“Đúng, tên như ý nghĩa, nếu sử dụng kiếm pháp này, hoa lá xung quanh đều sẽ rụng sạch, kiếm khí vô cùng lợi hại.”
Thương Mai không khỏi hâm mộ: “Ta rất muốn có võ công lợi hại giống như mọi người.”
Tần Châu mỉm cười: “Kiếm pháp của Nhiếp Chính vương còn cao siêu hơn cả ta, nếu so kiếm pháp, ta đấu không lại hắn, đấu không được trăm chiêu.”
“Thật ư?” Thương Mai ngạc nhiên, dù cô biết lão thất rất giỏi đánh nhau, nhưng chưa từng thấy hắn múa kiếm bao giờ.
“Ngươi không biết sao? Hắn không luyện kiếm trong phủ à?” Tần Châu khó hiểu hỏi.
“Ta chưa từng thấy hắn luyện bao giờ.” Thương Mai thành thật nói.
Tần Châu ồ một tiếng, thấy ánh mắt Thương Mai hơi u ám thì trấn an: “Hắn có kiếm pháp cao siêu, có thể khống chế sức mạnh khi ra chiêu, cho nên không cần luyện tập nhiều.”
Thương Mai ngạc nhiên, sau đó hiểu ra Tần Châu hiểu nhầm rồi, thật ra cô không vì chuyện lão thất không cho cô biết kiếm pháp.
“Ngươi có dự định gì không?” Thương Mai đổi đề tài.
Tần Châu cười nhạt: “Không có dự tính gì hết, tới đâu tính tới đó.”
Thương Mai bưng trà, nhớ đến chuyện nàng ta bị bỏ tù lúc trước, bèn hỏi: “Tội của người đã được xóa bỏ chưa?”
“Xóa bỏ? Ngươi tin ta không giết Vương Hoàng Hậu à? Ừ, đúng, Nhiếp Chính vương sẽ nói với ngươi.” Tần Châu cười lắc đầu: “Nếu ta đã được xóa tội thì cũng không đến mức phải tới Đại Chu.”
Thật ra Mộ Dung Khanh không nói quá nhiều về chuyện Tần Châu với Thương Mai, chuyện Bắc Mạc nội loạn và Tần Châu cũng chỉ nghe nói mấy câu.
Thương Mai nhẹ giọng nói: “Ngươi chinh chiến nhiều năm, lần này đến Đại Chu cứ xem như đi giải sầu đi.”
“Ừ, ta cũng nghĩ thế.” Tần Châu gật đầu đám.
Thương Mai nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng ta, nghĩ tới lúc trước nàng ta cứ luôn tự xưng là bản tướng, không khỏi phì cười.
Tần Châu sửng sốt, nhìn khuôn mặt cười tươi, trái tim nàng ta cũng chợt nở hoa: “Ngươi cười cái gì?”
Thương Mai lắc đầu một cái, vẫn không nhịn được nụ cười trên môi: “Nhớ tới lúc ngươi và ta quen nhau, khi đó ngươi rất có ý kiến với ta, cũng không tin ta.”
Tần Châu cũng cười: “Đúng thế, khi đó ta có mắt không tròng, nếu tin ngươi sớm hơn một chút thì có một vài chuyện đã có thể ngăn cản rồi.”
Nói xong, ánh mắt nàng ta cũng trở nên u ám.
Thương Mai biết nàng ta đang nói chuyện núi Lang Vĩ, đó là sư kiện đau đớn thê thảm mà bọn họ cùng trải qua, bây giờ nói lại, đương nhiên kéo theo cảm xúc của Thương Mai.
Đó cũng là sinh mệnh sống sờ sờ mà cô từng chữa trị, từng tiếp xúc.
