Trần gia và Tiêu gia, mở một hội nghị khẩn cấp.
Lão thái quân rất chân thành, rất nghiêm túc, rất long trọng tổ chức một hội nghị ở đây, là vì Loan Loan mang thai.
Bởi vì, có nhiều khả năng, là tam bào thai.
Tiêu gia ở bên kia trông ngóng sinh mệnh mới đến dài cổ, nghe thấy Loan Loan mang thai, cũng vô cùng căng thẳng.
Hội nghị này, dưới sự phòng thủ nghiêm mật của mười hai vị tướng quân Sinh Tiêu, long trọng diễn ra.
Quyết định cuối cùng, Loan Loan bị giam lỏng rồi.
Đương nhiên, ra ngoài vẫn là có thể nhưng phải do mười hai vị tướng quân Sinh Tiêu đi cùng, một chút sơ xuất cũng không thể xảy ra.
Loan Loan lúc này choáng váng, mang thai sao có thể buồn bực ở trong nhà? Nàng ta từng tưởng tượng qua trăm ngàn lần, nếu như nàng ta mang thai, nàng muốn ưỡng cái bụng lớn, ngẩng đầu ưỡng bụng từ thành Đông đi đến thành Bắc, lại từ thành Bắc vòng về thành Tây, tóm lại, nàng ta muốn tất cả mọi người trong thành đều biết mình mang thai.
Đây là chuyện vui lớn, sao lại phải giấu? Mang thai mà lại không thể phóng khoáng như vậy, còn không bằng không có.
Loan Loan bên này gióng trống khua chiên, nhưng mà bên phía Thương Mai, lại nghiêm ngặt phong tỏa tin tức.
Có An Nhiên lão Vương gia ở đây, mặc dù nói có chút bảo đảm, nhưng mà lão Vương gia cũng không thể canh chừng Thương Mai toàn bộ thời gian mang thai được, việc của ông vẫn tương đối nhiều, cho nên người ngoài không biết cô mang thai, càng tốt.
Thực tế, truyền thuyết về hồ ly tinh trong thành ngày hôm nay, đã đến cảnh giới sôi trào.
Người bên cạnh Thương Mai đều là người thân cận, cũng biết cô mang thai, nhưng mà, không ai ngờ, một người phải biết nhất, lại vẫn không biết.
Chính là Lão Thất.
Lão Thất ở xa ngàn dặm, hắn ta đi một chuyến đến Nam Quốc với Việt Đông Vương.
Mặc dù Nam Quốc bây giờ vẫn là đất phong của Nam Hoài Vương, nhưng mà, dưới chỉ đạo của triều đình, để Việt Đông Vương tiếp quản, bởi vậy, Mộ Dung Khanh tự mình đi một chuyến, xem thế lực nào nên đánh nát, thế lực nào nên chiêu an.
Mà quan trọng nhất là, ở đây, Nam Hoài Vương rất được lòng người, Tôn Phương Nhi cũng rất được lòng người.
Từ lúc Tôn Phương Nhi tìm Nam Hoài vương nương tựa, vẫn luôn ở Nam Quốc trù tính hiến kế cho Nam Hoài Vương, là thân phận tham mưu bên cạnh Nam Hoài vương.
Cho nên, rất nhiều quan viên ở Nam Quốc, đều biết Tôn Phương Nhi.
Chuyện này, nhìn như là không có chút ý nghĩa nào, thậm chí, cảm thấy Mộ Dung Khanh không cần phải đi làm chuyện không gấp gáp này.
Nhưng mà, nơi này có một huyền cơ lớn.
Từ ngày truyền thuyết hồ ly tinh lộ ra, Mộ Dung Khanh cũng đã có ý định khác.
Đại Chu không giống Bắc Mạc, trước đã từng nói, võ tướng Bắc Mạc có địa vị rất cao, mà binh quyền lại tập trung.
Nhưng binh quyền Đại Chu không tập trung, thậm chí có thể nói là phân tán.
