CHƯƠNG 833: CHUYỆN XƯA CỦA LONG HẬU
Sáng hôm sau, Thương Mai dẫn theo Nghiêm Vinh và Linh Lợi đến phủ Trần thái quân.
Vừa lúc Loan Loan cũng về nhà mẹ, trên thực tế, dạo gần đây nàng luôn ở lại nhà mẹ ruột.
Cảnh này làm mười hai chị dâu của nàng có rất nhiều ý kiến, bởi vì trông đứng trông ngồi mới gả nàng đi ra ngoài, không ngờ cứ hai bữa ba hôm lại chạy về nhà mẹ ruột, vì nàng là người đã gả ra ngoài, cho nên lão Thái quân và Trần tướng quân lại càng quan tâm nàng hơn trước kia, cũng được hưởng thụ nhiều hơn trước đây.
Lúc Thương Mai hồi kinh, Loan Loan vốn định đi thăm cô, nhưng Loan Loan thật sự không được ổn cho lắm, trước khi mang thai thì rất khỏe mạnh, ăn được ngủ được, có thể đập chết chuột cống, nhưng mà mới mang thai được khoảng hai tháng thì bắt đầu xuất hiện đủ loại bệnh trạng của mang thai, ngày nào cũng ốm yếu giống như Tây Thi.
Ngay cả Tiêu Thác nhìn thấy cũng đều hô to trước đây đã nhìn lầm nàng rồi, tưởng nàng là cọp cái, không ngờ lại là một con chuột con.
Sau khi Loan Loan mang thai, không ngờ lại bắt đầu không quen ăn ngủ ở Hầu Phủ, Tiêu Thác bất đắc dĩ, đành đưa nàng về nhà mẹ ruột, dù sao nhà mẹ ruột cũng khá có kinh nghiệm về việc sinh để nuôi dưỡng con nít.
Sống cuộc sống nhạt nhẽo ở nhà mẹ ruột mấy ngày, Thương Mai đến xem như giải cứu nàng, vừa thấy Thương Mai đã kéo cô đi kể khổ, nói mang thai vất vả như thế nào vân vâng, kể khổ xong thì bắt đầu nôn ra hết tất cả những gì ăn vào ban sáng.
Thương Mai thấy nàng nôn, cũng nhịn không được nôn theo, Trần lão Thái quân đau đầu, đứng bên cạnh chỉ huy vú già dày dặn kinh nghiệm dọn dẹp sạch sẽ, từ sau khi Loan Loan ăn sáng xong, vú già đã chuẩn bị sẵn sàng để dọn dẹp, khó khăn lắm mới chờ nàng nôn ra, thật ra cũng không cần lão Thái quân ra lệnh, mấy người đó đã giơ vũ khí… cây chổi khăn lau linh tinh lại đây.
Thương Mai thấy như thế, vội vàng nói với Loan Loan: “Ngươi mau về nghỉ ngơi đi, ta nói vài câu với tổ mẫu của ngươi xong rồi lại đến phòng người tìm ngươi.”
Loan Loan nôn xong cũng ỉu xìu, chỉ muốn về nằm dài, lập tức kêu người đỡ nàng về, sau đó dặn dò mấy trăm lời kêu Thương Mai nhớ lại thăm nàng.
Lão Thái quân nhìn Thương Mai, biết hôm nay cô không phải chỉ đến ngồi chơi đơn giản như thế, lập tức cho hạ nhân lui hết, nói: “Vương phi muốn nói chuyện gì?”
Thương Mai cười nói: “Lão Thái quân đúng là tinh mắt thật, biết rõ trong lòng ta có chuyện muốn hỏi.”
“Dạo gần đây trong kinh cũng không coi là quá loạn, nhưng cũng chẳng yên bình, lần này Vương phi đến đây là vì chính sự sao?” lão Thái quân hỏi thử.
Thương Mai xua tay: “Không, không, chúng ta là nữ tử không hỏi đến chuyện chính sự.”
