Trước khi châm cứu, cô hạ châm ở mấy huyệt Phong Môn, Phế Du, Đại Chuỳ, Đào Đạo trước, kích thích mấy huyệt vị quan trọng trên lưng.
Châm cứu vào cốt tuỷ không thể sử dụng loại kim mềm này, cũng may cô không cần phải lấy tuỷ, chỉ cần kích thích nó, mượn điện lực của Đoạt Phách Hoàn dẫn vào trong theo kim.
Cô có thể biến điện lực thành điện sinh vật qua việc khống chế nút của Đoạt Phách Hoàn, châm điện lên huyệt vị có thể xúc tiến sự trao đổi chất, tăng nhanh quá trình phân tách tái sinh của tế bào.
Nhưng hiệu quả này hoàn toàn không thể sánh bằng truyền máu.
Điểm tựa duy nhất bây giờ chính là ý chí của bản thân hắn.
Trước kia lúc làm quân y trong tổ đặc công, từng có một người bị thương trong rừng mưa nhiệt đới, cũng là mất máu quá nhiều, không thể đưa đến nơi chữa bệnh, trong hòm thuốc của cô chỉ có mấy viên thuốc kháng sinh, cô cũng đã kết luận rằng đặc công này sẽ chết.
Nhưng anh ta đã dựa vào ý chí mạnh mẽ mà sống sót, hiếm thấy nhất là còn không có di chứng.
Cô nhớ tên người kia, tên là Hồ Cẩm Minh, người nay không phải đặc công, cô chỉ nhận được lệnh đi giúp đỡ anh ta thôi, nhưng lúc đi ngang qua một cái bộ lạc, thuốc bị cướp hết, chỉ còn lại mấy viên kháng sinh giấu trong ngăn bí mật.
Nhưng người này có sức sống cứng cỏi như Hồ Cẩm Minh sao?
Kim dài đâm xuống, cô đè nhẫn lên đầu kim, chuẩn bị phóng điện ra.
Cô rất cẩn thận, ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ hơi vô ý tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Những người đang có mặt thấy sắc mặt cô nặng nề như thế cũng không dám lên tiếng, đều nín thở đợi cô bắt đầu châm cứu.
Nhưng chẳng mấy chốc cô đã thu kim lại, không thể đâm xuyên vào cốt tuỷ, hơn nữa điện lực cũng không thể quá lớn, mức độ này cô không thể kiểm soát được.
Thấy cô thu kim, An thân vương dè dặt hỏi: “Sao rồi?”
Thương Mai ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có kim dài và lớn hơn một chút không?”
Mộ Dung Tráng Tráng nói: “Muốn dài bao nhiêu?”
Thương Mai giơ ngón tay lên so: “Dài chừng này”.
“Loại kim may đế giày kia được không?” Mộ Dung Tráng Tráng biết kim may đế giày dài hơn, cũng to hơn kim thêu một chút.
“Có thể mang đến cho tôi xem thử không”. Thương Mai hỏi.
“Cô chưa từng thấy kim may đế giày à?” Tiêu Thác khó hiểu liếc cô một cái, con gái nơi khuê phòng ở trong phủ đa số đều thuê hoa bắt bướm, nghe lời của cô hình như còn chưa từng nhìn thấy kim may đế giày bao giờ.
Thương Mai đáp: “Không nhớ rõ”.
Tuy thấy khó hiểu, nhưng Tiêu Thác vẫn kêu người đi lấy kim may đế giày tới.
Thương Mai nhìn thử, thấy rất hợp, bèn bắt đầu khử trùng kim lần nữa.
Lần châm cứu này khá thuận lợi, khi kim đâm vào trong cốt tuỷ, người Mộ Dung Khanh run lên, sau đó hơi co giật run rẩy.
Tiêu Thác hoảng hốt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đau!” Thương Mai trả lời: “Đừng nói chuyện, anh lo đỡ hắn ta đi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi”.
Tiêu Thác lập tức không dám nói gì nữa, đỡ lấy Mộ Dung Khanh.
Sau một lát, Thương Mai bắt đầu châm cứu.
Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn chỗ vừa đâm vào, đẩy máu ngược trở về.