Dưới tay Mộ Dung Khanh là có binh mã, nhưng binh mã mà hắn nắm được, không nhiều lắm, lúc hắn chủ chính, quả thật có thể điều động hàng loạt binh mã, nhưng mà, bây giờ không được, hôm nay Hoàng đế đã lần nữa tự mình chấp chính, mà tiên đế trước đó vẫn luôn anh minh, dân chúng và bính lính đều quy phục, bởi vì, không giống như hoàng đế Bắc Mạc và binh lính ly tâm.
Mộ Dung Khanh biết, hắn nhất định phải có binh mã của riêng mình, đất phong của mình.
Nam Quốc, hắn ngầm có ý chiếm rồi.
Hoàng thượng làm ra nhiều chuyện mờ ám như vậy, kỳ thật là sợ hắn tạo phản.
Hắn không phải muốn tạo phản, chỉ là muốn tự bảo vệ mình, hơn nữa, muốn trả lại cho hoàng thượng một quân, muốn hoàn thành mục đích từ trước tới nay hắn vẫn luôn muốn hoàn thành.
Nhưng mà, Nam Quốc bên này, muốn thu cũng không dễ.
Thực tế, hắn chỉ là dừng lại ở đây mấy ngày, muốn võ tướng Nam Quốc thần phục hắn, cho dù đánh vào khẩu hiệu của Tôn Phương Nhi, đều khó có thể.
Bởi vậy, hắn quyết đinh.
"Nam Hoài Vương" lại đột nhiên xuất hiện ở Nam Quốc rồi.
Nam Hoài Vương này, đương nhiên là từ tay Nhu Dao mà ra, mà người giả trang Nam Hoài Vương, chính là thị vệ ngày xưa đi theo bên cạnh Nam Hoài Vương, bị Mộ Dung Khanh thu mua lại.
Hắn ta đi theo bên người Nam Hoài Vương nhiều năm, biết rõ nhất cử nhất động của Nam Hoài Vương, bởi vậy, giả trang Nam Hoài Vương, không chút áp lực.
"Nam Hoài Vương" ở Nam Quốc, đang đứng trước mặt quan viên và tướng quân ở Nam Quốc, giảng hòa với Mộ Dung Khanh, bắt tay làm hòa.
Mà Mộ Dung Khanh lại còn đồng ý, vì Nam Quốc tranh thủ giảm miễn thuế má một năm, bởi vậy, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Mộ Dung Khanh đã nắm được tâm của dân chúng Nam Quốc.
Đây là bước cuối cùng của hắn, nếu không phải thật sự cần thiết, hắn sẽ không bước đi bước này.
Làm xong tất cả mọi thứ, hắn nhanh chóng hồi kinh, tính thời gian, tình thế trong nội cung, hẳn là cũng sắp bắt đầu rồi.
Hoàng Thượng sau khi giao Nam Quốc cho Việt Đông Vương, khẳng định chưa có phòng bị với Nam Quốc, bởi vậy, lực lượng ở sân sau này, sẽ là bất ngờ đối với hoàng thượng.
Đương nhiên, hắn hy vọng nhất, chắc là không đi đến bước này.
Trong nội cung.
Tôn Phương Nhi muốn xuất cung rồi.
Trước buổi tối ngày xuất cung, Hoàng đế cho người phong tỏa dọc đường, muốn an toàn đưa Tôn Phương Nhi đến Quốc An tự.
Ngày đó, mọi thứ nhìn như bình tĩnh, nhưng mà, rất nhiều người đều đang chờ.
Tôn Phương Nhi vẫn dùng lý do đến Quốc An Tự cầu phúc như cũ, chuẩn bị rất nhiều thứ muốn dùng để cầu phúc, vẫn luôn không bước ra khỏi Hi Vi Cung nửa bước. Truyện Full
Lúc chạng vạng, Nghi quý phi đến Nhạc Thanh cung một chuyến, còn mang theo nhiều điểm tâm, nói là bồi tội.