Lão Thái quân có hơi thất vọng: “Ồ, vậy Vương phi có việc gì?”
Thương Mai cũng không nói vội, lại có hơi tò mò vì sao lão Thái quân lại thất vọng: “Lão Thái quân, người nghĩ ta sẽ đến hỏi chuyện triều chính sao?”
Lão Thái quân cười cười: “Cũng không phải là nghĩ sẽ hỏi chuyện triều chính gì, già rồi, không dùng được nữa, cũng không giúp được chuyện gì.”
Thương Mai nhìn bà, lập tức hơi hiểu ra, trước khi lão Thất chưa trở về, Thái hoàng thái hậu chống đỡ một mình cũng không thèm tìm bà giúp đỡ, bà có hơi mất mát.
Thương Mai nói: “Lão Thái quân là vị tướng nổi danh của Đại Chung, không thể tùy tiện nhờ người, nếu cần đến người, đó là lúc quốc gia có nạn lớn.”
Lão Thái quân cười khổ: “Lão thân tự hiểu lấy, cho dù quốc gia có nạn lớn thì với cái thân xác già nua này cũng không làm được chuyện gì, thôi, không nói mấy chuyện này nữa, Vương phi muốn nói gì với lão thân?”
Đầu tiên Thương Mai kể lại những chuyện cô và lão Thất đã trải qua ở miếu Long vương cho lão Thái quân nghe, sau đó hỏi: “Lão Thất nói, nếu muốn biết chuyện của Thái hoàng thái hậu và Kình Thiên Nhiếp Chính vương thì tốt nhất nên đến hỏi người, cho nên là, ta đến đây là vì chuyện này.”
“Ngươi tò mò chuyện Nhiếp Chính vương Kình Thiên hay là tò mò về Thái hoàng thái hậu?”
Thương Mai cười nói: “Không phải giống nhau cả sao?”
Lão Thái quân cũng cười: “Giống nhau.”
Bà hớp một ngụm trà, hơi nước trong nước trà bay lên, làm khuôn mặt của bà giấu sau lớp sương mù, trông có chút xa xăm: “Nói chuyện Thái hoàng thái hậu trước đi, lúc trước Thánh Tổ bệnh nặng, Trung Hiến thái hậu và Hoàng hậu đều là người nhà họ Đồng, vì để ngăn cản nhà ngoại lớn mạnh, lúc Thánh Tổ bệnh nặng đã hạ một đạo thánh chỉ, muốn Hoàng Hậu tuẫn táng để cắt đứt thế lực của nhà họ Đồng. Trung Hiến thái hậu vì muốn cứ Hoàng hậu nên đã phế bỏ nhà họ Đồng, cùng lúc đó âm thầm giao dịch với Long Tướng, muốn con gái của Long Tướng vào cung làm Hậu, con gái của Long Tướng cũng chính là Thái hoàng thái hậu Long Triển Nhan, Long Tướng là người cùng phe với nhà họ Đồng, hy sinh một người con gái không được yêu thương lại có thể nịnh bợ nhà họ Đồng, sao lại không làm? Vì thế Trung Hiến thái hậu hạ chỉ sắc phong Long Triển Nhan làm Hoàng Hậu.
“Lúc đó mọi người đều cho rằng sau khi Long Hậu vào cung rồi, Thánh Tổ sẽ không chịu đựng được nổi nữa, dù sao lúc ấy sau khi hạ chỉ muốn Hoàng Hậu tuẫn táng xong thì cũng ông cũng hôn mê, ai ngờ sau khi Long Hậu vào cung, Thánh Tổ lại tỉnh lại, biết đã trúng âm mưu của Trung Hiến thái hậu, lại biết được thân phận chân chính của Long Hậu, lập tức làm một cuộc giao dịch với Long Hậu, bảo bà tiếp tục làm Hoàng Hậu giả, bảo vệ giang sơn Đại Chu, lúc ấy quốc hiệu của Đại Chu vẫn là Lương, sau này Huệ Tổ lên, vào thời điểm đó quốc lực vượt qua Đại Lương quốc mới sửa quốc hiệu thành Chu, xưng là Đại Chu.”
