CHƯƠNG 784: BẮT ĐẦU TỪ HOÀNG THÁI HẬU
Thái hoàng Thái hậu về tới kinh thì ở Hi Vi Cung.
Bà ta có cung điện của mình, những năm nay, luôn để cho bà ta, quét dọn mỗi ngày, giữ y nguyên như lúc bà ta rời đi.
Bà ta sống ở Đông Các của Hi Vi Cung, Hoàng đế sống ở Tây Các, sau khi về tới cung, bà ta không hạ chỉ gặp bất cứ ai.
Hoàng đế tới hai lần, bà ta đều không gặp, chỉ nói còn chưa nghỉ ngơi tốt, bảo Hoàng đế về nghỉ ngơi trước.
Hoàng đế luôn mong ngóng bà ta trở về, hiện nay bà ta trở về rồi, sống ở Hi Vi Cung, lại không muốn gặp ông ta.
Hoàng đế u rũ nói với Lộ công công: “Lão tổ tông nhất định rất giận trẫm, trẫm ép bà ấy trở về, bà ấy lại không muốn gặp trẫm.”
Lộ công công hôm đó đã bị thương ở bụng, thương thế tuy không tính rất nặng, nhưng Ngự y cũng đã nói bắt buộc phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng bên cạnh Hoàng thượng không thể rời mấy lão nhân như ông ta, Bao công công đã không còn, ông ta bắt buộc phải ở bên cạnh.
Hoàng đế cũng lo cho ông ta, ở trong điện sắp xếp cho ông ta một cái giường, để ông ta nằm đó, ở cùng Hoàng đế.
Sức khỏe của Hoàng đế đã rất tệ rồi, ông ta bắt đầu bỏ Ngũ Thạch Tán vào đồ ăn, dùng nó để duy trì tinh thần.
Viện phán tuy không kiến nghị, nhưng ông ta thật sự như này, cũng là hết cách rồi.
Sau khi dùng Ngũ Thạch Tán, cần phải đổ mồ hôi, nhưng đối với sự suy yếu của Hoàng thượng, có thể hành động chính là cách đổ mô hôi tốt nhất.
Ông ta không cho phép bất cứ ai đi theo, bản thân đi ra ngoài, quỳ ở trước điện của Thái hoàng Thái hậu.
Hoàng đế quỳ, người trong Hi Vi Cung này có thể không quỳ sao? Chỉ là Hoàng đế dặn không được phép lại gần, bọn họ liền quỳ ở đằng xa, ngay cả Lộ công công cũng ra ngoài quỳ.
Đủ một canh giờ, Thái hoàng Thái hậu đều không cho người đi ra.
Hoàng đế đã dùng Ngũ Thạch Tán, miễn cưỡng có thể chống đỡ, nhưng Lộ công công lại không cầm cự được, hôn mê, cung nhân khẩn trương khiêng ông ta trở về nghỉ ngơi.
Mà phi tần các cung, biết được tin Thái hoàng Thái hậu hồi cung, cũng đều lũ lượt tới bái kiến, thấy Hoàng thượng quỳ rồi, tuy không biết sự tình, cũng chỉ đành quỳ theo.
Mai phi một đường quỳ tới, quỳ ở bên cạnh Hoàng đế, dùng nửa người đỡ ông ta, lo lắng nói: “Hoàng thượng, người ổn chứ?”
Hoàng thượng rất cảm động đối với cách làm chu đáo lại không tổn thương lòng tự trọng của Mai Phi, ông ta quả thật có chút không chống đỡ được rồi, cái áp sát lại này của Mai phi, cơ thể lung lay của ông ta liền có chỗ chống một chút.
“Trẫm không sao!”
“Thần thiếp quỳ cùng người!” Mai phi khẽ giọng nói.
Hoàng đế tuy hạ chỉ sắc phong nàng ta làm Quý phi, nhưng vẫn chưa cử hành lễ sắc phong, vì thế, mọi người đều vẫn gọi nàng ta là Mai phi nương nương.
