Tần Châu cười khổ: “Sống như ta giống như phế vật, không giúp được gì.”
Thương Mai không nghĩ tới nàng ta sẽ nghĩ vậy, không nhịn được giữ chặt tay nàng ta, nghiêm túc nói: “Không, Tần Châu, lần này chỉ là lật đổ một hai con chó con mèo nho nhỏ, không cần ngươi ra tay, nếu có cần, ta sao lại bỏ qua vị danh tướng như ngươi mà không dùng?”
Tần Châu nhìn tay cô, trắng nõn, xúc cảm hoàn toàn không giống với sự thô kệch của nàng ta, mềm mại, ấm áp.”
Trong lòng bất giác nóng lên.
Nàng ta nhanh chóng rút tay mình về, mất tự nhiên nói: “Được, vậy ta đợi lúc ngươi đả hổ rồi lại ra tay tương trợ.”
Thương Mai nhìn sắc mặt nàng ta, nhớ tới những lời Tô Thanh và lão Thất nói, cũng có chút không tự nhiên.
Mặc dù luôn cảm thấy đám người lão Thất nghĩ nhiều, nhưng trải qua sự chung đụng mấy hôm nay, cô cảm thấy, Tần Châu dường như thật sự có chút ý tứ đó với mình.
Cô muốn có được tình bạn, mà không phải tình đồng giới.
“Đúng rồi, không biết Khang Bình đế bây giờ thế nào rồi?” Thương Mai chuyển đề tài, cô biết, Tần Châu luôn để ý tin tức Bắc Mạc, trước khi tới Bắc Mạc, nàng ta đã sắp xếp người xong hết rồi.
Tần Châu thở phào một hơi: “Tất cả tạm thời trong tầm khống chế.”
“Sở Kính không có động tĩnh gì đặc biệt?”
Tần Châu cười cười: “Ông ta bây giờ đang bị người khác khống chế, gây ra được chuyện gì chứ?”
“Vậy thì tốt!” Thương Mai gật đầu.
Nghi Lan cung.
Nghi quý phi nghe xong lời của hoàng hậu thì có chút kinh ngạc: “Người nói Chiêu quý phi mang thai rồi?”
“Đúng vậy!” Hồ Hoan Linh chua xót nói: “Không nghĩ tới, ngay cả nàng ta cũng có phúc khí hơn bản cung.”
Vốn cho rằng sức khỏe Tôn Phương Nhi không tốt, sắc mặt nàng ta luôn tái nhợt, đoán chắc nàng ta không thể có thai, hoàng thượng cũng sủng hạnh nàng ta ở Hi Vi cung lâu rồi, luôn không truyền ra tin tức tốt.
Không nghĩ tới...
Mặc dù Nghi quý phi không đến mức lo lắng như Hồ Hoan Linh, nhưng cũng cảm nhận được chút uy hiếp.
Dù nàng ta không hoàn toàn biết rõ dụng ý thật sự của hoàng thượng khi giữ lại Tôn Phương Nhi, nhưng hẳn là có liên quan tới bệnh tình của hắn.
Nếu bệnh của hoàng thượng cứ phải dựa vào Tôn Phương Nhi, vậy vinh sủng của nàng ta sẽ không ít, nếu nàng ta sinh ra hoàng tử, lại lấy việc trị bệnh để dụ dỗ, khiến hoàng thượng sắc phong con trai của nàng ta làm thái tử cũng rất có khả năng.
Nàng ta lập mưu lâu như vậy, không thể để người ta được lợi chiếm đi vị trí thái tử.
Trước mắt, thái tử phế vật vô dụng, Lương vương vô tâm, tam hoàng tử của Mai phi thông minh cơ trí, nhưng rốt cuộc Mai phi không có năng lực bao lớn, nhất định không phải đối thủ của nàng ta.
Tứ hoàng tử thì không cần nói, đầu óc không thanh tỉnh, ngũ hoàng tử của Lương phi từ nhỏ nhiều bệnh, cũng khó đảm đương nhiệm vụ lớn, hơn nữa lòng dạ Lương phi hẹp hòi, tầm nhìn nông cạn, muốn xử nàng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nói cách khác, nếu Tôn Phương Nhi sinh hạ hoàng tử, thì sẽ là uy hiếp lớn nhất với nàng ta.
Hồ Hoan Linh cũng không vòng vo, nói thẳng: “Quý phi, bản cung vào cung lâu như vậy, xem như khá thân thiết với ngươi, bản cung cũng không ngại nói rõ ràng, bây giờ Tôn Phương Nhi có thai, khiến bản cung ăn ngủ bất an, nếu quý phi có thể giúp bản cung trừ khử mối đại họa này, bản cung nhất định khắc ghi trong lòng.”
