CHƯƠNG 813: CỨU CẢ HAI
Cả đời tri phủ Thanh Châu chưa bao giờ bị khinh thường như bây giờ, cái tên giả nam tự xưng là quận vương Bắc Mạc kia chỉ huy hắn làm này làm kia, hắn đường đường là tri phủ ngủ phẩm, lại giống như nô tài của nang, đúng là nghẹn khuất đến khó chịu.
Nếu không phải thấy nàng ta dùng một quyền đánh xuyên tường, nhất định sẽ kéo nàng đi ra ngoài đánh ba mươi đại bản.
Cứu một người nữ tử về, nói gì mà là Nhiếp Chính vương Phi, lại cứu một người nam tử về bảo là Nhiếp Chính vương, còn muốn mang theo một người bị cháy đen thui, bảo đó là Nam Hoài vương, đây đều là nhân vật lớn, sao lại đến Thanh Châu nho nhỏ của hắn chứ?
May mà hai hôm trước hắn đã thành công giấu diếm được nữ tướng cướp này, phái người đến Triệu Châu, xin người ở quân doanh Triệu Châu đến cứu, nghĩ chắc sẽ đến nhanh thôi.
“Mộc đầu!”
Màng tai tri phủ đại nhân nhảy lên, thật sự rất tức giận, hắn có tên, hắn họ Lão, tên Mộc, tự Mặc Bạch, nếu nàng không muốn gọi tên cũng có thể gọi là Lão đại nhân, lại cứ nhất quyết gọi hắn là Mộc Đầu, hắn đâu phải cây mộc cây thảo gì đâu.
Nhưng cho dù trong lòng có khó chịu thì người quân doanh Triệu Châu vẫn chưa đến, hắn vẫn phải tung ta tung tăng chạy đến: “Quận vương gia, người có gì phân phó?”
“Thanh Châu này còn có đại phu giỏi nào nữa không?” Mặt Tần Châu đã động lại thành khối bằng: “Mấy người ngươi mời đến đều là lang băm, đã bốn ngày rồi mà Vương gia và Vương phi vẫn chưa tỉnh lại.”
Tri phủ đại nhân khom lưng cung kính nói: “Cũng không thể nói vậy, ừm… Nam Hoài vương ở trong ngục không phải đã tỉnh lại rồi sao?”
Nếu nàng đã nói là Nam Hoài vương thì chính là Nam Hoài vương đi, ai bảo người ta vừa giỏi võ lại còn nhiều người chứ?
“Bổn tương không quan tâm, ngươi lập tức phái người tìm danh y đến.” Tần Châu túm cổ áo hắn, hung dữ nói: “Nếu bọn họ không tỉnh lại, vậy ngươi đi chuẩn bị quan tài đi.”
Tri phủ đại nhân ngẩn ra: “Đây cũng không phải vấn đề gì lớn, quan tài ở Thanh Châu rất nổi tiếng, hạ quan bao hết quan tài cho bọn họ.”
Tần Châu cười lạnh: “Là quan tài của ngươi!”
Tổn thọ nha!
“Hạ quan đi ngay!” Tri phủ đại nhân rùng mình, gần như đã nhìn thấy cảnh bản thân nằm trong quan tài, vội vàng xoay người nhấc chân chạy đi ngay, Cả đám đại phu phủ Thanh Châu đều ý chí chiến đấu sục sôi bước vào nha môn, lại gục đầu ủ rũ bước ra, một ngàn lượng vàng mà vị quận vương kia ban thưởng đúng là không dễ kiếm, người đó đã sắp chết rồi, trừ khi nào thần tiên hạ phàm, nếu không ai mà cứu được chứ?
Tri phủ đại nhân rất sợ hãi, bởi vì lúc nãy Tần Châu vừa mới lướt qua người hắn, nói với hắn: “Đã đến lúc mua quan tài cho ngươi rồi.”
Hắn lập tức nổi đầy da gà, khí lạnh từ làn da thấm vào người, hắn nhịn không được rùng mình.
Tần Châu ngồi trước giường Thương Mai, đã bốn ngày mà cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bốn ngày nay có mười mấy đại phu đến, ai cũng đều lắc đầu nói vết thương của cô quá nghiêm trọng, sau lưng đã hư thối, còn có một số ám khí đâm sâu vào da thịt, tuy đã rút ra hết nhưng lại bị thối rữa rất nặng, bị nhiễm trùng mưng mủ, sợ là không được nữa rồi.
Nhưng cho dù tình hình ác liệt như thế, đứa bé trong bụng cô lại rất kiên cường.
Tình hình của Mộ Dung Khanh cũng không tốt, cũng chưa tỉnh lại, mấy ngày này đều dựa vào chút nước cơm cưỡng ép đổ vào, coi như dùng để cầm hơi.
Thanh Châu này không có đại phu giỏi gì, nhưng vết thương của hai người quá nặng, không nên di chuyển, ngày hôm đó đã lập tức cử người đi Hàn sơn thỉnh lão Vương gia, nhưng cho dù lão vương gia có đi thật nhanh, có chạy gãy chân ngựa thì cũng cần đến mấy ngày.
Tính toán thời gian, nếu lão vương gia có thể đến Thanh Châu trong vòng mười ngày cũng đã tính là trời cao phù hộ rồi.
Nhưng trtong mười ngày này, một khi Thương Mai và Mộ Dung Khanh xuất hiện tình huống xấu thì không có ai cứu được.
