Sắc mặt Mộ Dung Khanh đen như đáy nồi, thị vệ nào dám ở lại? Kéo nàng ta ra ngoài.
Khi kéo ra cửa thư phòng, lại gặp Thương Mai và Du ma ma đi đến.
Du ma ma thấy Uyển Tuệ khóc lóc thảm thiết bị lôi ra ngoài, lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, lạnh mặt nói: “Đồ không biết xấu hổ!”
Uyển Tuệ nhìn thấy Thương Mai, vội vàng bò đến cầu xin cô: “Vương phi, ta sai rồi, ta sai rồi, cầu xin người, nói với Vương gia đừng đuổi ta đi.”
Thương Mai nhìn nàng ta, nói với thị vệ: “Trước tiên đưa về Lam Nhược Các.”
“Vâng!”
Uyển Tuệ thấy Thương Mai không đuổi nàng ta đi, sắc mặt lập tức buông lỏng, hai bàn tay siết chặt, chỉ cần nàng ta còn ở Vương phủ, vậy chắc chắn sẽ có cơ hội.
Sau khi thị vệ kéo nàng ta đi rồi, Du ma ma không hiểu nói: “Vương phi, vì sao người còn muốn giữ nàng ta lại trong phủ? Người này chính là tai họa.”
Thương Mai nhìn Du ma ma, nói: “Thứ nhất, cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết ai là người bỏ thuốc ta, nếu như là Uyển Tuệ này thì sao? Thứ hai, nàng ta là người của Hoàng thái hậu, cho dù muốn đưa nàng ta đi, vậy cũng phải đưa trở về chỗ Hoàng thái hậu.”
“Nhưng mà, giữ lại nàng ta ở đây…” Du ma ma nhìn Thương Mai, muốn nói sợ rằng Uyển Tuệ sẽ mê hoặc, quyến rũ Vương gia, nhưng nghĩ lại Vương gia đã đuổi nàng ta đi, chắc là sẽ không.
Thương Mai cười nói: “Ma ma, ta biết ngươi đang nghĩ đến cái gì, nhưng ta tin tưởng Vương gia.”
Du ma ma gật đầu: “Đúng vậy, nô tỳ cũng tin tưởng Vương gia.”
Thương Mai gật đầu nói: “Ngươi đi làm chút đồ ăn cho người, ta ngồi ăn, trò chuyện với người một lát.”
“Vâng!” Du ma ma nghe thấy hai người muốn nói chuyện bồi dưỡng tình cảm, trong lòng vui vẻ, vội vàng rời đi.
Thương Mai bước vào thư phòng, thấy sắc mặt Mộ Dung Khanh vẫn đen sì, cười nói: “Không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.”
Mộ Dung Khanh lườm cô một cái: “Khẩu vị của bản vương còn chưa đến mức kém như vậy.”
Thương Mai đi đến, chống cùi chỏ lên bàn, tay nâng quai hàm nói: “Nếu nói như vậy, ta chính là một món ăn ngon phải không?”
“Tạm được.” Mộ Dung Khanh cầm sổ gấp khẽ gõ lên đầu cô: “Cả người toàn xương, nếu có thêm ít thịt sẽ càng ngon hơn.”
Thương Mai cười hi hi: “Người đừng nói vậy, có một vài thời đại, lấy gầy tượng trưng cho cái đẹp.”
“Có một vài thời đại?” Mộ Dung Khanh lẳng lặng nhìn cô, đặt sổ gấp trong tay xuống: “Thương Mai, giữa chúng ta, có một số chuyện cần thẳng thắn.”
“Ừm?” Thương Mai thấy hắn bỗng nhiên nghiêm túc, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh hơn.
Mộ Dung Khanh đứng dậy, kéo cô đến cạnh giường nhỏ ngồi xuống, nói: “Đầu tiên, ta muốn thẳng thắn với nàng một chuyện, hi vọng nàng có thể tha thứ cho ta.”
“Người làm chuyện gì?” Đầu óc Thương Mai lập tức xoay chuyển, trong lòng nảy sinh cảnh giác, không phải vừa rồi nàng ta đạt được như ý rồi đấy chứ?
Mộ Dung Khanh hắng giọng: “Là như vậy, chuyện Đồng mệnh cổ, nàng cũng biết, phải không?”
“Ừm!” Thương Mai nghe thấy hắn nhắc đến chuyện Đồng mệnh cổ, trong lòng lập tức trở nên nặng nề.