Nghi quý phi cười nói: “Nương nương sủng ái, thần thiếp cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chỉ là, Chiêu quý phi được hoàng thượng vô cùng sủng ái, muốn khiến hoàng hậu không còn ưu phiền, sợ là không dễ dàng.”
“Bản cung biết không dễ, cho nên mới tìm tới quý phi.”
Hồ Hoan Linh kéo cánh tay nàng ta, thiết tha nói: “Quý phi yên tâm, chỉ cần việc này ổn thỏa, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho quý phi.”
Nói chuyện cùng Nghi quý phi có một chỗ tốt, đó chính là nàng ta không cần vòng vo.
Cho nên, Nghi quý phi nghe thấy những lời này cũng chỉ cười cười, nắm ngược lại tay của Hồ Hoan Linh, sau đó viết vài chữ lên lòng bàn tay nàng ta.
Hồ Hoan Linh sững sờ một chút, trong lòng cực kỳ tức giận, khẩu vị thật lớn.
Nàng ta nhịn xuống không vui: “Quý phi trước đây cũng đạt được không ít chỗ tốt của bản cung...”
Nghi quý phi không đợi nàng ta nói xong đã buông tay nàng ta ra, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, vậy thì xem như thần thiếp chưa viết gì, hoàng hậu yên tâm, thần thiếp sẽ tận sức làm.”
Tận sức làm, lại không chắc có thể thỏa đáng.
Hồ Hoan Linh cắn răng, giơ một tay lên: “Thế nào?”
Nghi quý phi cười tươi rói: “Hoàng hậu nương nượng đừng keo kiệt chút tiền, đối với Hồ gia mà nói, chút bạc này tính là gì?”
Nàng ta kéo tay Hồ Hoan Linh, lại tách hai ngón tay ra: “Bảy vạn lượng mua an giấc vô ưu của hoàng hậu, thần thiếp cho rằng, xứng đáng.”
Hồ Hoan Linh thấy nàng ta giảm ba vạn, liền nghĩ vẫn có thể thương lượng, bèn nói: “Sáu vạn lượng, thế nào?”
Nghi quý phi cười ha hả, cười xong, mới đè thấp giọng nói: “Hoàng hậu lúc nào lại trở nên keo kiệt như vậy? Chuyện này phải chịu mạo hiểm bao lớn hoàng hậu không biết sao? Chỉ cần một chút không cẩn thận, thần thiếp liền chết không chỗ chôn thân.”
Hồ Hoan Linh tính toán một chút, nàng ta bây giờ trên tay chỉ còn năm vạn lượng, mượn phụ thân, mẫu thân một ít, hẳn có thể tập hợp đủ bảy vạn lượng, chỉ là, bây giờ đã vào thu, mỗi mục đều cần sắp xếp, bên hoàng thái hậu cũng không thể thiếu bạc, còn nữa, hoàng thượng trước đây từng nhắc...
“Quý phi, bản cung chỉ có thể lấy ra năm vạn lượng.” Nàng ta thực sự không còn cách nào lấy ra thêm nhiều bạc như vậy.
Nghi quý phi mỉm cười: “Không vội, dù sao Tôn Phương Nhi vừa có thai, cách thời gian sinh cũng còn lâu, hoàng hậu nương nương đi gom đi.”
Nàng ta cũng biết Hồ Hạnh Nhi bây giờ đã cắt đứt đường tài của nàng ta, cho nên, đây hẳn là lần cuối nàng ta lấy bạc từ trong tay Hồ Hoan Linh, bảy vạn lượng, Hồ Hoan Linh lấy ra được.
Nhưng mà, lấy bảy vạn lượng này, Hồ Hoan Linh liền không còn dư nữa, đến lúc đó, Hồ Hoan Linh thất sủng, bên hoàng thái hậu cũng không vừa mắt nàng ta, hậu vị này, chỉ là hư danh.
Liền không tạo thành uy hiếp gì với nàng ta nữa.
Kế hoạch nhất tiễn song điêu này, sao nàng ta có thể bỏ qua?
Ban đầu nàng ta không định đòi mười vạn lượng, nhưng nàng ta biết Hồ Hoan Linh bây giờ không thể so với ngày xưa, đoán rằng nàng ta sẽ trả giá, cho nên liền ra giá cao một chút.