Tô Thanh cũng về Hầu Phủ lấy nhân sâm tới, Thương Mai lập tức phái người nghiền nhân sâm thành bột cho hắn ăn vào.
Thầy thuốc của Huệ Dân cục đề nghị nấu nhân sâm thành nước thuốc, nhưng Thương Mai nhất quyết muốn mài thành bột.
Mài bột khá nhanh, Tiêu Thác đi xuống một lát đã bưng bột đi vào.
Thương Mai phát hiện ngón tay hắn có dính bột, thật sự khiến cô có ảo giác rằng hắn dùng ngón tay mài củ nhân sâm này thành bột.
Sau khi pha bột nhân sâm với nước thì đút cho hắn uống.
Sau khi làm xong bước cuối cùng này, Thương Mai nhìn mọi người: “Những gì có thể làm thì tôi đã làm hết rồi, bây giờ chỉ có thể xem ý chí của hắn ta thôi”.
Lời này khiến mọi người ở đây rơi vào trong khủng hoảng.
Thầy thuốc của Huệ Dân cục tiến lên bắt mạch, sau khi bắt xong thì nặng nề thở dài một hơi: “Tình hình không ổn, mạch đập ngày càng yếu”.
Nghe thấy câu này, Mộ Dung Tráng Tráng lén xoay người lau nước mắt.
Sắc mặt An thân vương và Tiêu Thác cũng rất nặng nề, còn Tô Thanh thì giậm chân, hung hăng nói: “Nếu Vương gia có chuyện gì, dù Tô Thanh tôi có liều mạng cũng phải khiến con hồ ly già kia không chết tử tế”.
Tiêu Thác nặng nề nói: “Tô Thanh bình tĩnh đi”.
Tô Thanh giận dữ nói: “Không thể bình tĩnh được nữa, từ đầu đến cuối chuyện này chính là một cái bẫy, vì sao chúng ta không nhìn ra, cứ ngu ngốc chui vào trong chứ?”
An thân vương thản nhiên nói: “Bây giờ nói thế cũng vô dụng thôi, ngươi đi ra ngoài ổn định lại cảm xúc trước đi, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người”.
Tô Thanh nhìn thoáng qua Mộ Dung Khanh đang nằm trên giường, đau lòng xoay người đi ra ngoài.
Thương Mai kê một toa thuốc đưa cho thầy thuốc: “Bốc thuốc theo đơn này đi”.
Thầy thuốc nhìn thoáng qua, thấy đều là hoàng liên, diếp cá, mẫu đơn bì các kiểu, gần như không có loại thuốc trị ngoại thương, ngay cả tam thất cũng không có, không nhịn được hỏi: “Đơn thuốc này ổn sao? Ít nhiều gì cũng phải sử dụng chút tam thất chứ?”
“Tam thất thêm vào sau, tam thất không cần sắc, trực tiếp mài thành bột là được. Toa thuốc này là kháng khuẩn tiêu nhiệt, chuyện chúng ta phải làm bây giờ là tránh vết thương nhiễm trùng, dẫn đến sốt cao và nhiễm trùng máu”.
“Hả?” Thầy thuốc hơi không thể chấp nhận lý luận này, tuy ngoại thương có thể thêm vào mấy loại thuốc này, nhưng cũng không thể lấy nó làm chính được.
“Đi đi”. Thương Mai mệt mỏi nói.
Thầy thuốc nhìn qua An thân vương: “Vương gia, toa thuốc này không ổn lắm”.
An thân vương không chút do dự tin tưởng Thương Mai, nhưng vẫn đắn đo một chút hỏi: “Kê đơn thuốc này có dụng ý gì sao? Theo thầy thuốc nói, những loại thuốc này không phải thuốc chuyên trị ngoại thương”.
Thương Mai nói: “Ngoại thương đúng thật rất nghiêm trọng, nhưng không làm hại đến phế phủ, nghiêm trọng nhất là mất máu quá nhiều, còn cả việc nhiễm trùng tôi vừa nói nữa, ngoại thương đã may lại, vấn đề không lớn lắm”.
Tiêu Thác vốn không tin Thương Mai lắm, nhưng nghe cô nói xong, hắn lại thấy tin, giơ tay giành lấy đơn thuốc: “Đi, bốc thuốc theo toa này đi”.
