CHƯƠNG 890: ĐẠI TẦN CỦA TẦN CHÂU
Hồ Hạnh Nhi biết hắn có lẽ sắp đi rồi, cho nên bèn thông báo với Tráng Tráng trước.
Tráng Tráng và Tiêu Kiêu đi cản hắn, không để hắn lại đi phiêu bạt, như vậy thì không chút hi vọng tìm thấy, phải tìm tới khi nào?
“Ngươi đừng đi nữa, giang sơn xã tắc này, ngươi thật sự vì Thương Mai mà vứt bỏ sao? Hoàng đế bây giờ còn non trẻ, Liên đại học sĩ và hoàng huynh tuổi tác đã cao, Dạ Vương lại cà lơ phất phơ, trông chờ vào ai chứ?” Tráng Tráng tha thiết nói.
Mộ Dung Khanh thu dọn đồ của Thương Mai, ngay cả son phấn trước đây cô dùng, hắn cũng đều cất hết, nghe thấy lời của Tráng Tráng, mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt nói: “Hoàng đế không có bổn vương vẫn còn rất nhiều thần tử cốt cán trợ lực.”
Tráng Tráng kéo tay áo hắn, khẩn cầu: “Ngươi đừng đi, ngươi đi rồi, ta còn phải lo lắng cho ngươi, Thương Mai sẽ không quay về, ngươi đừng đi tìm nữa, được không?”
Tiêu Kiêu nhìn Tráng Tráng một cái, khẽ nói: “Bỏ đi, để hắn đi đi.”
Họ đều hiểu, có một loại khổ, dù có dùng hết lòng để nhẫn nại, thì cuối cùng cũng có lúc sụp đổ, hắn lên đường thì tốt xấu gì trong lòng cùng còn tia hi vọng.
Từ bỏ rồi, thì thật sự không thể sống tiếp nữa.
Tráng Tráng khóc đến đứt gan đứt ruột: “Sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc Thương Mai đã đi đâu rồi? Nếu ngươi chết rồi thì có quỷ hồn không? Có nhìn thấy lão Thất đã phát điên vì ngươi rồi không? Nếu ngươi không chết thì ngươi ở đâu chứ?”
Đáp lại nàng chỉ là tiếng gió hiu hắt, còn có biểu cảm tuyệt vọng trên mặt Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh cuối cùng vẫn đi rồi, ma ma ở cửa tiễn hắn, móng ngựa hất tung bụi trần, cũng không biết là nước mắt làm mờ đôi mắt bà ta, hay bụi đất làm mờ đôi mắt.
Bà ta đứng trước cửa phủ thật lâu, cho tới khi Uyển Tĩnh ra kéo, bà ta mới chậm rãi quay về.
Ma ma năm nay sáu mươi tuổi, năm ngoái từng ngã một lần, đi lại không tiện lắm, đi vài bước liền cảm thấy chân mềm oặt, ngồi xuống trước hành lang.
Thật lâu sau, bà ta khẽ nói với Uyển Tĩnh: “Vú nuôi trong phủ đều thả đi đi.”
Mấy vú nuôi kia là trước đây bà ta cẩn thận chọn lựa, luôn giữ lại, dù Thương Mai mất tích đến giờ đã hơn hai năm, bà ta vẫn luôn giữ lại.
Uyển Tĩnh có chút kinh ngạc: “Ma ma, người cảm thấy vương phi sẽ không quay lại nữa sao?”
Ma ma nhìn bầu trời đang dần hiện ánh bình minh: “Nàng sẽ quay lại, nhưng mà, thế tử đã hai tuổi rồi, không cần vú nuôi nữa.”
Khựng lại một lát, lại nói: “Còn nữa, y phục ta làm cho thế tử, đều cho vào tủ trước đi, khăn quấn đều không mặc được nữa, ngày mai ta lại làm thêm cái mới, đợi vương phi và thế tử quay về.”
Uyển Tĩnh im lặng không lên tiếng, nàng ta khá lý trí, cảm thấy vương phi đã chết rồi.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều không nói đến chủ đề này, ngay cả Ngô Yến Tổ cũng không nói.
“Tiểu Đao cũng đi hai năm rồi, không biết bây giờ hắn đang ở đâu?” Uyển Tĩnh hỏi.
Ma ma thở dài một tiếng: “Nếu chân ta thuận tiện, ta cũng muốn ra ngoài tìm thử, ta không tin, một người đang yên lành như vậy, nói biến mất liền biến mất.”
Ma ma tuổi lớn, biết lời này của mình không đúng, bà ta ở trong cung gặp được rất nhiều người nói biến mất liền biến mất.
Nhưng những người đó không phải vương phi, vương phi sẽ không như vậy, vương phi ở trong lòng bà ta rất đặc biệt, bà ta từ nhỏ bị bán vào cung, những năm tháng tốt đẹp nhất đều bị chôn vùi trong cung điện, vốn có cơ hội xuất cung, nhưng lúc đó hoàng hậu vừa gia nhập hậu cung, giữ bà ta lại.
Hoàng hậu mặc dù tin tưởng bà ta, nhưng trong mắt hoàng hậu, bà ta chỉ là một nô tài đắc lực.
Chỉ có vương phi, đối đãi với bà ta như con người.
Bà ta rõ ràng chỉ là một nô tài, nhưng vương phi tôn trọng bà ta.
Những người làm nô tài như họ, đến tuổi này rồi, bạc không thiếu nữa, thứ thiếu thốn chính là sự tôn trọng và tử tế này.
