CHƯƠNG 861: TẦN CHÂU THẬT SỰ GẢ RỒI
Tăng nhân tóc trắng nhìn nàng ta, đôi mắt hãm sâu, có ánh sáng cơ trí, trên gương mặt gầy gò mang theo ý cười nồng đậm: “Dù sao thì lão tăng cũng không có làm ăn, không ngại nói vài câu với cô nương đây.”
“Làm ăn hả?” Linh Lợi cười nhạo một tiếng: “Người xuất gia các người mà cũng làm ăn nữa à?”
“Người xuất gia thì cũng phải ăn cơm chứ.” Tăng nhân trông vô cùng hổ thẹn mà nói.
Linh Lợi nghe thấy lời nói này của ông ta, ngược lại cũng không còn mâu thuẫn như lúc trước nữa, giương ống tay áo lên ngồi xuống, hào khí nói: “Được rồi, dù sao thì ta cũng đang phải chờ người, liền nghe xem ông có thể nói cái gì, nếu nói hay thì tiền cơm tối nay của đại sư không cần phải lo lắng nữa.”
Tăng nhân cười cười, cẩn thận nói với Linh Lợi: “Giấy chữ của ngươi chắc hẳn là sáu chữ.”
Linh Lợi cười nói: “Chả phải tất cả các chữ xin đều là sáu chữ?”
Tăng nhân lắc đầu: “Cũng không phải, cũng không phải đâu, có rất nhiều cái là hai mươi tám chữ.”
“Vậy thì trên tờ giấy của ta có viết cái gì?” Linh Lợi cười hỏi tăng nhân, nói năng lung tung, đúng là xem mình như thần tiên sống à?
“Chim khách chiếm tổ tu hú.” Tăng nhân nói, Linh Lợi vỗ tay nói: “Hay, hay lắm, đoán hay lắm, chỉ là tờ giấy đó ta cũng từng chưa xem lần nào mà đã ném đi rồi, ông nói cái gì cũng đúng hết.”
“Cô nương có tin hay không cũng được, có nhiều thứ đã bị người khác mang đi thì cần phải lấy trở về, thiên đạo là như thế.” Tăng nhân nói chuyện rất có tâm ý.
Linh Lợi giật mình: “Hả? Các người làm hòa thượng không phải đều nói hai chữ tha thứ à?”
“Người tha, nhưng trời không buông tha, vì ngươi, cũng là vì người ở bên ngoài, cũng vì thiên đạo.”
“Ông nói những lời này ta không hiểu một chữ nào hết.”
“Ngươi trở về suy nghĩ cho thật kỹ đi, ngươi sẽ hiểu được thôi.” Tăng nhân nói.
Linh Lợi dứt khoát nói: “Chỉ dựa vào sáu chữ đó của ông nói, ta cũng không biết là có ý gì.”
Tăng nhân thở dài một tiếng rồi nói: “Dù sao thì ngày hôm nay cũng không làm ăn, nói thêm vài câu với ngươi đi, sáu con chữ này có hai ý nghĩa. Ý nghĩa thứ nhất, ngụ ý của nó là nữ tử xuất giá sau này sẽ ở bên nhà trượng phu, nếu như hỏi chính là nhân duyên, chúc mừng ngươi, ngươi đã tìm được nơi nương tựa, nếu như ngươi hỏi một ý tứ khác, vậy thì những con chữ này đang có ý nhắc nhở.”
“Nhắc nhở, nhắc nhở cái gì vậy?” Linh Lợi nhìn chằm chằm vào ông ta rồi hỏi.
Tăng nhân cười thần bí: “Trong lòng của cô nương hiểu mà, cần gì phải hỏi lão tăng cơ chứ? Thiên cơ lão tăng không thể tiết lộ quá nhiều được, nói nhiều rồi thì không phải là chỉ dẫn, mà là xúi giục, A Di Đà Phật.”
“Cái lão hòa thượng này ông thật là gian xảo.” Linh Lợi cười nói.