“Lúc ở Mộc Trại, trưởng thôn rất tốt với ta, không chỉ ông ấy, rất nhiều thôn dân đều vô cùng thân thiết với ta, bây giờ ta vẫn luôn nhớ tới khuôn mặt tươi cười của bọn họ, trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, bọn họ vẫn có thể giữ được trái tim thuần túy, còn hoàn toàn tin tưởng vào một vương phi đến từ nước địch, ta…”
Giọng nói của Thương Mai hơi nghẹn ngào, nhớ đến những người đó, trái tim cô lập tức thấy chua xót và đau nhói.
Đấu tranh quyền lực, vì sao người bị thương luôn là dân chúng vô tội?
Tần Châu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, an ủi: “Đừng buồn, đã qua cả rồi.”
Nàng ta vẫn không giỏi an ủi người khác như trước, nhưng ít nhất nàng ta chịu an ủi.
Thương Mai uống một ngụm trà, mùi trà Vân Vụ thấm vào tim gan, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Chủ đề đau lòng cũng không nên nói mãi, Thương Mai đành phải tìm chủ đề khác, vì Tần Châu không giỏi tìm chủ đề nói chuyện.
Lúc định cất tiếng, Tần Châu đột nhiên hỏi: “Kinh thành này có chỗ nào vui không?”
Nàng ta lại vung kiếm tiến lên, tư thế tao nhã tiêu sái, theo chiêu kiếm thay đổi, dáng người của nàng ta cũng như gió như tiên.
Thương Mai nhìn mà ngơ ngác, cô chưa từng thấy kiếm pháp đẹp như vậy bao giờ, vẫn luôn cho rằng võ công giết chóc đều sẽ tàn khốc, sao có thể đẹp được?
Ngọc Nữ kiếm pháp, Liễu Nhứ kiếm pháp, Độc Cô Cửu Kiếm trên phim, dưới hiệu ứng đặc biệt trông cực kỳ xinh đẹp, nhưng cô luôn thấy rất giả tạo.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy mới nhận ra cảnh quay trên TV còn không đẹp bằng một nửa Tần Châu.
“Vương Gia, vương phi!” A Cảnh thấy hai người thì vội tiến lên.
Tần Châu nghe vậy thì thu kiếm, xoay người lại, một cái xoay tròn lưu loát tuyệt đẹp.
Hôm nay Tần Châu vẫn mặc đồ nam như cũ, tóc búi lên, áo gấm xanh thắt lưng ngọc, có mấy phần mới mẻ phóng khoáng của kiếm khách Ngụy Tấn.
“Hai người đến rồi!” Nàng ta ném kiếm cho A Cảnh, chắp tay nói.
Ánh mắt hờ hững lướt qua khuôn mặt Thương Mai, sau đó nhìn sang Mộ Dung Khanh.
Thương Mai mỉm cười nhìn nàng ta, có lẽ vì ánh nắng rực rỡ, khiến đôi mắt cô cũng sáng lấp lánh, cô giơ tay, gọi Tiểu Khuyên đưa quà tặng Du ma ma chuẩn bị lên.
“Ngươi đến đây đã mấy ngày, vốn dĩ nên đến thăm ngươi sớm một chút, nhưng thật sự có vài chuyện làm chậm trễ, Quận Vương thứ lỗi.” Thương Mai cúi người nói.
Tần Châu đáp: “Không sao, ngươi cứ bận viện của mình là được rồi, ta rất ổn.”
Nàng ta cũng không mong cô đến, thân phận của mình là phiền phức, là thị phi ở kinh thành Đại Chu, nếu bọn họ đến nhiều, ngược lại sẽ bị người ta nghi ngờ.
Nàng ta mời Mộ Dung Khanh và Thương Mai vào điện.
Tây Uyển này có tám cung điện, Tiêu Tương Uyển là cái ở giữa, không quá ồn ào, cũng không quá vắng vẻ.
