Hoàng thái hậu trong lòng cười nhạo, phụ tử hai người họ thật sự cho rằng bà ta mù quáng hay sao.
Mấy năm gần đây, Thái phó kết bè kết cánh, tham ô đất đai hoàng gia, loại bỏ những người bất đồng chính kiến, đàn áp các triều thần chính trực, qua lại với những người trong giang hồ, ngầm củng cố lực lượng, nghĩ rằng thực sự có thể bịt mắt bà ta hay sao?
Nếu những người bên ngoài không phải do ông ta gọi đến thì còn ai dám đến trước điện của bà ta mà bức bách?
Đặc biệt là hiện tại hai cha con bọn họ kẻ xướng người họa, xem ra hôm nay nếu không đưa ra quyết định thì sẽ không bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Hoàng thái hậu che bụng, vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Tôn công công vội vàng tiến lên đỡ bà ta: “Thái hậu, người bị sao vậy? Mau truyền ngự y.”
Hoàng hậu nhìn thấy vậy, bước tới hỏi: “Mẫu hậu, có phải hôm nay ăn nhiều quá rồi không? Hay là sai người đi pha cho người một ly nước lúa mạch Sơn Tra?”
Hoàng thái hậu nhíu mày, khóe miệng hít khí lạnh, hiển nhiên càng ngày càng đau.
Tôn công công nói: “Làm gì mà ăn nhiều? Trời ơi, lão tổ tông của tôi ơi, đã bảo đừng quá buồn rầu, Vương gia đã đi rồi, người phải bảo trọng cơ thể của mình, làm sao mà lại không ăn cơm chứ?”
Những lời này của Tôn công công trái lại châm biếm với những lời của Hoàng hậu, Nhiếp Chính Vương đã chết, Hoàng thái Hậu đến cơm cũng không ăn được, làm thế nào mà ăn nhiều chứ?
Khuôn mặt Hoàng hậu khẽ biến, cung kính nói: “Mẫu hậu, thần thiếp đỡ ngài về cung nghỉ ngơi.”
Hoàng thái hậu nắm lấy tay Tôn công công và nói: “Đỡ ai gia vào trong, ngoài ngự y ra, ai gia không muốn gặp bất cứ ai nữa.”
Tôn công công nhận lệnh dìu bà ta vào trong điện, Hoàng hậu và Thái phó khẽ liếc mắt nhìn nhau.
Thái phó đứng dậy nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu cất bước nói chuyện một lát.”
Hoàng hậu cùng ông ta đi ra ngoài điện, núp dưới bóng cây hòe trước hành lang.
“Phụ thân, giờ làm sao đây? Hoàng thái hậu là không muốn ra sắc lệnh, Trịnh Nhi làm sao có thể giám quốc? Làm sao sử dụng quyền hành được? Không có ý chỉ của Hoàng thái hậu thì không thể danh chính ngôn thuận được.” Hoàng hậu lo lắng nói.
Lương Thái phó nghiêm mặt nói: “Bà ta trốn được hôm nay nhưng không thể trốn được ngày mai, đạo ý chỉ này phải được truyền xuống, trừ phi bà ta thật sự muốn buông rèm chấp chính, so với Long Thái hậu trước kia, bà ta không có khả năng vượt qua được, cho nên bà ta không có cách nào khác, nhiều lắm cũng chỉ giằng co một hoặc hai ngày thôi.”
Hoàng hậu khó hiểu: “Không hiểu sao bà ta lại không ủng hộ Thái tử lên cầm quyền? Không lẽ trong lòng bà ta còn có người khác sao?”