“Quận vương đừng quá lo lắng, Vương phi chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.” A Cảnh thấy mấy ngày nay Tần Châu không ngủ nghỉ gì, lập tức an ủi nàng.
“Đã xử lý xong thi thể trên núi chưa?” Tần Châu xoa mày hỏi.
“Cũng không cần xử lý gì nhiều, đào cáo hố chôn xuống hết, vốn dĩ đã bị thiêu thành than đen, nếu lại đốt nữa, chỉ e sẽ thành tro luôn.”
“Không còn người nào sống hết sao?”
“Trừ Nam Hoài vương ra không còn ai sống hết.” A Cảnh nói.
Lúc hắn chạy đến miếu Long Vương thật sự rất hoảng sợ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh khủng khiếp như thế, một vòng lửa bao vây mấy chục người, những người đó kêu gào thảm thiết,giống như dã thú bị thương, chỉ sợ cả đời này hắn cũng không thể quên được tiếng kêu thảm thiết đó.
Vương gia và Nam Hoài vương cũng nằm trong vòng lửa đó, nhưng hai người lại không bị đotó, cũng chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, lúc ấy hắn muốn chém chết Nam Hoài vương, nhưng nghĩ đến lúc trước nghe Linh Lợi nhắc đến chuyện đồng mệnh cổ, lập tức dẫn hắn ta về, gọi người chữa trị cho hắn ta.
“Rốt cuộc ai đã đốt trận lửa này?” Tần Châu thầm nghi ngờ.
“Đúng vậy, rất kỳ lạ, lửa chỉ đốt thành một vòng tròn, rõ ràng bên cạnh còn có rất nhiều cỏ dại và cây cối nhưng lại không cháy lan sang, nhưng trừ vòng lửa này ra, không còn điều gì kỳ quái cả, bởi vì có mấy nơi cũng bị cháy, sư gia nha môn nghi là lửa từ sấm sét.
“Nhưng hôm đó trời trong mây sáng, làm gì có có sấm sét chứ?”
A Cảnh nói: “Hôm đó khi chúng ta chạy đến chân núi, hình như nhìn thấy trên núi có tia lửa điện.”
“Kỳ lạ như thế? Tia lửa điện kia chỉ ở trên núi thôi?” Tần Châu suy nghĩ một lúc: “Ngươi có từng hỏi sư gia vì sao miếu Long Vương lại ở trên núi không? Bình thường không phải miếu Long Vương đều xây dựng cạnh nguồn nước sao?”
“Sư gia nói miếu Long Vương đó do Huệ Đế xây dựng, nói là miếu Hỏa Long, không phải là Đông Hải LongVương hay là Tây Hải Long Vương, Long Vương này không phun nước, chỉ phun lửa…”
A Cảnh nói, nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Nghe sư gia nói Hỏa Long này ngày xưa chính là Nhiếp Chính vương Kình Thiên, nói ông ta vốn là Hỏa Long đầu thai, Huệ Đế xây dựng miếu Hỏa Long ở khắp nơi cũng là vì muốn tích công đức cho Kinh Thiên Nhiếp Chính vương.”
“Đây chỉ là truyền thuyết trên phố, Kình Thiên Nhiếp Chính vương sao có thể là Hỏa Long được? Nhưng hình như ông ta phu thê với Thái hoàng Thái hậu…”
A Cảnh lắc đầu nói: “Sao có thể chứ? Nhiếp Chính vương Kình Thiên là em chồng của Thái Hoàng Thái Hậu mà.”
“Đó là chuyện xưa lắm rồi, ta cũng không biết, nhưng dù sao cũng không phải là Hỏa Long gì cả, đây đều là truyền thuyết, không thể xem là thật, đừng có nói bậy, dù sao cũng là chuyện hoàng tộc Đại Chu.” Tần Châu cảnh cáo nói.
“Vâng!” A Cảnh vốn không phải là người nhiều chuyện, những nghe sư gia kể truền thuyết trên phố xong thì có chút hứng thú, Hỏa Long đó, uy vũ đến cỡ nào.
Nhưng hắn cũng không biết là không thể nào.
Chiều hôm đó, tri phủ đại nhân lại mời thêm mấy đại phu đến.
Hắn cẩn thận đi vào nói: “Quận vương gia, đại phu ở Thanh Châu gần như đều đã đến đây hết, nếu vẫn không được, hạ quan cũng không còn cách nào.”
Tần Châu đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Thanh Châu không có thì đi đến mời ở Triệu Châu, đi mời ở các tỉnh lân cận đến.”
“Không dễ gì tìm được đại phu giỏi.” Tri phủ đại nhân khổ sở nói.
Tần Châu lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, đại phu giỏi làm sao dễ tìm bằng quan tài tốt được đúng không?”
Tri phủ đại nhân nổi giận: “Khá khen cho tên tiểu tặc nhà ngươi, ngươi đừng tưởng là bản quan sợ ngươi, dù sao bản qua cũng là quan ngũ phẩm ở Đại Chu… Hạ quan đi tìm ngay, lại sai người đi tìm ngay, xung quanh đây có rất nhiều thần y, hôm nay tìm không thấy thì ngày mai chắc chắn sẽ tìm tháy.”
Ghét nhất cái kiểu người hở ra lại giơ nắm đấm lên, nếu không phải đầu của hắn không cứng bằng bức tường ở nha môn thì sao hắn phải chịu đựng sự nhục nhã này chứ?
Chờ quan binh Triệu Châu đến, các ngươi cứ chờ chết đi.
/923
|