Nước trà có người hầu hạ, là trà Vân Vụ thượng hạng cho Đại Hưng sản xuất, trà Vân Vụ này cực kỳ đắt tiền, ở Tây Uyển, ăn uống tiêu dùng đều cực kỳ tốt, đặc biệt là thân phận của Tần Châu, Hoàng Đế tiếp đãi Tần Châu theo đãi ngộ của Quốc Quân.
Thương Mai hỏi: “Quận Vương ở đây đã quen chưa?”
“Không có gì là quen hay không quen cả, quân nhân không chú ý những điều này, chỉ cần có cái ăn là được.” Tần Châu nói.
Thương Mai cũng đồng ý điều này, cô cũng xuất thân là đặc công, cũng tính là quân nhân, với quân nhân, chịu khổ cũng chẳng phải vấn đề lớn.
Mộ Dung Khanh bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Hai người trò chuyện đi, bản vương đi ra ngoài một lát.”
Thương Mai ngạc nhiên nhìn hắn, hắn luôn nói Tần Châu có ý kia với cô, bây giờ lại bỏ cô lại đi ra ngoài?
Mộ Dung Khanh không đợi cô trả lời đã đi ra ngoài trước.
Trong điện chỉ còn lại Tần Châu và Thương Mai, bầu không khí hơi xấu hổ, đặc biệt là khi Thương Mai nhớ đến cuộc trò chuyện của Mộ Dung Khanh và Tô Thanh, ngày càng cảm thấy mất tự nhiên.
Hơn nữa trong lòng cô rất rối, không biết vì sao Mộ Dung Khanh đột nhiên đi ra ngoài.
Tần Châu nhìn ra sự lo lắng trong lòng cô, nhẹ giọng hỏi: “Hai người… cãi nhau à?”
Thương Mai rũ mắt: “Không… Không có cãi nhau.”
Thậm chí bọn họ còn không cãi nhau lấy một câu, tôn trọng nhau như khách.
“Ngươi có muốn đi xem hắn không? Ta không cần ai ở cạnh đâu.” Tần Châu nói.
Thương Mai lắc đầu, nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”
“Quan hệ của chúng ta, không cần phải nói những câu khách sáo thế này.” Tần Châu cau mày.
Thương Mai ngây người, quan hệ của chúng ta? Hình như chúng ta cũng đâu thân thiết lắm.
Bầu không khí lại trở nên lúng túng, Thương Mai vội phá vỡ không gian yên tĩnh: “Khi nãy ngươi sử dụng kiếm pháp gì vậy? Trông rất đẹp.”
Tần Châu lập tức vui vẻ: “Là Việt Nữ kiếm pháp, thật ra bộ kiếm pháp này chỉ đẹp chứ vô dụng, lực sát thương không đủ, thậm chí còn không bằng Lạc Hoa kiếm pháp.”
“Lạc Hoa kiếm pháp?”
“Đúng, tên như ý nghĩa, nếu sử dụng kiếm pháp này, hoa lá xung quanh đều sẽ rụng sạch, kiếm khí vô cùng lợi hại.”
Thương Mai không khỏi hâm mộ: “Ta rất muốn có võ công lợi hại giống như mọi người.”
Tần Châu mỉm cười: “Kiếm pháp của Nhiếp Chính vương còn cao siêu hơn cả ta, nếu so kiếm pháp, ta đấu không lại hắn, đấu không được trăm chiêu.”
“Thật ư?” Thương Mai ngạc nhiên, dù cô biết lão thất rất giỏi đánh nhau, nhưng chưa từng thấy hắn múa kiếm bao giờ.
“Ngươi không biết sao? Hắn không luyện kiếm trong phủ à?” Tần Châu khó hiểu hỏi.
“Ta chưa từng thấy hắn luyện bao giờ.” Thương Mai thành thật nói.
Tần Châu ồ một tiếng, thấy ánh mắt Thương Mai hơi u ám thì trấn an: “Hắn có kiếm pháp cao siêu, có thể khống chế sức mạnh khi ra chiêu, cho nên không cần luyện tập nhiều.”