Ngày ấy, vốn là tranh chấp từ chuyện mươn bạc, cũng không nói ai đúng ai sai, bởi vậy, Mai phi cũng không quá để trong lòng, ăn điểm tâm của nàng ta, hòa giải với nàng ta.
Nghi quý phi ở trong Nhạc Thanh cung hàn huyên một lúc, rồi đi.
Khoảng giờ tý buổi tối, bụng Mai phi đột nhiên đau xoắn lại.
Nàng ta đang có thai, nửa đêm đau bụng sao được? Cúc Nhi lập tức đến Hi Vi cung tìm hoàng thượng rồi tìm ngự y.
Ngự y nói là Mai Phi ăn đồ không sạch sẽ, dẫn đến đau bụng.
Hoàng đế giận dữ, cho người tra rõ. Cúc Nhi báo cáo những gì ban ngày thử qua cho Hoàng thượng, cả điểm tâm mà Nghi quý phi đưa đến.
Hoàng đế suốt đêm sai người truyền Nghi quý phi đến, Nghi quý phi thừa nhận là đưa đến chút điểm tâm, nhưng mà, không hạ độc.
Ngự y cũng nói là không hạ độc, chỉ là những thứ này không sạch sẽ, có thể là đã qua đêm.
Nghi quý phi kêu oan, nói những điểm tâm này đều là mới làm, là nàng ta nhìn chằm chằm vào nô tài tự mình làm.
Bởi vì không phải hạ độc, cho nên mặc dù Hoàng đế kết luận những điểm tâm này làm Mai phi đau bụng, thật sự không phạt nặng gì nàng ta, chỉ đuổi nàng ta về.
Hoàng đế ở lại Nhạc Thanh cung, theo Mai phi một đêm, sắp hừng đông, mới quay về Hi Vi cung.
Trong Hi Vi cung, Tôn Phương Nhi đã chuẩn bị lên đường xong.
Nàng ta vừa rửa mặt mặc xiêm y xong, Lương Thụ Lâm cho kiệu phu nâng kiệu, chỉ đợi nàng ta ra ngoài.
Hoàng đế đi vào, nói với nàng ta mấy câu, Tôn Phương Nhi ôm bình sứ ra ngoài
Tôn Phương Nhi lên kiệu, Lương Thụ Lâm cho kiệu phu nâng kiệu, đi ra ngoài.
Xe ngựa chờ ở ngoài cửa cung, đến cửa cung, cỗ kiệu hạ xuống, Lương Thụ Lâm tự mình đỡ Tôn Phương Nhi lên xe.
Hơn trăm cấm quân mở đường đằng trước, bởi vì đã phong tỏa con đường Tôn Phương Nhi ra khỏi thành trước đó, bởi vậy, một đường không có chướng ngại.
Xe ngựa ra đến ngoài thành, Tôn Phương Nhi gọi ngừng xe lại.
Lương Thụ Lâm tiến lên: "Nương nương, có gì căn dặn sao?"
Tôn Phương Nhi xốc mành xe ngựa lên, cười với Lương Thụ Lâm một cái, nụ cười kia, đúng là vô cùng khinh miệt.
Lương Thụ Lâm ngơ ngác một chút: "Nương Nương?'
Tôn Phương Nhi để tay lên mặt, nhẹ nhàng kéo da mặt xuống, thế mà lại là một nha đầu xinh đẹp.
Lương Thụ Lâm kinh hãi, nhéo cổ nàng ta một cái: "Ngươi là ai? Nương nương đâu?"
Miệng nha đầu chảy ra máu đen, vẫn và nụ cười khinh miệt, đầu hơi nghiêng, cơ thể co quắp mấy cái, mới ngã từ trên xe ngựa xuống, đã độc phát bỏ mình rồi.
Lương Thụ Lâm hô lên: "Nhanh, hồi cung, phong tỏa cửa thành!"
Xe ngựa ra khỏi thành, cần nửa canh giờ, nửa canh giờ này, cũng đủ để Tôn Phương Nhi thật sự rời khỏi hoàng cung rồi.