Đúng vậy, đến bây giờ còn chưa tìm được cách giải Đồng mệnh cổ.
“Loại cổ độc này rất lợi hại, rất bá đạo, gần như là không có phương pháp giải cổ, tin rằng nàng cũng từng hỏi Tôn Phương Nhi rồi, Tôn Phương Nhi là mắt xích quan trọng để giải cổ, nhưng mà, thật ra chính bản thân nàng ta cũng không hề chắc chắn.”
Thương Mai nắm chặt tay hắn, khẽ nói: “Chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách, không sao.”
Mộ Dung Khanh há to miệng, đáy mắt lóe vẻ bối rối.
Cô nói như vậy, hắn lại càng khó nói lên lời rồi.
“Ta còn chưa xem xong sách thuốc Ôn đại phu để lại, có lẽ trong sách thuốc của nàng ta có ghi chép phương pháp giải cổ, vì vậy, người đừng lo lắng quá.”
Mộ Dung Khanh thấy hai đầu lông mày cô đã nhăn chặt lại, đưa tay vuốt cho cô: “Ta tin tưởng nàng nhất định sẽ nghĩ ra cách, nhưng cũng không cần mệt mỏi quá, bởi vì… ta biết giải Đồng mệnh cổ thế nào.”
Thương Mai trừng to mắt nhìn hắn: “Người nói cái gì? Sao người lại biết cách giải Đồng mệnh cổ?”
“Không phải là ta biết, là ta biết có người biết cách giải.”
“Ai?”
“A Xà cô cô!”
“Sao ngươi không nói sớm?” Thương Mai nhảy dựng lên: “Chúng ta lập tức đi tìm nàng ta.”
Mộ Dung Khanh giơ tay giữ chặt cô, trong con ngươi đen nhánh ẩn chứa né tránh, dường như là chột dạ: “Nàng tìm nàng ta cũng vô dụng.”
“Vì sao?”
Mộ Dung Khanh ấp úng hồi lâu, không nói lên lời nguyên cớ vì sao.
“Người nói đi chứ!” Thương Mai gấp muốn chết.
Mộ Dung Khanh hít sâu một hơi: “Được rồi, ta nói, ta nói.”
Tròng mắt hắn xoay chuyển: “Vừa rồi nghe nàng dặn Du ma ma đi làm chút gì ăn, sao lâu như vậy còn chưa mang đến?”
“Mộ Dung Khanh!” Thương Mai nổi giận gầm lên, đáy mắt dâng đầy tức giận.
Mộ Dung Khanh bất mãn nhìn cô: “Nàng tức giận gì chứ? Không phải chỉ là Đồng mệnh cổ thôi sao? Đào Hoa cổ ta còn không sợ, sợ gì Đồng mệnh cổ?”
“Ngươi giải rồi?” Thương Mai kìm nén cơn giận, trong đầu suy nghĩ xem con dao nào trong phòng bếp sắc nhất.
“Vẫn chưa, nhưng mà, muốn giải cổ cũng không khó.”
“Nói đi!” Thương Mai nhào đến, giơ tay bóp cổ hắn: “Người muốn ta nóng ruột đến chết à?”
“Chẳng phải sợ nàng tức giận sao?” Mộ Dung Khanh thuận thế ôm lấy cô, lăn một vòng trên giường nhỏ: “Được rồi, ta thành thật khai báo là được chứ gì?”
Thương Mai giơ tay đấm mấy phát vào ngực hắn: “Nói!”
Mộ Dung Khanh ngồi thẳng người, đỡ lấy bờ vai cô, nói: “Ta có phương pháp giải cổ, nhưng cần dùng một giọt máu của người hạ cổ.”
“Tôn Phương Nhi?”
“Đúng!” Mộ Dung Khanh gật đầu.
“Vậy chẳng phải rất đơn giản sao?” Đôi mắt hạnh của Thương Mai trợn tròn: “Chuyện đơn giản như vậy, vì sao người không nói sớm?”
“Uống máu của người khác, rất bẩn?” Mộ Dung Khanh tỏ vẻ ghét bỏ nói.
Thương Mai nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Đây không phải là một lý do tốt.”
“Nhưng chính là lý do này.”
Thương Mai nhìn hắn, thấy dường như trong mắt hắn có trốn tránh, trong lòng sáng tỏ.