Đứa bé đó, là bà ta cầu nguyện rất lâu trước mặt Bồ Tát mới cầu được, bà ta không tin cứ theo vương phi không còn nữa như vậy.
“Uyển Tĩnh à, dạo này trong lòng ta cứ buồn bực, ta sợ mình lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, đợi không được vương phi quay về, cũng không thể gặp được thế tử.”
Uyển Tĩnh an ủi nói: “Người nói linh tinh gì vậy? Người căn cơ đây, người nên ăn nhiều một chút, điều dưỡng thật tốt, chân này kêu A Tổ châm cứu vài liệu trình cho người, thì sẽ không còn truyện gì nữa, sức khỏe người không tốt, quay đầu vương phi dẫn thế tử quay lại, người còn có thể chăm sóc sao? Nếu thế tử hoạt bát, người ngay cả đuổi cũng không theo kịp.”
Ma ma nở nụ cười ấm áp, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn, giống như chiếc đuôi cá xinh đẹp.
Đáy mắt bà ta sáng như đuốc, như có thể nhìn thấy thế tử đang chạy trong sân.
Thật tốt, thật tốt mà.
Bắc Mạc, từ khi Tần Châu đăng cơ, liền đổi quốc hiệu thành Tần.
Đăng cơ hai năm, Tần Châu cần mẫn cai trị, ngừng chiến tranh với các nước láng giềng, khai thác đường mua bán, ngành kinh tế và chăn nuôi, ẩm thực đều có bước tăng trưởng cực kỳ lớn.
Trước đây nói đến Bắc Mạc, thì đều nói lực lượng quân sự hùng mạnh.
Nhưng bây giờ nói tới nước Tần, lại sẽ nói ngành ẩm thực nơi này thực sự làm quá tốt.
Đặc biệt là những món điểm tâm phong phú đến lóa mắt đó, thực khách nước khác ăn đến lưu luyến quên về.
Những điểm tâm này, nghe nói là hoàng đế thúc đẩy, triển khai toàn quốc.
Đại khái không một ai biết, lúc nàng ta còn là Tần đại tướng quân, từng gặp dáng vẻ một người ăn điểm tâm, khiến nàng ta khắc ghi sâu sắc.
Thực ra nàng ta biết, người đó không phải thật sự thích ăn điểm tâm và đồ ngọt như vậy, nhưng ký ức về họ, lại không có quá nhiều, từng trải qua sống chết, nhưng những lịch kiếp đó, đều thuộc về đau khổ.
Đối với một quân vương mà nói, sống chết của bá tính là điều khắc cốt ghi tâm nhất.
Nơi cao thì lạnh lẽo, Tần Châu làm hoàng đế, cũng không phải không có bạn bè.
Sau khi An công chúa khỏi bệnh, gả cho Thiên Cơ Tử.
Đối với việc thay đổi triều đại, An công chúa có cái nhìn rất thoáng, Bắc Mạc đã hủ bại đến cùng cực, sự xuất hiện của Tần Châu mặc dù thay đổi quốc hiệu, nhưng ít nhất nàng ta không cần chịu áp lực hoàng gia quá nhiều, làm một bách tính bình thường rất tốt.
Cho nên, khi Tần Châu muốn phong nàng ta làm Trấn Quốc công chúa của nước Tần, nàng ta đã cự tuyệt.
Nàng ta hưởng thụ sự bình dị.
Sau đại hôn của Lương vương, A Cảnh liền dẫn Nhu Dao về nước Tần báo cáo công việc.
Vào cung gặp được Tần Châu, Nhu Dao không nhịn được muốn nói đến chuyện Mộ Dung Khanh từng về Kinh Thành.
Hai năm này, Tần Châu luôn không tìm được người đến nói về cô, cùng những người và sự việc liên quan tới cô.
Nhu Dao nhắc tới, Tần Châu cảm thấy xa xôi như đã cách một đời.
“Hắn ta cuối cũng vẫn không thể buông xuống.” Nghe Nhu Dao nói, Tần Châu khẽ thở dài một tiếng.
Y phục hoàng đế vàng chói, trên đầu cài trâm ngọc bích, mặt mày ngày càng lạnh lùng oai phong, hơi thở đế vương tràn đầy.
Nhu Dao nhìn người trước mặt, cứ có ảo giác, nàng là một nam tử.
“Nào có dễ buông xuống như vậy?” Nhu Dao cười khổ, năm đó nàng ta cũng từng thích hắn, hắn nhìn như không thấy, lúc đó nàng ta còn cho rằng hắn trời sinh đã lạnh lùng.
Hắn không phải lạnh lùng, một khi hắn yêu, thì chìm đắm hơn bất kỳ ai, hắn chỉ là không biết biểu đạt.
“Đúng vậy, nào có thể dễ dàng buông xuống.” Tần Châu thương cảm nói, ánh mắt lạnh nhạt.
“Đừng nói hắn, ngay cả ta thỉnh thoảng nhớ tới Thương Mai, trong lòng cũng rất khổ sở.” Nhu Dao nói.
“Đúng vậy, khổ sở!” Tần Châu thì thào.
Loại tư vị đó, người chưa từng nếm trải thì nào sẽ hiểu?
Người ta đều nói, thời gian là thứ vô tình nhất, mọi thứ đều bị lu mờ theo thời gian, đau khổ gì rồi cũng bị chôn vùi.
Nhưng mà, nàng ta lại cho rằng, thời gian quả thực là vô tình, nhưng theo cùng thời gian, có một loại đau, ngược lại sẽ càng sâu sắc.
/923
|