Lão thái quân rất chân thành, rất nghiêm túc, rất long trọng tổ chức một hội nghị ở đây, là vì Loan Loan mang thai.
Bởi vì, có nhiều khả năng, là tam bào thai.
Tiêu gia ở bên kia trông ngóng sinh mệnh mới đến dài cổ, nghe thấy Loan Loan mang thai, cũng vô cùng căng thẳng.
Hội nghị này, dưới sự phòng thủ nghiêm mật của mười hai vị tướng quân Sinh Tiêu, long trọng diễn ra.
Quyết định cuối cùng, Loan Loan bị giam lỏng rồi.
Đương nhiên, ra ngoài vẫn là có thể nhưng phải do mười hai vị tướng quân Sinh Tiêu đi cùng, một chút sơ xuất cũng không thể xảy ra.
Loan Loan lúc này choáng váng, mang thai sao có thể buồn bực ở trong nhà? Nàng ta từng tưởng tượng qua trăm ngàn lần, nếu như nàng ta mang thai, nàng muốn ưỡng cái bụng lớn, ngẩng đầu ưỡng bụng từ thành Đông đi đến thành Bắc, lại từ thành Bắc vòng về thành Tây, tóm lại, nàng ta muốn tất cả mọi người trong thành đều biết mình mang thai.
Đây là chuyện vui lớn, sao lại phải giấu? Mang thai mà lại không thể phóng khoáng như vậy, còn không bằng không có.
Loan Loan bên này gióng trống khua chiên, nhưng mà bên phía Thương Mai, lại nghiêm ngặt phong tỏa tin tức.
Có An Nhiên lão Vương gia ở đây, mặc dù nói có chút bảo đảm, nhưng mà lão Vương gia cũng không thể canh chừng Thương Mai toàn bộ thời gian mang thai được, việc của ông vẫn tương đối nhiều, cho nên người ngoài không biết cô mang thai, càng tốt.
Thực tế, truyền thuyết về hồ ly tinh trong thành ngày hôm nay, đã đến cảnh giới sôi trào.
Người bên cạnh Thương Mai đều là người thân cận, cũng biết cô mang thai, nhưng mà, không ai ngờ, một người phải biết nhất, lại vẫn không biết.
Chính là Lão Thất.
Lão Thất ở xa ngàn dặm, hắn ta đi một chuyến đến Nam Quốc với Việt Đông Vương.
Mặc dù Nam Quốc bây giờ vẫn là đất phong của Nam Hoài Vương, nhưng mà, dưới chỉ đạo của triều đình, để Việt Đông Vương tiếp quản, bởi vậy, Mộ Dung Khanh tự mình đi một chuyến, xem thế lực nào nên đánh nát, thế lực nào nên chiêu an.
Mà quan trọng nhất là, ở đây, Nam Hoài Vương rất được lòng người, Tôn Phương Nhi cũng rất được lòng người.
Từ lúc Tôn Phương Nhi tìm Nam Hoài vương nương tựa, vẫn luôn ở Nam Quốc trù tính hiến kế cho Nam Hoài Vương, là thân phận tham mưu bên cạnh Nam Hoài vương.
Cho nên, rất nhiều quan viên ở Nam Quốc, đều biết Tôn Phương Nhi.
Chuyện này, nhìn như là không có chút ý nghĩa nào, thậm chí, cảm thấy Mộ Dung Khanh không cần phải đi làm chuyện không gấp gáp này.
Nhưng mà, nơi này có một huyền cơ lớn.
Từ ngày truyền thuyết hồ ly tinh lộ ra, Mộ Dung Khanh cũng đã có ý định khác.
Đại Chu không giống Bắc Mạc, trước đã từng nói, võ tướng Bắc Mạc có địa vị rất cao, mà binh quyền lại tập trung.
Nhưng binh quyền Đại Chu không tập trung, thậm chí có thể nói là phân tán.