An thân vương thấy Thương Mai rất mệt thì nói: “Cô đi về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai cô đến phủ Lương Vương trước, sau đó bản vương lại đón cô đến đây”.
Thương Mai lắc đầu: “Đêm nay tôi sẽ không đi, hắn ta có thể qua được đêm nay không còn chưa chắc, tôi không đi được”.
Tiêu Thác biến sắc: “Vậy khi nãy cô trị liệu nhiều như thế đều không có tác dụng sao?”
“Có tác dụng, nhưng tôi không phải thần tiên” Thương Mai nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn người gần như không có chút sức sống kia, tim thắt chặt lại, khó chịu nói không nên lời.
Ở thời đại này, Mộ Dung Khanh tuyệt đối không phải người cô quan tâm, nhưng ít nhất là người không hãm hại cô, người như thế, cô hy vọng hắn có thể sống sót.
An thân vương hỏi: “Vậy bây giờ cô có thể làm gì?”
Thương Mai lắc đầu: “Không thể làm gì cả”.
An thân vương nghe vậy thì nói với Mộ Dung Tráng Tráng: “Tiểu cô, đưa cô ấy về cho cô ấy ngủ đi”.
Mộ Dung Tráng Tráng nói: “Được, mọi người ở lại đây xem có tình huống bất ngờ gì thì phải thông báo cho chúng tôi ngay đó”.
Thương Mai vốn không muốn đi, nhưng lại bị Mộ Dung Tráng Tráng kéo đi, cô muốn về lấy hòm thuốc và xem xét sách châm cứu, xem thử sách châm cứu có hướng dẫn cách trị liệu với ngoại thương nặng như vậy không.
Về đến Tướng phủ thì trời đã gần sáng, dù Thương Mai có nghỉ ngơi cũng chỉ được một tiếng đồng hồ.
Người gác cổng mở cửa ra, thấy là Thương Mai và một cô gái lạ thì nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư mau về phòng đi, đừng để người ta phát hiện cô cả đêm không về, khi nãy Thuý Ngọc cô cô vừa mới đi qua đó ạ”.
Châm cứu vào cốt tuỷ không thể sử dụng loại kim mềm này, cũng may cô không cần phải lấy tuỷ, chỉ cần kích thích nó, mượn điện lực của Đoạt Phách Hoàn dẫn vào trong theo kim.
Cô có thể biến điện lực thành điện sinh vật qua việc khống chế nút của Đoạt Phách Hoàn, châm điện lên huyệt vị có thể xúc tiến sự trao đổi chất, tăng nhanh quá trình phân tách tái sinh của tế bào.
Nhưng hiệu quả này hoàn toàn không thể sánh bằng truyền máu.
Điểm tựa duy nhất bây giờ chính là ý chí của bản thân hắn.
Trước kia lúc làm quân y trong tổ đặc công, từng có một người bị thương trong rừng mưa nhiệt đới, cũng là mất máu quá nhiều, không thể đưa đến nơi chữa bệnh, trong hòm thuốc của cô chỉ có mấy viên thuốc kháng sinh, cô cũng đã kết luận rằng đặc công này sẽ chết.
Nhưng anh ta đã dựa vào ý chí mạnh mẽ mà sống sót, hiếm thấy nhất là còn không có di chứng.
Cô nhớ tên người kia, tên là Hồ Cẩm Minh, người nay không phải đặc công, cô chỉ nhận được lệnh đi giúp đỡ anh ta thôi, nhưng lúc đi ngang qua một cái bộ lạc, thuốc bị cướp hết, chỉ còn lại mấy viên kháng sinh giấu trong ngăn bí mật.
Nhưng người này có sức sống cứng cỏi như Hồ Cẩm Minh sao?
Kim dài đâm xuống, cô đè nhẫn lên đầu kim, chuẩn bị phóng điện ra.
Cô rất cẩn thận, ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ hơi vô ý tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Những người đang có mặt thấy sắc mặt cô nặng nề như thế cũng không dám lên tiếng, đều nín thở đợi cô bắt đầu châm cứu.