Hắn không muốn giải cổ, bởi vì sau khi giải cổ, hắn không còn lý do gì giữ lại tính mạng Nam Hoài vương nữa.
Trong lòng của hắn vẫn luôn nhớ đến người huynh đệ kia.
Cho dù mỗi ngày người huynh đệ kia đều thắp nhang cầu phật mong hắn chết.
Thương Mai chưa từng biết tình cảm ruột thịt là thế nào, nhưng lúc trước cả nhà Hạ Hòe Quân làm những chuyện đó với cô, cô vẫn nhớ rõ cảm nhận còn sót lại của nguyên chủ trong cơ thể cô.
Ra tay với người thân là chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này.
Lão Thất ngoài lạnh, nhưng trong lòng không lạnh.
Thật ra hắn là một người để ý đến tình thân nhất.
Nếu như không phải, tại thời điểm hắn nắm quyền lớn trong tay, Đại Chu đã sớm…
Cô không vạch trần hắn, tỏ vẻ tin lý do của hắn, khuyên nhủ: “Cho dù có bẩn, vì ta, người phải giải cổ độc.”
Sắc mặt Mộ Dung Khanh trở nên khó khăn: “Thật ra còn một nguyên nhân, đó chính là, phải dùng thuốc này ba lần, một tháng một lần.”
“Người sợ Tôn Phương Nhi biết người muốn giải cổ, không chịu đồng ý giúp người?”
“Thật ra chính Tôn Phương Nhi cũng không biết phương pháp giải cổ, chỉ biết giải cổ cần dùng máu nàng ta.”
“Vậy người lo lắng cái gì?”
Mộ Dung Khanh im lặng một lát, nói: “Người giải cổ này nhất định phải cam tâm tình nguyện giúp ta.”
“Vì sao?” Thương Mai giật mình, không phải chỉ cần máu của nàng ta sao? Còn bản thân có cam tâm tình nguyện hay không, căn bản không liên quan?”
Giống như ngươi muốn dùng một loại thuốc chữa bệnh, còn phải cân nhắc cảm nhận của thuốc sao? Cô cảm thấy thật vô lý.
“Trong phương thuốc viết như vậy, nói nếu như người hạ cổ không cam tâm tình nguyện giải cổ, máu của nàng ta sẽ tăng cường độc tính của cổ độc, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ta.”
Khi kéo ra cửa thư phòng, lại gặp Thương Mai và Du ma ma đi đến.
Du ma ma thấy Uyển Tuệ khóc lóc thảm thiết bị lôi ra ngoài, lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, lạnh mặt nói: “Đồ không biết xấu hổ!”
Uyển Tuệ nhìn thấy Thương Mai, vội vàng bò đến cầu xin cô: “Vương phi, ta sai rồi, ta sai rồi, cầu xin người, nói với Vương gia đừng đuổi ta đi.”
Thương Mai nhìn nàng ta, nói với thị vệ: “Trước tiên đưa về Lam Nhược Các.”
“Vâng!”
Uyển Tuệ thấy Thương Mai không đuổi nàng ta đi, sắc mặt lập tức buông lỏng, hai bàn tay siết chặt, chỉ cần nàng ta còn ở Vương phủ, vậy chắc chắn sẽ có cơ hội.
Sau khi thị vệ kéo nàng ta đi rồi, Du ma ma không hiểu nói: “Vương phi, vì sao người còn muốn giữ nàng ta lại trong phủ? Người này chính là tai họa.”
Thương Mai nhìn Du ma ma, nói: “Thứ nhất, cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết ai là người bỏ thuốc ta, nếu như là Uyển Tuệ này thì sao? Thứ hai, nàng ta là người của Hoàng thái hậu, cho dù muốn đưa nàng ta đi, vậy cũng phải đưa trở về chỗ Hoàng thái hậu.”
“Nhưng mà, giữ lại nàng ta ở đây…” Du ma ma nhìn Thương Mai, muốn nói sợ rằng Uyển Tuệ sẽ mê hoặc, quyến rũ Vương gia, nhưng nghĩ lại Vương gia đã đuổi nàng ta đi, chắc là sẽ không.
Thương Mai cười nói: “Ma ma, ta biết ngươi đang nghĩ đến cái gì, nhưng ta tin tưởng Vương gia.”
Du ma ma gật đầu: “Đúng vậy, nô tỳ cũng tin tưởng Vương gia.”