Dưới tay Mộ Dung Khanh là có binh mã, nhưng binh mã mà hắn nắm được, không nhiều lắm, lúc hắn chủ chính, quả thật có thể điều động hàng loạt binh mã, nhưng mà, bây giờ không được, hôm nay Hoàng đế đã lần nữa tự mình chấp chính, mà tiên đế trước đó vẫn luôn anh minh, dân chúng và bính lính đều quy phục, bởi vì, không giống như hoàng đế Bắc Mạc và binh lính ly tâm.
Mộ Dung Khanh biết, hắn nhất định phải có binh mã của riêng mình, đất phong của mình.
Nam Quốc, hắn ngầm có ý chiếm rồi.
Hoàng thượng làm ra nhiều chuyện mờ ám như vậy, kỳ thật là sợ hắn tạo phản.
Hắn không phải muốn tạo phản, chỉ là muốn tự bảo vệ mình, hơn nữa, muốn trả lại cho hoàng thượng một quân, muốn hoàn thành mục đích từ trước tới nay hắn vẫn luôn muốn hoàn thành.
Nhưng mà, Nam Quốc bên này, muốn thu cũng không dễ.
Thực tế, hắn chỉ là dừng lại ở đây mấy ngày, muốn võ tướng Nam Quốc thần phục hắn, cho dù đánh vào khẩu hiệu của Tôn Phương Nhi, đều khó có thể.
Bởi vậy, hắn quyết đinh.
"Nam Hoài Vương" lại đột nhiên xuất hiện ở Nam Quốc rồi.
Nam Hoài Vương này, đương nhiên là từ tay Nhu Dao mà ra, mà người giả trang Nam Hoài Vương, chính là thị vệ ngày xưa đi theo bên cạnh Nam Hoài Vương, bị Mộ Dung Khanh thu mua lại.
Hắn ta đi theo bên người Nam Hoài Vương nhiều năm, biết rõ nhất cử nhất động của Nam Hoài Vương, bởi vậy, giả trang Nam Hoài Vương, không chút áp lực.
"Nam Hoài Vương" ở Nam Quốc, đang đứng trước mặt quan viên và tướng quân ở Nam Quốc, giảng hòa với Mộ Dung Khanh, bắt tay làm hòa.
Mà Mộ Dung Khanh lại còn đồng ý, vì Nam Quốc tranh thủ giảm miễn thuế má một năm, bởi vậy, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Mộ Dung Khanh đã nắm được tâm của dân chúng Nam Quốc.
Đây là bước cuối cùng của hắn, nếu không phải thật sự cần thiết, hắn sẽ không bước đi bước này.
Làm xong tất cả mọi thứ, hắn nhanh chóng hồi kinh, tính thời gian, tình thế trong nội cung, hẳn là cũng sắp bắt đầu rồi.
Hoàng Thượng sau khi giao Nam Quốc cho Việt Đông Vương, khẳng định chưa có phòng bị với Nam Quốc, bởi vậy, lực lượng ở sân sau này, sẽ là bất ngờ đối với hoàng thượng.
Đương nhiên, hắn hy vọng nhất, chắc là không đi đến bước này.
Trong nội cung.
Tôn Phương Nhi muốn xuất cung rồi.
Trước buổi tối ngày xuất cung, Hoàng đế cho người phong tỏa dọc đường, muốn an toàn đưa Tôn Phương Nhi đến Quốc An tự.
Ngày đó, mọi thứ nhìn như bình tĩnh, nhưng mà, rất nhiều người đều đang chờ.
Tôn Phương Nhi vẫn dùng lý do đến Quốc An Tự cầu phúc như cũ, chuẩn bị rất nhiều thứ muốn dùng để cầu phúc, vẫn luôn không bước ra khỏi Hi Vi Cung nửa bước. Truyện Full
Lúc chạng vạng, Nghi quý phi đến Nhạc Thanh cung một chuyến, còn mang theo nhiều điểm tâm, nói là bồi tội.