Hồ Hoan Linh hận đến ngứa răng, không nghĩ tới Nghi quý phi này thật sự không nhường nửa bước.
Nhưng mà, Tôn Phương Nhi là cần phải giải quyết.
Im lặng thật lâu, nàng ta ngẩng đầu nhìn Nghi quý phi: “Được, bản cung đồng ý với ngươi, bảy vạn lượng, trả ngươi ba vạn lượng trước, sau khi chuyện thành, lại giao phần còn lại.”
Nghi quý phi đứng dậy, cười khom người: “Cẩn tuân phân phó của hoàng hậu nương nương.”
Tiễn Hồ Hoan Linh đi, Nghi quý phi vươn tay vuốt tóc mai, truyền Thanh Phù vào: “Chiêu quý phi có phải mỗi tháng đều muốn xuất cung một lần không?”
“Dạ phải, quý phi.” Thanh Phù nói.
“Ừ, ngươi tính một chút, tháng trước nàng ta xuất cung lúc nào, cách lần xuất cung này còn bao nhiêu ngày?”
Thanh Phù đáp: “Nương nương, chuyện này quá mạo hiểm, mỗi lần nàng ta xuất cung, hoàng thượng đều phái người hộ tống dọc đường, muốn giết nàng ta trên đường, khó.”
“Ai nói muốn giết nàng ta?” Nghi quý phi từ tốn ngồi xuống, nhìn gió nhẹ thổi lay ngọn cây trong sân: “Để lại nàng ta, nắm chắc trong tay, có lẽ, sau này hoàng thượng sẽ...”
Nàng ta không nói tiếp, nhưng sắc mặt thoải mái, tất cả đều nắm chắc.
Tôn Phương Nhi trị bệnh cho hoàng thượng, sau khi Tôn Phương Nhi vào ở Hi Vi cung, hoàng thượng ngày càng tốt lên, cho nên, dường như nàng ta có thể khẳng định, Tôn Phương Nhi có tác dụng với hoàng thượng.
Có lẽ, có thể dùng Tôn Phương Nhi để đổi lấy vị trí thái tử.
Đương nhiên, nàng ta không chắc chắn, nhưng trong tay nắm thêm một quân cờ thì sẽ thêm một phần thắng, cơ hội tốt như vậy, nàng ta đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Thương Mai không nghĩ tới nàng ta sẽ nghĩ vậy, không nhịn được giữ chặt tay nàng ta, nghiêm túc nói: “Không, Tần Châu, lần này chỉ là lật đổ một hai con chó con mèo nho nhỏ, không cần ngươi ra tay, nếu có cần, ta sao lại bỏ qua vị danh tướng như ngươi mà không dùng?”
Tần Châu nhìn tay cô, trắng nõn, xúc cảm hoàn toàn không giống với sự thô kệch của nàng ta, mềm mại, ấm áp.”
Trong lòng bất giác nóng lên.
Nàng ta nhanh chóng rút tay mình về, mất tự nhiên nói: “Được, vậy ta đợi lúc ngươi đả hổ rồi lại ra tay tương trợ.”
Thương Mai nhìn sắc mặt nàng ta, nhớ tới những lời Tô Thanh và lão Thất nói, cũng có chút không tự nhiên.
Mặc dù luôn cảm thấy đám người lão Thất nghĩ nhiều, nhưng trải qua sự chung đụng mấy hôm nay, cô cảm thấy, Tần Châu dường như thật sự có chút ý tứ đó với mình.
Cô muốn có được tình bạn, mà không phải tình đồng giới.
“Đúng rồi, không biết Khang Bình đế bây giờ thế nào rồi?” Thương Mai chuyển đề tài, cô biết, Tần Châu luôn để ý tin tức Bắc Mạc, trước khi tới Bắc Mạc, nàng ta đã sắp xếp người xong hết rồi.
Tần Châu thở phào một hơi: “Tất cả tạm thời trong tầm khống chế.”
“Sở Kính không có động tĩnh gì đặc biệt?”
Tần Châu cười cười: “Ông ta bây giờ đang bị người khác khống chế, gây ra được chuyện gì chứ?”
“Vậy thì tốt!” Thương Mai gật đầu.
Nghi Lan cung.
Nghi quý phi nghe xong lời của hoàng hậu thì có chút kinh ngạc: “Người nói Chiêu quý phi mang thai rồi?”
“Đúng vậy!” Hồ Hoan Linh chua xót nói: “Không nghĩ tới, ngay cả nàng ta cũng có phúc khí hơn bản cung.”