Nhưng chẳng mấy chốc cô đã thu kim lại, không thể đâm xuyên vào cốt tuỷ, hơn nữa điện lực cũng không thể quá lớn, mức độ này cô không thể kiểm soát được.
Thấy cô thu kim, An thân vương dè dặt hỏi: “Sao rồi?”
Thương Mai ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có kim dài và lớn hơn một chút không?”
Mộ Dung Tráng Tráng nói: “Muốn dài bao nhiêu?”
Thương Mai giơ ngón tay lên so: “Dài chừng này”.
“Loại kim may đế giày kia được không?” Mộ Dung Tráng Tráng biết kim may đế giày dài hơn, cũng to hơn kim thêu một chút.
“Có thể mang đến cho tôi xem thử không”. Thương Mai hỏi.
“Cô chưa từng thấy kim may đế giày à?” Tiêu Thác khó hiểu liếc cô một cái, con gái nơi khuê phòng ở trong phủ đa số đều thuê hoa bắt bướm, nghe lời của cô hình như còn chưa từng nhìn thấy kim may đế giày bao giờ.
Thương Mai đáp: “Không nhớ rõ”.
Tuy thấy khó hiểu, nhưng Tiêu Thác vẫn kêu người đi lấy kim may đế giày tới.
Thương Mai nhìn thử, thấy rất hợp, bèn bắt đầu khử trùng kim lần nữa.
Lần châm cứu này khá thuận lợi, khi kim đâm vào trong cốt tuỷ, người Mộ Dung Khanh run lên, sau đó hơi co giật run rẩy.
Tiêu Thác hoảng hốt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đau!” Thương Mai trả lời: “Đừng nói chuyện, anh lo đỡ hắn ta đi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi”.
Tiêu Thác lập tức không dám nói gì nữa, đỡ lấy Mộ Dung Khanh.
Sau một lát, Thương Mai bắt đầu châm cứu.
Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn chỗ vừa đâm vào, đẩy máu ngược trở về.
Tô Thanh cũng về Hầu Phủ lấy nhân sâm tới, Thương Mai lập tức phái người nghiền nhân sâm thành bột cho hắn ăn vào.
Thầy thuốc của Huệ Dân cục đề nghị nấu nhân sâm thành nước thuốc, nhưng Thương Mai nhất quyết muốn mài thành bột.
Mài bột khá nhanh, Tiêu Thác đi xuống một lát đã bưng bột đi vào.
Thương Mai phát hiện ngón tay hắn có dính bột, thật sự khiến cô có ảo giác rằng hắn dùng ngón tay mài củ nhân sâm này thành bột.
Sau khi pha bột nhân sâm với nước thì đút cho hắn uống.
Sau khi làm xong bước cuối cùng này, Thương Mai nhìn mọi người: “Những gì có thể làm thì tôi đã làm hết rồi, bây giờ chỉ có thể xem ý chí của hắn ta thôi”.
Lời này khiến mọi người ở đây rơi vào trong khủng hoảng.
Thầy thuốc của Huệ Dân cục tiến lên bắt mạch, sau khi bắt xong thì nặng nề thở dài một hơi: “Tình hình không ổn, mạch đập ngày càng yếu”.
Nghe thấy câu này, Mộ Dung Tráng Tráng lén xoay người lau nước mắt.
Sắc mặt An thân vương và Tiêu Thác cũng rất nặng nề, còn Tô Thanh thì giậm chân, hung hăng nói: “Nếu Vương gia có chuyện gì, dù Tô Thanh tôi có liều mạng cũng phải khiến con hồ ly già kia không chết tử tế”.
Tiêu Thác nặng nề nói: “Tô Thanh bình tĩnh đi”.
Tô Thanh giận dữ nói: “Không thể bình tĩnh được nữa, từ đầu đến cuối chuyện này chính là một cái bẫy, vì sao chúng ta không nhìn ra, cứ ngu ngốc chui vào trong chứ?”
An thân vương thản nhiên nói: “Bây giờ nói thế cũng vô dụng thôi, ngươi đi ra ngoài ổn định lại cảm xúc trước đi, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người”.
Tô Thanh nhìn thoáng qua Mộ Dung Khanh đang nằm trên giường, đau lòng xoay người đi ra ngoài.