Lương Thái phó lắc đầu: “Rất khó nói, bà ta từ trước đến nay đều không hài lòng với Thái tử, hơn nữa nếu thần đoán không sai, bà ta vẫn đang gieo hy vọng với việc Hoàng thượng sẽ tỉnh dậy, hơn nữa bà ta cũng quá mức tin tưởng vào Nhiếp Chính Vương, cho rằng Nhiếp Chính Vương không có dã tâm đoạt quyền. Chỉ có thể nói Mộ Dung Khanh quá xảo quyệt, giỏi ngụy trang mới có được lòng tin của bà ta, mấy ngày trở lại đây, Hoàng thái hậu cố ý hay vô ý tấn công Đông cung, kỳ thực là nhằm củng cố địa vị của Nhiếp chính Vương, để Nhiếp chính Vương bảo vệ vị trí Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng tỉnh dậy.”
“Nhưng Mộ Dung Khanh đã chết.” Hoàng hậu thấp giọng nói: “Phụ thân, người có chắc chắn Mộ Dung Khanh đã chết rồi không?”
Lương Thái phó do dự một lúc, vẻ mặt hơi nghi ngờ, ông ta nói: “Thần ngày đó nhận được thư lập tức mai phục, Mộ Dung Khanh và người của bên chúng ta chiến đấu một trận, tuy rằng đánh nhau kịch liệt nhưng cuối cùng cũng trốn thoát, thật kỳ lạ, đến cuối lại xuất hiện một nhóm người, mỗi một người đều là cao thủ võ lâm, người của thần tận mắt nhìn thấy cơ thể của Mộ Dung Khanh bị trúng mấy đao, dựa vào thương thế, hẳn cũng khó sống.”
Hoàng hậu kinh ngạc: “Cao thủ võ lâm? Là ai phái bọn họ tới? Còn có ai muốn Mộ Dung Khanh chết nữa?”
Hoàng hậu hỏi điều này vì biết văn võ bá quan, hay Hoàng cung quý tộc, đa phần đều kiêng kỵ uy thế bá đạo của hắn ta, không dám dễ dàng mà ra tay. Hơn nữa, đêm hôm đó, Thái phó nhận được tin nội ứng mới có thể bố trí mai phục, nhưng nhóm người thứ ba này nhận được tin tức từ đâu? Hay cho một câu tham lợi trước mắt, mà quên họa sau lưng.
Lương Thái phó lắc đầu: "Thần cũng khó hiểu, người hạ thủ đối với Mộ Dung Khanh trong kinh thật sự là tìm không ra.”
Hoàng hậu hơi lo lắng, nhưng tình huống hiện tại cũng không thể nghĩ nhiều được: “Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng đã chết rồi, tiếp theo chúng ta phải làm cho Thái tử nắm được quyền lực, giống như người nói, hôm nay không đồng ý, vậy ngày mai cũng phải đồng ý thôi.”
Sắc mặt Lương Thái phó cực kỳ ảm đạm: “Hai ngày này, thần sẽ dẫn bách quan đến trước cung, ép bà ta, không cho bà ta không được phép từ chối.”
Hoàng hậu khẽ cúi người: “Tương lai Thái tử sẽ giao cho phụ thân, một khi Thái tử lên ngôi, nhà họ Lương chúng ta cũng sẽ được hưởng phú quý.”
Đôi mắt nhỏ hẹp dài của Lương Thái phó hiện lên tia lạnh, khóe môi cong lên ý cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng: “Đúng vậy, nhà họ Lương của chúng ta phải được hưởng phú quý và quyền lực vĩnh viễn.”
Hoàng hậu nghe vậy lòng run lên không thể giải thích được, khoảnh khắc đó nàng ta nghĩ rằng phụ thân có kế hoạch khác.
Tuy nhiên, nàng ta ngay lập tức cảm thấy mình lo lắng thái quá, nhiều năm qua, phụ thân nàng ta đã nâng đỡ nàng ta củng cố địa vị, cũng là người ở sau lưng nàng ta bày mưu tính kế, làm cho Hoàng đế sắc phong Trịnh Nhi làm Thái tử, nếu không, lấy tư chất của Trịnh nhị, sợ là sẽ không thể đăng quang Thái từ.