Vốn cho rằng sức khỏe Tôn Phương Nhi không tốt, sắc mặt nàng ta luôn tái nhợt, đoán chắc nàng ta không thể có thai, hoàng thượng cũng sủng hạnh nàng ta ở Hi Vi cung lâu rồi, luôn không truyền ra tin tức tốt.
Không nghĩ tới...
Mặc dù Nghi quý phi không đến mức lo lắng như Hồ Hoan Linh, nhưng cũng cảm nhận được chút uy hiếp.
Dù nàng ta không hoàn toàn biết rõ dụng ý thật sự của hoàng thượng khi giữ lại Tôn Phương Nhi, nhưng hẳn là có liên quan tới bệnh tình của hắn.
Nếu bệnh của hoàng thượng cứ phải dựa vào Tôn Phương Nhi, vậy vinh sủng của nàng ta sẽ không ít, nếu nàng ta sinh ra hoàng tử, lại lấy việc trị bệnh để dụ dỗ, khiến hoàng thượng sắc phong con trai của nàng ta làm thái tử cũng rất có khả năng.
Nàng ta lập mưu lâu như vậy, không thể để người ta được lợi chiếm đi vị trí thái tử.
Trước mắt, thái tử phế vật vô dụng, Lương vương vô tâm, tam hoàng tử của Mai phi thông minh cơ trí, nhưng rốt cuộc Mai phi không có năng lực bao lớn, nhất định không phải đối thủ của nàng ta.
Tứ hoàng tử thì không cần nói, đầu óc không thanh tỉnh, ngũ hoàng tử của Lương phi từ nhỏ nhiều bệnh, cũng khó đảm đương nhiệm vụ lớn, hơn nữa lòng dạ Lương phi hẹp hòi, tầm nhìn nông cạn, muốn xử nàng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nói cách khác, nếu Tôn Phương Nhi sinh hạ hoàng tử, thì sẽ là uy hiếp lớn nhất với nàng ta.
Hồ Hoan Linh cũng không vòng vo, nói thẳng: “Quý phi, bản cung vào cung lâu như vậy, xem như khá thân thiết với ngươi, bản cung cũng không ngại nói rõ ràng, bây giờ Tôn Phương Nhi có thai, khiến bản cung ăn ngủ bất an, nếu quý phi có thể giúp bản cung trừ khử mối đại họa này, bản cung nhất định khắc ghi trong lòng.”
Nghi quý phi cười nói: “Nương nương sủng ái, thần thiếp cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chỉ là, Chiêu quý phi được hoàng thượng vô cùng sủng ái, muốn khiến hoàng hậu không còn ưu phiền, sợ là không dễ dàng.”
“Bản cung biết không dễ, cho nên mới tìm tới quý phi.”
Hồ Hoan Linh kéo cánh tay nàng ta, thiết tha nói: “Quý phi yên tâm, chỉ cần việc này ổn thỏa, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho quý phi.”
Nói chuyện cùng Nghi quý phi có một chỗ tốt, đó chính là nàng ta không cần vòng vo.
Cho nên, Nghi quý phi nghe thấy những lời này cũng chỉ cười cười, nắm ngược lại tay của Hồ Hoan Linh, sau đó viết vài chữ lên lòng bàn tay nàng ta.
Hồ Hoan Linh sững sờ một chút, trong lòng cực kỳ tức giận, khẩu vị thật lớn.
Nàng ta nhịn xuống không vui: “Quý phi trước đây cũng đạt được không ít chỗ tốt của bản cung...”
Nghi quý phi không đợi nàng ta nói xong đã buông tay nàng ta ra, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, vậy thì xem như thần thiếp chưa viết gì, hoàng hậu yên tâm, thần thiếp sẽ tận sức làm.”
Tận sức làm, lại không chắc có thể thỏa đáng.
Hồ Hoan Linh cắn răng, giơ một tay lên: “Thế nào?”
Nghi quý phi cười tươi rói: “Hoàng hậu nương nượng đừng keo kiệt chút tiền, đối với Hồ gia mà nói, chút bạc này tính là gì?”
Nàng ta kéo tay Hồ Hoan Linh, lại tách hai ngón tay ra: “Bảy vạn lượng mua an giấc vô ưu của hoàng hậu, thần thiếp cho rằng, xứng đáng.”
Hồ Hoan Linh thấy nàng ta giảm ba vạn, liền nghĩ vẫn có thể thương lượng, bèn nói: “Sáu vạn lượng, thế nào?”