Lão hòa thượng cười khoác tay: “Kiếm cơm kiếm cơm mà thôi, cô nương đừng trách.”
Linh Lợi suy nghĩ một chút: “Tu hú chiếm tổ chim khách, cần phải đoạt lại, cho dù có nhìn thấy máu thì phật tổ cũng sẽ ủng hộ hả?”
“A Di Đà Phật, Phật Tổ thương hại thế nhân, đương nhiên sẽ không để người chịu khổ tiếp tục chịu khổ, người ác tiếp tục làm ác.”
“Vậy tại sao các người cứ kêu người khác tha thứ chứ?”
“Tha thứ? Tha thứ cho những người biết hối cải.” Tăng nhân chắp tay trước ngực: “Được rồi cô nương, đến cùng cũng là duyên phận, những thứ nên nói lão tăng cũng đã nói hết rồi, điều gì không nên nói, cô nương cũng đã hiểu được rồi, duyên đã hết rồi, từ tầng ý nghĩa thứ hai liền trở về ý nghĩa thứ nhất, trở về nguyên bản.”
Linh Lợi đứng dậy: “Nói bậy nói bạ, nhưng mà nhìn thây mặt mũi của ông hiền lành…” Nàng ta móc ra một thỏi bạc để lên trên bàn: “Bạc này coi như là ta mời ông ăn cơm chay.”
“A Di Đà Phật, lão tăng tạ ơn cô nương.”
Linh Lợi cười nói: “Không phải đều gọi là thí chủ hả?”
“Xưng hô mà thôi, thí chủ cũng được, cô nương cũng được, đều là một cách xưng hô, đối với lão tăng mà nói không có gì khác nhau hết, đối với cô nương thì khác nhau à?” Tăng nhân hỏi lại.
Linh Lợi suy nghĩ: “Không có.”
Ma ma đi quyên góp tiền rồi sau khi treo đèn xong nên vội vã đi ra tìm Linh Lợi, nhìn thấy nàng ta đang nói chuyện với lão tăng nhân liền lôi kéo nàng ta rồi nói: “Không phải là tìm cái này, là tìm cái người bên kia kìa.”
Linh Lợi nhìn về phương hướng mà bà ta đã chỉ, đằng trước mặt của vị tăng nhân giải xâm đó có một đám người vây quanh, nàng ta nói: “Không giải nữa, đi thôi.”
“Haiz!” Ma ma vội vàng đuổi theo: “Đều cầu cả rồi, tại sao lại không chịu giải?”
Linh Lợi đi thẳng một đường: “Lúc nãy vị đại sư đó đã giải thích cho ta rồi.”
“Cầu được quẻ gì vậy, giải thích như thế nào?” Ma ma hỏi.
Linh Lợi dừng bước chân nhìn ma ma rồi nói: “Du ma ma, từ sau khi vương phi mang thai, ngươi cảm thấy mình đã thay đổi rồi không?”
Ma ma khẽ giật mình: “Thay đổi hả?”
“Nếu như không phải ngày đêm gặp nhau, cộng thêm vì ta biết được nhất cử nhất động của bà, hoặc là các động tác nhỏ quen thuộc của bà, thật sự cho rằng có người giả mạo thành bà đó, trước đó và dứt khoát hùng hổ tới bao nhiêu, bây giờ ngày nào cũng cứ cứ thần đạo, không phải là lo lắng cái này thì là lo lắng cái kia. Cứ tiếp tục lải nhải nữa, sau này thai đôi ở trong miệng của bà mà nói chuyện cũng bị bà làm cho thành ông cụ non.”
Ma ma kinh ngạc suy nghĩ, Linh Lợi cười cười mặc kệ bà ta, một mình đi tới tìm kiếm, rốt cuộc cũng phát hiện có một tờ giấy trắng được vo thành viên nằm trên mặt đất.
Nàng ta nhặt nó lên, mở ra xem, sắc mặt có hơi hoảng sợ, đúng là sáu chữ đó.