Hoàng đế không có lên tiếng, chính là ngầm cho phép rồi.
Trong Diên Tập Cung, Hoàng Thái hậu cũng biết tin Thái hoàng Thái hậu trở về rồi.
Bà ta nhíu mày nói với Như Dung ở bên cạnh: “Bà ta trở về, hậu cung này sợ là không thái bình rồi.”
Như Dung nói: “Thái hậu nương nương xin hãy yên tâm, Thái hoàng Thái hậu này cũng là một người nói đạo lý, hơn nữa, người hiện nay đã là Hoàng Thái hậu, bà ta tóm lại không thể giống như trước cử xử lạnh lùng với người được.”
“Ai gia ngược lại không phải là lo lắng điều này, cái gọi là người đi trà lạnh, trước đây, quả thật bà ta tính là cột chống của Đại Chu, nhưng hiện nay đều đã trôi qua lâu như vậy, trở về cũng biến thiên rồi, hậu cung này hiện nay là ai gia làm chủ, ai gia vui thì cho bà ta cơm ăn, không vui cũng không cần để ý, bà ta cũng chả làm gì được ai gia, lẽ nào bà ta cho rằng, sau khi bà ta trở về, người trong cung vẫn sẽ nghe theo bà ta chắc?”
“Nếu đã như thế, người lo lắng cái gì?” Như Dung hỏi.
Hoàng Thái hậu thở dài: “Con người này của bà ta, là một người giỏi chiêu trò, ai gia chỉ lo lắng, bên phía Hoàng thượng sẽ bị bà ta mê hoặc.”
“Vậy càng không cần thiết phải lo, chức Hoàng Thái hậu này của người là Hoàng thượng chính tay nâng đỡ lên, tóm lại không thể giúp Thái hoàng Thái hậu tới đối đầu với người được.”
Hoàng thái hậu nghĩ cũng phải, chỉ là có một vấn đề, bà ta đến giờ vẫn không hiểu, chính là Hoàng đế tại sao muốn nâng đỡ bà ta lên làm Hoàng Thái hậu.
Vốn cho rằng Hoàng thượng có điều muốn cầu, nhưng đến nay, Hoàng thượng không có đưa ra yêu cầu gì đối với bà ta, hoặc muốn bà ta dùng thân phận của Hoàng Thái hậu đi làm chuyện gì đó, ngoài việc làm khó Hạ Thương Mai ra.
Bỏ đi, có lẽ là thật sự muốn dùng bà ta đến khắc chế hậu phi, sợ bọn họ rục rịch thông đồng với họ hàng.
Tuyết Trản cất bước đi bên ngoài đi vào, nói: “Hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu mời người qua.”
“Nói ai gia mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi.” Hoàng Thái hậu nhàn nhạt nói.
Mặc kệ là trước kia hay bây giờ, bà ta chưa từng hiểu được ý đồ của lão thái bà đó.
Nhất là hiện nay thân phận khác rồi, bà ta là Hoàng Thái hậu, bà ta nói mời, bà liền phải đi sao?
Tuyết Trản sững ra: “Vậy, được, nô tỳ ra ngoài nói lại.”
Như Dung lại nói: “Trước tiên không cần.”
Sau đó, khẽ giọng nói với Hoàng Thái hậu: “Thái hậu, nô tỳ cảm thấy, người nên đi, dù sao bà ta bối phận cao hơn người, hơn nữa lại vừa hồi cung, người đi gặp một lần cũng là làm theo đạo hiếu, miễn cho sau này có người lôi chuyện này ra, trở về nói với Hoàng thượng, người cũng không dễ làm người không phải sao?”
“Bà ta sống ở đâu?” Hoàng Thái hậu nghĩ lại cũng có đạo lý, liền hỏi Tuyết Trản.
Tuyết Trản nói: “Bẩm Thái hậu, bà ta sống ở Hi Vi Cung, hơn nữa, bà ta hiện nay cũng không gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng ở Đông Các đã quỳ hơn một canh giờ, bà ta đều không gặp, các vị nương nương cũng đều cùng đi quỳ rồi.”