Thương Mai ngạc nhiên, sau đó hiểu ra Tần Châu hiểu nhầm rồi, thật ra cô không vì chuyện lão thất không cho cô biết kiếm pháp.
“Ngươi có dự định gì không?” Thương Mai đổi đề tài.
Tần Châu cười nhạt: “Không có dự tính gì hết, tới đâu tính tới đó.”
Thương Mai bưng trà, nhớ đến chuyện nàng ta bị bỏ tù lúc trước, bèn hỏi: “Tội của người đã được xóa bỏ chưa?”
“Xóa bỏ? Ngươi tin ta không giết Vương Hoàng Hậu à? Ừ, đúng, Nhiếp Chính vương sẽ nói với ngươi.” Tần Châu cười lắc đầu: “Nếu ta đã được xóa tội thì cũng không đến mức phải tới Đại Chu.”
Thật ra Mộ Dung Khanh không nói quá nhiều về chuyện Tần Châu với Thương Mai, chuyện Bắc Mạc nội loạn và Tần Châu cũng chỉ nghe nói mấy câu.
Thương Mai nhẹ giọng nói: “Ngươi chinh chiến nhiều năm, lần này đến Đại Chu cứ xem như đi giải sầu đi.”
“Ừ, ta cũng nghĩ thế.” Tần Châu gật đầu đám.
Thương Mai nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng ta, nghĩ tới lúc trước nàng ta cứ luôn tự xưng là bản tướng, không khỏi phì cười.
Tần Châu sửng sốt, nhìn khuôn mặt cười tươi, trái tim nàng ta cũng chợt nở hoa: “Ngươi cười cái gì?”
Thương Mai lắc đầu một cái, vẫn không nhịn được nụ cười trên môi: “Nhớ tới lúc ngươi và ta quen nhau, khi đó ngươi rất có ý kiến với ta, cũng không tin ta.”
Tần Châu cũng cười: “Đúng thế, khi đó ta có mắt không tròng, nếu tin ngươi sớm hơn một chút thì có một vài chuyện đã có thể ngăn cản rồi.”
Nói xong, ánh mắt nàng ta cũng trở nên u ám.
Thương Mai biết nàng ta đang nói chuyện núi Lang Vĩ, đó là sư kiện đau đớn thê thảm mà bọn họ cùng trải qua, bây giờ nói lại, đương nhiên kéo theo cảm xúc của Thương Mai.
Đó cũng là sinh mệnh sống sờ sờ mà cô từng chữa trị, từng tiếp xúc.
“Lúc ở Mộc Trại, trưởng thôn rất tốt với ta, không chỉ ông ấy, rất nhiều thôn dân đều vô cùng thân thiết với ta, bây giờ ta vẫn luôn nhớ tới khuôn mặt tươi cười của bọn họ, trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, bọn họ vẫn có thể giữ được trái tim thuần túy, còn hoàn toàn tin tưởng vào một vương phi đến từ nước địch, ta…”
Giọng nói của Thương Mai hơi nghẹn ngào, nhớ đến những người đó, trái tim cô lập tức thấy chua xót và đau nhói.
Đấu tranh quyền lực, vì sao người bị thương luôn là dân chúng vô tội?
Tần Châu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, an ủi: “Đừng buồn, đã qua cả rồi.”
Nàng ta vẫn không giỏi an ủi người khác như trước, nhưng ít nhất nàng ta chịu an ủi.
Thương Mai uống một ngụm trà, mùi trà Vân Vụ thấm vào tim gan, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Chủ đề đau lòng cũng không nên nói mãi, Thương Mai đành phải tìm chủ đề khác, vì Tần Châu không giỏi tìm chủ đề nói chuyện.
Lúc định cất tiếng, Tần Châu đột nhiên hỏi: “Kinh thành này có chỗ nào vui không?”
/923
|