CHƯƠNG 795: BỨC HẮN THOÁI VỊ
Hắn bước lên kiệu, vừa ra tới cửa điện Hi Vi cung thì thấy đám người mặc đồ đen xông tới, phong kín cổng Hi Vi cung.
“Hoàng thượng!”
Người áo đen cầm đầu bước tới, lại là Tôn công công trước đây hầu hạ hoàng thái hậu.
“Ngươi thật to gan, lại dám cản đường thánh giá?” Vạn Húc tức giận nói.
Tôn công công mỉm cười: “Hoàng thượng bớt giận, Thái hoàng thái hậu đã đi thượng triều, lão nhân gia có lệnh, trước khi hạ triều, kêu hoàng thượng ở lại trong cung tĩnh dưỡng.”
Cơn giận bùng lên trong lòng hoàng đế, yết hầu liền có vị tanh quen thuộc, trước mắt tối đen, như sắp hôn mê.
Vạn Húc lại cười lạnh: “Hồ ngôn loạn ngữ, Thái hoàng thái hậu luôn ở Đông các, chưa từng ra ngoài.”
Tôn công công giơ phất trần, nhàn nhạt nhìn Vạn Húc: “Vạn đại nhân hỏa nhãn kim tinh, cũng không hẳn là có thể nhìn thấy toàn bộ Đông các.”
“Bản tướng phái người canh giữ các lối ra ở Đông các, trừ phi Thái hoàng thái hậu biết xuyên tường, nếu không thì tuyệt đối không thể rời đi.” Vạn Húc chắc chắn nói.
Hoàng đế nắm chặt thanh vịn trên kiệu, mu bàn tay trắng bệch, thở hổn hển: “Đuổi đi!”
Tôn công công mỉm cười: “Hoàng thượng, hà tất phải cương với Thái hoàng thái hậu?”
Hắn khẽ nghiêng người, để hoàng đế nhìn rõ người sau lưng hắn.
Hoàng đế không nhìn kỹ, Vạn Húc lại kinh hô một tiếng, nhảy bật ra sau, ngồi phịch xuống đất.
Những người áo đen đó lại đều là chân không chạm đất, chỉ là áo bào hơi dài, nếu không nhìn kỹ thì nhìn không thấy mà thôi.
Vạn Húc sợ hãi, vì hắn từng nghe tổ tông nói, chiến tướng của Tiền Châu, Bạch Kình Dạ từng có được một đội âm bình, tên Dạ Lang Quân, ai nấy đều khinh công lợi hại, trước trận giết địch là bay tới, gần như không ai có thể địch lại.
Nhưng mà, sau khi Tiền Châu vong quốc, âm binh bèn không rõ tung tích, chẳng lẽ, chẳng lẽ lại bị Thái hoàng thái hậu đoạt được?
Nhưng mà, Dạ Lang Quân binh mã dũng mãnh như vậy, sao lại bằng lòng bị một nữ nhân thống lãnh? Chuyện này thực sự quá huyền ảo.
Sắc mặt hoàng thượng dần trở nên trắng bệch, mất đi huyết sắc.
Hắn làm sao lại cho rằng, hắn có thể đối chọi với Thái hoàng thái hậu chứ?
Vạn Húc quỳ trên mặt đất, nhìn hoàng đế lắc lư muốn ngã, sợ hãi nói: “Hoàng thượng!”
Hoàng đế mặt như tro tàn, từ từ xoay người, dưới chân vấp một cái, trực tiếp nhào xuống đất.
Hi Vi cung lập tức hỗn loạn.
Vạn Húc thật sự nghĩ không ra, Thái hoàng thái hậu làm sao ra ngoài, hắn cả đêm đều canh giữ cẩn mật, không ai có thể thoát ra.
Có phải vẫn còn ở Đông các?
Nghĩ tới đây, hắn đến Kim Loan điện một chuyến.
Trước điện, hắn nhìn thấy A Xà cô cô đang đứng đợi, đại thần đã đợi ở ngoài, có người cao giọng hô: “Thái hoàng thái hậu truyền bách quan thượng triều!”
Hắn kinh ngạc đến rớt cằm, thật sự ra rồi?
Lúc hoàng đế tỉnh lại thì Thái hoàng thái hậu đã thoái triều quay lại.
Hơn nữa, quan viên nhất phẩm trở lên đều đang quỳ trước giường, đợi hắn tỉnh lại.
Thái hoàng thái hậu ngồi bên giường, vươn tay khẽ vuốt ve tóc hắn: “Hoàng đế, tốt hơn rồi sao?”
“Lão tổ tông!” Hắn gọi một tiếng, giọng nói ngay cả chính hắn cũng nghe không thấy, hắn ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, chậm rãi quay đầu đi, liền nhìn thấy Lộ công công quỳ bên giường dọn dẹp máu trên mặt đất.
Hắn ói rất nhiều máu.
Bách quan bên dưới kêu khóc, hoàng hậu và tần phi đang quỳ ngoài điện, không có ý chỉ của Thái hoàng thái hậu, không cho phép vào.
Hoàng đế suy sụp nhìn Thái hoàng thái hậu, hắn sắp chết rồi?
Không cam lòng, không cam lòng!
Thái hoàng thái hậu khom xuống, làm vẻ lắng nghe, như nghe không rõ hỏi: “Hoàng đế, ngươi nói rõ một chút, lập ai?”
Bách quan nghe thấy câu này, lập tức yên lặng lại, hoàng thượng đang giao phó hậu sự.
Lập ai làm thái tử, ý nghĩa rằng hoàng thượng đi rồi, liền là tân đế.