“Lại có chuyện như này sao?” Hoàng Thái hậu nổi giận: “Bà ta vừa về đã bày ra tư thái gì đây? Còn muốn Hoàng thượng mang bệnh quỳ bà ta lâu như vậy, thật sự xem bản thân là lão tổ tông rồi sao?”
Bà ta đứng dậy, kiêu ngạo nói: “Đi, nếu bà ta đã mời, vậy ai gia đích thân đi một chuyến.”
Trong lòng Tuyết Trản rất sợ hãi, bởi vì, vừa rồi là lão bà đó truyền lời, nguyên văn lời nói là bảo lão thái bà của Diên Tập Cung đó qua thỉnh an.
Bà lão đó khí tức rất lớn, đôi mắt đó, giống như rắn độc khiến người ta nhìn một cái mà lòng rét lạnh.
Hoàng Thái hậu đến Hi Vi Cung, quả nhiên liền thấy Hoàng đế và chúng phi tần quỳ ở bên ngoài, bà ta vô cùng giận dữ, đi tới nói với Hoàng đế: “Sức khỏe của ngươi không tốt, đừng quỳ nữa, đứng lên.”
Hoàng đế đầu cũng không ngẩng, chỉ hơi điều chỉnh tư thế quỳ: “Thái hậu không cần lo lắng, trẫm không sao.”
“Đứng lên đứng lên!” Hoàng Thái hậu lại đưa tay kéo ông ta, tức giận nói: “Bà ta thật sự xem mình là thứ gì? Dám để người mang bệnh quỳ lâu như vậy?”
Hoàng đế chán ghét ngước mắt lên, còn chưa lên tiếng, liền thấy A Xà cô cô đi ra, lạnh lùng quét mắt, sau nói với Hoàng Thái hậu: “Đến rồi sao? Vào đi, Thái hoàng Thái hậu muốn gặp ngươi.”
Hoàng đế bỗng ngẩng đầu nhìn A Xà cô cô: “Cô cô, lão tổ tông có nói gặp trẫm không?”
“Quỳ đi, khi muốn gặp, tự nhiên sẽ gặp.” A Xà cô cô khẩu khí lạnh lùng nói.
“Ngươi lá gan thật lớn!” Hoàng Thái hậu tức giận không thôi, đi tới chỉ vào mũi của A Xà cô cô đanh giọng quát: “Ngươi có thân phận gì? Dám nói chuyện với Hoàng thượng như vậy?”
Ánh mắt của A Xà lạnh lẽo quét qua: “Ngươi có đi vào hay không? Không vào, cũng quỳ ở đây đi.”
Nói xong, phất áo đi vào.
Hoàng Thái hậu rất giận dữ, sau đó đi vào, bà ta phải hỏi lão thái bà đó, dạy dỗ nô tài như nào.
Khi Hoàng Thái hậu vẫn là Tập Thái phi, không, hoặc là nói khi vẫn là Lương viện của Thái tử thì đã có kiểu tính khí này, nhiều năm chưa từng thay đổi.
Thật ra, tính tình của bản thân có thể mãi không thay đổi, cũng là một loại hạnh phúc, chứng minh bà ta chưa từng chịu thiệt lớn liên quan tới sống chết.
Vào cung nhiều năm, tuy mãi không được sủng ái, lại có thể huênh hoang mà sống, tự nhiên là với tính cách của bà ta người thường không dám chọc giận, lại ỷ vào nhà mẹ có vài phần thế lực, một phe đảng phái, cũng có thể tác oai tác quái.
Thái hoàng Thái hậu là người duy nhất không thèm nể nang bà ta, thật ra không tính nhiều lần, nhưng, con người này của bà ta, một lần liền có thể nhớ cả đời.
Vì thế, lần này bà ta liền nổi giận, muốn kiếm lại chút mặt mũi.
/923
|