Thương Mai kê một toa thuốc đưa cho thầy thuốc: “Bốc thuốc theo đơn này đi”.
Thầy thuốc nhìn thoáng qua, thấy đều là hoàng liên, diếp cá, mẫu đơn bì các kiểu, gần như không có loại thuốc trị ngoại thương, ngay cả tam thất cũng không có, không nhịn được hỏi: “Đơn thuốc này ổn sao? Ít nhiều gì cũng phải sử dụng chút tam thất chứ?”
“Tam thất thêm vào sau, tam thất không cần sắc, trực tiếp mài thành bột là được. Toa thuốc này là kháng khuẩn tiêu nhiệt, chuyện chúng ta phải làm bây giờ là tránh vết thương nhiễm trùng, dẫn đến sốt cao và nhiễm trùng máu”.
“Hả?” Thầy thuốc hơi không thể chấp nhận lý luận này, tuy ngoại thương có thể thêm vào mấy loại thuốc này, nhưng cũng không thể lấy nó làm chính được.
“Đi đi”. Thương Mai mệt mỏi nói.
Thầy thuốc nhìn qua An thân vương: “Vương gia, toa thuốc này không ổn lắm”.
An thân vương không chút do dự tin tưởng Thương Mai, nhưng vẫn đắn đo một chút hỏi: “Kê đơn thuốc này có dụng ý gì sao? Theo thầy thuốc nói, những loại thuốc này không phải thuốc chuyên trị ngoại thương”.
Thương Mai nói: “Ngoại thương đúng thật rất nghiêm trọng, nhưng không làm hại đến phế phủ, nghiêm trọng nhất là mất máu quá nhiều, còn cả việc nhiễm trùng tôi vừa nói nữa, ngoại thương đã may lại, vấn đề không lớn lắm”.
Tiêu Thác vốn không tin Thương Mai lắm, nhưng nghe cô nói xong, hắn lại thấy tin, giơ tay giành lấy đơn thuốc: “Đi, bốc thuốc theo toa này đi”.
An thân vương thấy Thương Mai rất mệt thì nói: “Cô đi về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai cô đến phủ Lương Vương trước, sau đó bản vương lại đón cô đến đây”.
Thương Mai lắc đầu: “Đêm nay tôi sẽ không đi, hắn ta có thể qua được đêm nay không còn chưa chắc, tôi không đi được”.
Tiêu Thác biến sắc: “Vậy khi nãy cô trị liệu nhiều như thế đều không có tác dụng sao?”
“Có tác dụng, nhưng tôi không phải thần tiên” Thương Mai nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn người gần như không có chút sức sống kia, tim thắt chặt lại, khó chịu nói không nên lời.
Ở thời đại này, Mộ Dung Khanh tuyệt đối không phải người cô quan tâm, nhưng ít nhất là người không hãm hại cô, người như thế, cô hy vọng hắn có thể sống sót.
An thân vương hỏi: “Vậy bây giờ cô có thể làm gì?”
Thương Mai lắc đầu: “Không thể làm gì cả”.
An thân vương nghe vậy thì nói với Mộ Dung Tráng Tráng: “Tiểu cô, đưa cô ấy về cho cô ấy ngủ đi”.
Mộ Dung Tráng Tráng nói: “Được, mọi người ở lại đây xem có tình huống bất ngờ gì thì phải thông báo cho chúng tôi ngay đó”.
Thương Mai vốn không muốn đi, nhưng lại bị Mộ Dung Tráng Tráng kéo đi, cô muốn về lấy hòm thuốc và xem xét sách châm cứu, xem thử sách châm cứu có hướng dẫn cách trị liệu với ngoại thương nặng như vậy không.
Về đến Tướng phủ thì trời đã gần sáng, dù Thương Mai có nghỉ ngơi cũng chỉ được một tiếng đồng hồ.
Người gác cổng mở cửa ra, thấy là Thương Mai và một cô gái lạ thì nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư mau về phòng đi, đừng để người ta phát hiện cô cả đêm không về, khi nãy Thuý Ngọc cô cô vừa mới đi qua đó ạ”.
/923
|