Thương Mai gật đầu nói: “Ngươi đi làm chút đồ ăn cho người, ta ngồi ăn, trò chuyện với người một lát.”
“Vâng!” Du ma ma nghe thấy hai người muốn nói chuyện bồi dưỡng tình cảm, trong lòng vui vẻ, vội vàng rời đi.
Thương Mai bước vào thư phòng, thấy sắc mặt Mộ Dung Khanh vẫn đen sì, cười nói: “Không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.”
Mộ Dung Khanh lườm cô một cái: “Khẩu vị của bản vương còn chưa đến mức kém như vậy.”
Thương Mai đi đến, chống cùi chỏ lên bàn, tay nâng quai hàm nói: “Nếu nói như vậy, ta chính là một món ăn ngon phải không?”
“Tạm được.” Mộ Dung Khanh cầm sổ gấp khẽ gõ lên đầu cô: “Cả người toàn xương, nếu có thêm ít thịt sẽ càng ngon hơn.”
Thương Mai cười hi hi: “Người đừng nói vậy, có một vài thời đại, lấy gầy tượng trưng cho cái đẹp.”
“Có một vài thời đại?” Mộ Dung Khanh lẳng lặng nhìn cô, đặt sổ gấp trong tay xuống: “Thương Mai, giữa chúng ta, có một số chuyện cần thẳng thắn.”
“Ừm?” Thương Mai thấy hắn bỗng nhiên nghiêm túc, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh hơn.
Mộ Dung Khanh đứng dậy, kéo cô đến cạnh giường nhỏ ngồi xuống, nói: “Đầu tiên, ta muốn thẳng thắn với nàng một chuyện, hi vọng nàng có thể tha thứ cho ta.”
“Người làm chuyện gì?” Đầu óc Thương Mai lập tức xoay chuyển, trong lòng nảy sinh cảnh giác, không phải vừa rồi nàng ta đạt được như ý rồi đấy chứ?
Mộ Dung Khanh hắng giọng: “Là như vậy, chuyện Đồng mệnh cổ, nàng cũng biết, phải không?”
“Ừm!” Thương Mai nghe thấy hắn nhắc đến chuyện Đồng mệnh cổ, trong lòng lập tức trở nên nặng nề.
Đúng vậy, đến bây giờ còn chưa tìm được cách giải Đồng mệnh cổ.
“Loại cổ độc này rất lợi hại, rất bá đạo, gần như là không có phương pháp giải cổ, tin rằng nàng cũng từng hỏi Tôn Phương Nhi rồi, Tôn Phương Nhi là mắt xích quan trọng để giải cổ, nhưng mà, thật ra chính bản thân nàng ta cũng không hề chắc chắn.”
Thương Mai nắm chặt tay hắn, khẽ nói: “Chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách, không sao.”
Mộ Dung Khanh há to miệng, đáy mắt lóe vẻ bối rối.
Cô nói như vậy, hắn lại càng khó nói lên lời rồi.
“Ta còn chưa xem xong sách thuốc Ôn đại phu để lại, có lẽ trong sách thuốc của nàng ta có ghi chép phương pháp giải cổ, vì vậy, người đừng lo lắng quá.”
Mộ Dung Khanh thấy hai đầu lông mày cô đã nhăn chặt lại, đưa tay vuốt cho cô: “Ta tin tưởng nàng nhất định sẽ nghĩ ra cách, nhưng cũng không cần mệt mỏi quá, bởi vì… ta biết giải Đồng mệnh cổ thế nào.”
Thương Mai trừng to mắt nhìn hắn: “Người nói cái gì? Sao người lại biết cách giải Đồng mệnh cổ?”
“Không phải là ta biết, là ta biết có người biết cách giải.”
“Ai?”
“A Xà cô cô!”
“Sao ngươi không nói sớm?” Thương Mai nhảy dựng lên: “Chúng ta lập tức đi tìm nàng ta.”
Mộ Dung Khanh giơ tay giữ chặt cô, trong con ngươi đen nhánh ẩn chứa né tránh, dường như là chột dạ: “Nàng tìm nàng ta cũng vô dụng.”
“Vì sao?”
Mộ Dung Khanh ấp úng hồi lâu, không nói lên lời nguyên cớ vì sao.
“Người nói đi chứ!” Thương Mai gấp muốn chết.
Mộ Dung Khanh hít sâu một hơi: “Được rồi, ta nói, ta nói.”