Thương Mai ngắt lời bà: “Ngươi nói Thánh Tổ biết được thân phận thật sự của Thái hoàng thái hậu, thân phận thật sự của Thái hoàng thái hậu không phải là con gái của Long Tướng sao?”
Thương Mai không khỏi thở dài, thừa tướng của Đại Chu, hơn phân nửa đều là loại người bán nữ cầu vinh.
Lão Thái quân liếc nhìn Thương Mai: “Đến bây giờ người vẫn còn cho rằng Thái hoàng thái hậu chỉ là một người bình thường sao?”
Thương Mai cười mỉa: “Đương nhiên không nghĩ như thế, nhưng lại quá kỳ dị, cũng không dám nghĩ quá xa.” Phải giữ vững phòng tuyến khoa học cuối cùng chứ.
Lão Thái quân cầm tách trà lên, nhẹ nhàng vuốt ve viền vàng quanh ly: “Bây giờ tạm thời không nhắc đến thân phận thật sự của Thái hoàng thái hậu, dù sao cũng không phải là người thường, lúc nãy đã nói đến sau khi Thánh Tổ biết được thân phận của bà, đã có ước hẹn với bà, hủy bỏ ý chỉ muốn Hoàng Hậu tuẫn táng, nhưng muốn bà giúp đỡ Hoàng Đế mới, Long Hậu đồng ý, cho nên Long Hậu và Thánh Tổ chỉ là phu thê giả, tất cả chỉ là một cuộc giao dịch, cho nên sau này mới có chuyện giữa nvc Kình Thiên và Thái hoàng thái hậu.”
“Sau khi Thánh Tổ băng hà, Long Hậu được phong làm Mẫu Hậu Hoàng thái hậu, Đồng hoàng hậu lúc trước được phong làm Thánh Mẫu Hoàng thái hậu, Vương gia Mộ Dung Kình Thiên được phong làm Nhiếp Chính vương, giúp đỡ Hoàng đế mới, hai người bọn họ phối hợp rất tốt…”
Lão Thái quân kể hơn một canh giờ, Thương Mai nghe mê mẩn, kích động đến muốn nhảy cẩng lên, lúc giận thì chửi ầm, khi vui sướng khi vỗ tay kinh ngạc cảm thán, thổn thức không ngừng với chuyện tình nhấp nhô giữa Thái hoàng thái hậu và Nhiếp Chính vương Kình Thiên.
Sau khi nghe xong, một lúc lâu sau cô vẫn không thể bình tĩnh lại: “Kỳ nữ tử, đúng là kỳ nữ tử!”
Lão Thái quân cười nói: “Ngươi cũng không phải là người đầu tiên nói như thế, cũng không phải là người cuối cùng.
Thương Mai mê mẩn một lúc, lại hỏi: “Lão Thái quân hiểu biết bao nhiêu về đại phu Ôn Yến?”
“Đại phu Ôn Yến?” Trần lão Thái quân ngẩn ra: “Sao tự nhiên lại nhắc đến đại phu Ôn Yến?”
“Bà sắp đến Kinh Thành, lão Thất nói lúc trước đại phu Ôn Yến từng đến Đại Chu, Thái hoàng thái hậu, người, còn có đại phu Ôn Yến đã trò chuyện với nhau một lúc lâu, cho nên ta nghĩ có lẽ người cũng biết đôi chút về đại phu Ôn Yến.”
Thương Mai thán phục, lão Thái quân giấu kỹ thật, lúc trước chưa từng lộ ra vẻ bà quen biết với đại phu Ôn Yến, thậm chí khi nhắc đến đại phu Ôn Yến, bà cũng làm ra vẻ như không hề quen biết.
/923
|