Ngày ấy, vốn là tranh chấp từ chuyện mươn bạc, cũng không nói ai đúng ai sai, bởi vậy, Mai phi cũng không quá để trong lòng, ăn điểm tâm của nàng ta, hòa giải với nàng ta.
Nghi quý phi ở trong Nhạc Thanh cung hàn huyên một lúc, rồi đi.
Khoảng giờ tý buổi tối, bụng Mai phi đột nhiên đau xoắn lại.
Nàng ta đang có thai, nửa đêm đau bụng sao được? Cúc Nhi lập tức đến Hi Vi cung tìm hoàng thượng rồi tìm ngự y.
Ngự y nói là Mai Phi ăn đồ không sạch sẽ, dẫn đến đau bụng.
Hoàng đế giận dữ, cho người tra rõ. Cúc Nhi báo cáo những gì ban ngày thử qua cho Hoàng thượng, cả điểm tâm mà Nghi quý phi đưa đến.
Hoàng đế suốt đêm sai người truyền Nghi quý phi đến, Nghi quý phi thừa nhận là đưa đến chút điểm tâm, nhưng mà, không hạ độc.
Ngự y cũng nói là không hạ độc, chỉ là những thứ này không sạch sẽ, có thể là đã qua đêm.
Nghi quý phi kêu oan, nói những điểm tâm này đều là mới làm, là nàng ta nhìn chằm chằm vào nô tài tự mình làm.
Bởi vì không phải hạ độc, cho nên mặc dù Hoàng đế kết luận những điểm tâm này làm Mai phi đau bụng, thật sự không phạt nặng gì nàng ta, chỉ đuổi nàng ta về.
Hoàng đế ở lại Nhạc Thanh cung, theo Mai phi một đêm, sắp hừng đông, mới quay về Hi Vi cung.
Trong Hi Vi cung, Tôn Phương Nhi đã chuẩn bị lên đường xong.
Nàng ta vừa rửa mặt mặc xiêm y xong, Lương Thụ Lâm cho kiệu phu nâng kiệu, chỉ đợi nàng ta ra ngoài.
Hoàng đế đi vào, nói với nàng ta mấy câu, Tôn Phương Nhi ôm bình sứ ra ngoài
Tôn Phương Nhi lên kiệu, Lương Thụ Lâm cho kiệu phu nâng kiệu, đi ra ngoài.
Xe ngựa chờ ở ngoài cửa cung, đến cửa cung, cỗ kiệu hạ xuống, Lương Thụ Lâm tự mình đỡ Tôn Phương Nhi lên xe.
Hơn trăm cấm quân mở đường đằng trước, bởi vì đã phong tỏa con đường Tôn Phương Nhi ra khỏi thành trước đó, bởi vậy, một đường không có chướng ngại.
Xe ngựa ra đến ngoài thành, Tôn Phương Nhi gọi ngừng xe lại.
Lương Thụ Lâm tiến lên: "Nương nương, có gì căn dặn sao?"
Tôn Phương Nhi xốc mành xe ngựa lên, cười với Lương Thụ Lâm một cái, nụ cười kia, đúng là vô cùng khinh miệt.
Lương Thụ Lâm ngơ ngác một chút: "Nương Nương?'
Tôn Phương Nhi để tay lên mặt, nhẹ nhàng kéo da mặt xuống, thế mà lại là một nha đầu xinh đẹp.
Lương Thụ Lâm kinh hãi, nhéo cổ nàng ta một cái: "Ngươi là ai? Nương nương đâu?"
Miệng nha đầu chảy ra máu đen, vẫn và nụ cười khinh miệt, đầu hơi nghiêng, cơ thể co quắp mấy cái, mới ngã từ trên xe ngựa xuống, đã độc phát bỏ mình rồi.
Lương Thụ Lâm hô lên: "Nhanh, hồi cung, phong tỏa cửa thành!"
Xe ngựa ra khỏi thành, cần nửa canh giờ, nửa canh giờ này, cũng đủ để Tôn Phương Nhi thật sự rời khỏi hoàng cung rồi.
/923
|