Nghi quý phi cười ha hả, cười xong, mới đè thấp giọng nói: “Hoàng hậu lúc nào lại trở nên keo kiệt như vậy? Chuyện này phải chịu mạo hiểm bao lớn hoàng hậu không biết sao? Chỉ cần một chút không cẩn thận, thần thiếp liền chết không chỗ chôn thân.”
Hồ Hoan Linh tính toán một chút, nàng ta bây giờ trên tay chỉ còn năm vạn lượng, mượn phụ thân, mẫu thân một ít, hẳn có thể tập hợp đủ bảy vạn lượng, chỉ là, bây giờ đã vào thu, mỗi mục đều cần sắp xếp, bên hoàng thái hậu cũng không thể thiếu bạc, còn nữa, hoàng thượng trước đây từng nhắc...
“Quý phi, bản cung chỉ có thể lấy ra năm vạn lượng.” Nàng ta thực sự không còn cách nào lấy ra thêm nhiều bạc như vậy.
Nghi quý phi mỉm cười: “Không vội, dù sao Tôn Phương Nhi vừa có thai, cách thời gian sinh cũng còn lâu, hoàng hậu nương nương đi gom đi.”
Nàng ta cũng biết Hồ Hạnh Nhi bây giờ đã cắt đứt đường tài của nàng ta, cho nên, đây hẳn là lần cuối nàng ta lấy bạc từ trong tay Hồ Hoan Linh, bảy vạn lượng, Hồ Hoan Linh lấy ra được.
Nhưng mà, lấy bảy vạn lượng này, Hồ Hoan Linh liền không còn dư nữa, đến lúc đó, Hồ Hoan Linh thất sủng, bên hoàng thái hậu cũng không vừa mắt nàng ta, hậu vị này, chỉ là hư danh.
Liền không tạo thành uy hiếp gì với nàng ta nữa.
Kế hoạch nhất tiễn song điêu này, sao nàng ta có thể bỏ qua?
Ban đầu nàng ta không định đòi mười vạn lượng, nhưng nàng ta biết Hồ Hoan Linh bây giờ không thể so với ngày xưa, đoán rằng nàng ta sẽ trả giá, cho nên liền ra giá cao một chút.
Hồ Hoan Linh hận đến ngứa răng, không nghĩ tới Nghi quý phi này thật sự không nhường nửa bước.
Nhưng mà, Tôn Phương Nhi là cần phải giải quyết.
Im lặng thật lâu, nàng ta ngẩng đầu nhìn Nghi quý phi: “Được, bản cung đồng ý với ngươi, bảy vạn lượng, trả ngươi ba vạn lượng trước, sau khi chuyện thành, lại giao phần còn lại.”
Nghi quý phi đứng dậy, cười khom người: “Cẩn tuân phân phó của hoàng hậu nương nương.”
Tiễn Hồ Hoan Linh đi, Nghi quý phi vươn tay vuốt tóc mai, truyền Thanh Phù vào: “Chiêu quý phi có phải mỗi tháng đều muốn xuất cung một lần không?”
“Dạ phải, quý phi.” Thanh Phù nói.
“Ừ, ngươi tính một chút, tháng trước nàng ta xuất cung lúc nào, cách lần xuất cung này còn bao nhiêu ngày?”
Thanh Phù đáp: “Nương nương, chuyện này quá mạo hiểm, mỗi lần nàng ta xuất cung, hoàng thượng đều phái người hộ tống dọc đường, muốn giết nàng ta trên đường, khó.”
“Ai nói muốn giết nàng ta?” Nghi quý phi từ tốn ngồi xuống, nhìn gió nhẹ thổi lay ngọn cây trong sân: “Để lại nàng ta, nắm chắc trong tay, có lẽ, sau này hoàng thượng sẽ...”
Nàng ta không nói tiếp, nhưng sắc mặt thoải mái, tất cả đều nắm chắc.
Tôn Phương Nhi trị bệnh cho hoàng thượng, sau khi Tôn Phương Nhi vào ở Hi Vi cung, hoàng thượng ngày càng tốt lên, cho nên, dường như nàng ta có thể khẳng định, Tôn Phương Nhi có tác dụng với hoàng thượng.
Có lẽ, có thể dùng Tôn Phương Nhi để đổi lấy vị trí thái tử.
Đương nhiên, nàng ta không chắc chắn, nhưng trong tay nắm thêm một quân cờ thì sẽ thêm một phần thắng, cơ hội tốt như vậy, nàng ta đương nhiên không thể bỏ lỡ.
/923
|