“Ai?” Thái hoàng thái hậu lại hỏi.
Hoàng đế mở mở miệng, hắn muốn nói, nhưng lại không nói ra được chữ nào.
Chỉ là rèm trướng rũ đất, mọi người nhìn không rõ hắn rốt cuộc có mở miệng hay không, chỉ mơ hồ nhìn thấy Thái hoàng thái hậu ghé tai lắng nghe.
Hoàng đế dùng hết sức lực toàn thân, kéo tay áo Thái hoàng thái hậu, nói một câu gần như không thể nghe thấy: “Trẫm…thoái vị!”
Thái hoàng thái hậu khẽ vuốt tóc hắn, đáy mắt tràn đầy suy tư, bà ta đứng dậy, nói: “Hoàng thượng có chỉ, lập Tam hoàng tử làm thái tử, Nhiếp Chính vương giám quốc, đợi mồng một tháng chín, hoàng thượng thoái vị, thái tử đăng cơ, Nhiếp Chính vương vẫn nắm quyền nhiếp chính, phù trợ tân đế đến mười tám tuổi.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Bách quan lập tức gào khóc.
Hoàng đế thoái vị, cũng có nghĩa rằng hoàng thượng băng hà, dù hoàng thượng có thể chống đỡ tới lúc đó, cũng sẽ thoái vị trở thành thái thượng hoàng, sau khi thái tử đăng cơ, Nhiếp Chính vương nắm quyền giám quốc, liền không cần thái thượng hoàng xử lý triều chính nữa.
Hoàng thượng nghe tiếng khóc của bách quan, hắn lặng lẽ nhìn Thái hoàng thái hậu, sức lực của hoàng thượng đã bị rút sạch, dù là hô hấp cũng cảm thấy phí sức.
Sau khi bách quan lui xuống, Thái hoàng thái hậu hạ lệnh, nhanh chóng làm lễ sắc phong Mai quý phi, vì tính hiệu suất, bà ta quyết định lễ sắc phong Mai quý phi và lễ sắc phong thái tử cử hành cùng lúc.
Trong cung bây giờ đại cục đã định.
Thái hoàng thái hậu vẫn không ra tay cứu hoàng đế, mà là lại cho hắn một viên đan dược, để hắn đợi Hạ Thương Mai quay lại.
Vạn Húc thay thế Lương Thụ Lâm trở thành thống lĩnh cấm quân của Hi Vi cung, Lương Thụ Lâm liền thăng tam phẩm, trở thành phó thống lĩnh cấm quân.
Về phần thống lĩnh cấm quân, do Tiêu Thác đảm nhiệm.
Đồng thời, Thái hoàng thái hậu thăng Tô Thanh làm Thần Vũ tướng quân, thống lĩnh tất cả binh vệ tuần tra trong kinh, chưởng quản các cửa.
Hoàng đế bị giam lỏng trong Hi Vi cung, Mai quý phi ở cạnh hầu hạ.
Mai quý phi không lời oán hận, dù hoàng đế bây giờ đã không còn bất kỳ quyền lực nào, chỉ còn cái danh hoàng đế, nhưng thái độ nàng ta không chút thay đổi.
Hoàng đế bị tước quyền, ngay cả Vạn Húc cũng đã lặng lẽ giấu hắn đi nịnh nọt Thái hoàng thái hậu, người đắc lực trước đây cũng đều rời đi, bây giờ Tây Các Hi Vi cung, ngoại trừ mấy cung nữ thái giám tam đẳng thì chỉ còn một mình Lộ công công.
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, một Hoàng đế chờ chết, trên đầu lại có Thái hoàng thái hậu bị hắn đắc tội áp chế, Hoàng đế xem như đã nếm được lòng người lạnh ấm.
Một đế vương, vốn không cần trải qua những chuyện này, nhưng Thái hoàng thái hậu như đang so đo với hắn, dù là ai đối xử lạnh nhạt với hắn, Thái hoàng thái hậu cũng không làm chủ cho hắn, chỉ trơ mắt nhìn hắn chịu ủy khuất.
Mà bất kể là hoàng hậu, hay đám người Lương phi, không ai đến thăm hắn, chỉ sợ không cẩn thận một chút là đắc tội lão tổ tông, ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng.
Tính tình hoàng đế trở nên cực kỳ tệ, dù Mai quý phi hết lòng hầu hạ, nhưng đổi lại không phải sự mắng nhiếc của hắn thì là lời nguyền rủa ác độc của hắn.
Mai quý phi chỉ như không nghe thấy, nên hầu hạ thế nào thì làm thế ấy.
Thậm chí, lúc bệnh tình hoàng đế chuyển nặng, Mai quý phi đi cầu Thái hoàng thái hậu đan dược, đút cho hắn.
Lễ thân vương từng vào cung thăm hắn, huynh đệ hai người không nói một lời, Lễ thân vương cũng lần đầu tiên biết được, có những người, là nghe không vào đạo lý.
Tráng Tráng chưa từng tới, đáy lòng nàng ta vẫn luôn có oán hận, phần oán hận này đại khái sẽ luôn duy trì cho tới khi hắn chết hoặc là nàng ta chết.
Mà Thái hoàng thái hậu mỗi ngày đều sẽ cho A Xà cô cô tới một lần, nghe xem hoàng đế nói gì, nhưng mà, hoàng đế lại không nói một chữ với A Xà cô cô, sau khi A Xà cô cô quay về bẩm báo, Thái hoàng thái hậu cũng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, đáy mắt ngày càng thất vọng.
/923
|