Tròng mắt hắn xoay chuyển: “Vừa rồi nghe nàng dặn Du ma ma đi làm chút gì ăn, sao lâu như vậy còn chưa mang đến?”
“Mộ Dung Khanh!” Thương Mai nổi giận gầm lên, đáy mắt dâng đầy tức giận.
Mộ Dung Khanh bất mãn nhìn cô: “Nàng tức giận gì chứ? Không phải chỉ là Đồng mệnh cổ thôi sao? Đào Hoa cổ ta còn không sợ, sợ gì Đồng mệnh cổ?”
“Ngươi giải rồi?” Thương Mai kìm nén cơn giận, trong đầu suy nghĩ xem con dao nào trong phòng bếp sắc nhất.
“Vẫn chưa, nhưng mà, muốn giải cổ cũng không khó.”
“Nói đi!” Thương Mai nhào đến, giơ tay bóp cổ hắn: “Người muốn ta nóng ruột đến chết à?”
“Chẳng phải sợ nàng tức giận sao?” Mộ Dung Khanh thuận thế ôm lấy cô, lăn một vòng trên giường nhỏ: “Được rồi, ta thành thật khai báo là được chứ gì?”
Thương Mai giơ tay đấm mấy phát vào ngực hắn: “Nói!”
Mộ Dung Khanh ngồi thẳng người, đỡ lấy bờ vai cô, nói: “Ta có phương pháp giải cổ, nhưng cần dùng một giọt máu của người hạ cổ.”
“Tôn Phương Nhi?”
“Đúng!” Mộ Dung Khanh gật đầu.
“Vậy chẳng phải rất đơn giản sao?” Đôi mắt hạnh của Thương Mai trợn tròn: “Chuyện đơn giản như vậy, vì sao người không nói sớm?”
“Uống máu của người khác, rất bẩn?” Mộ Dung Khanh tỏ vẻ ghét bỏ nói.
Thương Mai nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Đây không phải là một lý do tốt.”
“Nhưng chính là lý do này.”
Thương Mai nhìn hắn, thấy dường như trong mắt hắn có trốn tránh, trong lòng sáng tỏ.
Hắn không muốn giải cổ, bởi vì sau khi giải cổ, hắn không còn lý do gì giữ lại tính mạng Nam Hoài vương nữa.
Trong lòng của hắn vẫn luôn nhớ đến người huynh đệ kia.
Cho dù mỗi ngày người huynh đệ kia đều thắp nhang cầu phật mong hắn chết.
Thương Mai chưa từng biết tình cảm ruột thịt là thế nào, nhưng lúc trước cả nhà Hạ Hòe Quân làm những chuyện đó với cô, cô vẫn nhớ rõ cảm nhận còn sót lại của nguyên chủ trong cơ thể cô.
Ra tay với người thân là chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này.
Lão Thất ngoài lạnh, nhưng trong lòng không lạnh.
Thật ra hắn là một người để ý đến tình thân nhất.
Nếu như không phải, tại thời điểm hắn nắm quyền lớn trong tay, Đại Chu đã sớm…
Cô không vạch trần hắn, tỏ vẻ tin lý do của hắn, khuyên nhủ: “Cho dù có bẩn, vì ta, người phải giải cổ độc.”
Sắc mặt Mộ Dung Khanh trở nên khó khăn: “Thật ra còn một nguyên nhân, đó chính là, phải dùng thuốc này ba lần, một tháng một lần.”
“Người sợ Tôn Phương Nhi biết người muốn giải cổ, không chịu đồng ý giúp người?”
“Thật ra chính Tôn Phương Nhi cũng không biết phương pháp giải cổ, chỉ biết giải cổ cần dùng máu nàng ta.”
“Vậy người lo lắng cái gì?”
Mộ Dung Khanh im lặng một lát, nói: “Người giải cổ này nhất định phải cam tâm tình nguyện giúp ta.”
“Vì sao?” Thương Mai giật mình, không phải chỉ cần máu của nàng ta sao? Còn bản thân có cam tâm tình nguyện hay không, căn bản không liên quan?”
Giống như ngươi muốn dùng một loại thuốc chữa bệnh, còn phải cân nhắc cảm nhận của thuốc sao? Cô cảm thấy thật vô lý.
“Trong phương thuốc viết như vậy, nói nếu như người hạ cổ không cam tâm tình nguyện giải cổ, máu của nàng ta sẽ tăng cường độc tính của cổ độc, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ta.”
/923
|