Cho nên không phải tất cả các con chữ đều giống nhau à?
Nàng ta không cam tâm đi vào trong cầu tiếp tục.
Nàng ta lấy tờ giấy bên trong que trúc ra, mở nó ra, thấy ở bên trên viết: hồi hương chiêm thử chủ bình an, phúc đức tài nguyên lưỡng tự toàn, bạn lữ định giáo phùng quý khách, lộ đồ canh giác đắc tâm khoan.
Dòng chữ này làm nàng ta sợ run lên, ma ma cũng bước tới một tay, giật lấy: “Để ta đi giải xâm thay cho ngươi.”
Linh Lợi kêu lên một tiếng rồi đuổi theo.
Ma ma đã tách đám người ra đặt tờ giấy lên trước mặt của người được mọi người vây quanh: “Sư phụ, mong người có thể giải lá xâm này trước.”
Bà ta lại để một thỏi vàng trên tờ giấy đó.
Người giải xâm đó nhìn thấy, sau đó cầm lấy tờ giấy nhìn một chút rồi nói: “Nàng ta đã cầu qua một lần, lần này đối ứng với lần cầu đầu tiên, là quá trình và kết quả, về đi.”
Linh Lợi đứng ở bên ngoài nhóm người nghe thấy lời nói của người giải xâm, bị chấn động thật mạnh.
Hai tờ giấy này đều là do nàng ta đã cầu làm giả cũng không được.
Tờ giấy thứ nhất nàng ta không nhìn thấy nhưng mà ý tứ đúng với tình huống của nàng ta.
Tờ giấy thứ hai, từ mặt chữ ở bên trên có thể lý giải được ý tứ là dạy nàng ta phải làm như thế nào, cũng thông báo với nàng ta nàng ta làm như thế nào thì sẽ kết quả như thế nào.
Nàng ta nghe thấy ma ma hung hăng nói với người giải xâm, kêu người ta nói thêm hai ba câu, nhưng mà người giải xâm đã không nói, ngược lại còn nói chuyện với những người khác.
Ma ma sốt ruột, đã thấy một cái tay bắt lấy cánh tay của bà ta, bà ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy vẻ kiên định trong đôi mắt cô Linh Lợi: “Ma ma, chúng ta về thôi.”
Trở lại vương phủ, vương phủ rất náo nhiệt, tiếng cười của Thương Mai truyền đến từ trong viện, cuộc sống rất thoải mái.
Tinh thần của ma ma chấn động: “Chắc là có khách đến nhà.”
Đôi mắt của Linh Lợi rất tinh tường, vừa mới bước vào đại môn của viện tử thì đã nhìn thấy một người đã lâu không gặp: “Không phải là khách đến đâu, là Tiểu Đao trở về.”
Ma ma bước nhanh đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy Đao lão đại đứng ở bên cạnh Thương Mai, tiểu tử này đen đi rất nhiều, nhưng mà cũng không còn ngây thơ như trước đó, đã có mùi vị của nam nhân.
“Ma ma, linh Lợi tỷ tỷ.” Đao lão đại nhìn thấy hai người bọn họ, vui vẻ cười một tiếng.
“Cái tên tiểu tử này sao lại về rồi?” Linh Lợi gõ vào đầu của hắn một cái: “Không phải là bảo ngươi ở lại Bắc Mạc xử lý chuyện khẩn cấp hả?”
“Làm rồi, là hoàng hậu đã gọi ta trở về.” Đao lão đại cười nói.
“Hoàng hậu hả?” Thương Mai giật mình hỏi: “Tần Châu thật sự gả cho Khang Bình Đế à?”
“Đúng vậy đó, trước khi ta về đây thì bọn họ đã cử hành đại hôn, hoàng hậu còn kêu ta trở về thông báo với mọi người, nói là hôn sự chuẩn bị vội vàng chưa kịp mời mọi người đến tham gia, mong mọi người thứ lỗi.” Đao lão đại nói.
/923
|