Thái tử và đoàn người vẫn đang quỳ gối bên ngoài, bên trong Thái hậu rất lo lắng.
Sau khi thái y rời đi, Hoàng thái hậu ngồi dậy, ảm đạm nói: “Ngươi nói xem làm thế nào mới tốt? Tình huống hiện tại, ai gia thật sự không khống chế được, hay là đi Hàn Sơn một chuyến?”
Tôn công công an ủi: “Thái hậu, đừng lo lắng, Nhiếp Chính Vương tuy chết, nhưng chưa có ai nhìn thấy thi thể, thi thể lại mất tích, nghe nói Hạ Thương Mai trộm lấy thi thể, người nói xem, đây không phải là có nội tình gì sao?”
Hoàng Thái hậu nhìn ông ta: “Ngươi đang nói A Khanh giả chết sao?”
Tôn công công nói: “Nô tài không biết, chỉ là nô tài cảm thấy Nhiếp Chính Vương có mệnh lớn, không thể nào mà chết dễ dàng như vậy được, có lẽ là cố ý ép một số người lộ ra đuôi cáo. Nô tài cảm thấy mấy ngày tới sẽ có trò hay để xem.”
“Trò hay?” Hoàng thái hậu đưa tay đỡ trán: “Ai gia cảm thấy thật phiền lòng, không muốn gặp ai nữa.”
Tôn công công đỡ bà ta dậy: “Vâng, vậy đừng nghĩ gì nữa, hãy dưỡng sức khỏe thật tốt.”
Hoàng thái hậu tiến lên hai bước: “Ngươi nói xem, có trò hay gì?”
Tôn công công nói: “Giả sử Nhiếp Chính Vương thật sự xảy ra chuyện, vậy thì việc Thái tử giám quốc gần như là không thể chối cãi nữa, nhưng bên Quý Thái phi thật sự dễ dàng giao quyền ra sao? Không phải còn có một Nam Hoài Vương sao? Hơn nữa, bên phía hậu cung còn có một vài Hoàng tử, lúc này dễ dàng ngồi im sao? Đằng sau mỗi một vị Hoàng tử đều có một đại thần chống lưng, thế lực bên ngoài cũng rất lớn mạnh, Thái hậu!”
Hoàng thái hậu run sợ, Tôn công công vẫn luôn là một người thấu đáo, phân tích của ông ta nhất định có lý.
“Tiếp tục nói.”
Tôn công công tiếp tục nói: “Lương Thái phó có thật lòng vì Thái tử hay không còn chưa biết được, nhưng, Thừa tướng nhất định sẽ nâng đỡ Thái tử, trên phố sớm đã có tin đồn, Thái tử thích Hạ Oanh Nhiễm, Thừa tướng mong sao Hạ Oanh Nghiễm có thể trở thành Thái tử phi, một khi Thái tử giám quốc, thì cũng tương đương có được hoàng quyên, ngày sau đăng cơ, Hạ Oanh Nhiễm chính là Hoàng hậu, thế lực bên Thừa tướng sau này cũng sẽ trở thành dưới một người trên vạn người.”
“Ai gia sẽ không bao giờ để Thái tử cưới với Hạ Oanh Nhiễm.” Hoàng thái hậu lạnh lùng nói.
Tôn công công nói: “Nếu Thái tử không cưới với Hạ Oanh Nhiễm, thì Hạ Thừa tướng sẽ giúp ai?”
Mấy năm gần đây, Thái phó kết bè kết cánh, tham ô đất đai hoàng gia, loại bỏ những người bất đồng chính kiến, đàn áp các triều thần chính trực, qua lại với những người trong giang hồ, ngầm củng cố lực lượng, nghĩ rằng thực sự có thể bịt mắt bà ta hay sao?
Nếu những người bên ngoài không phải do ông ta gọi đến thì còn ai dám đến trước điện của bà ta mà bức bách?
Đặc biệt là hiện tại hai cha con bọn họ kẻ xướng người họa, xem ra hôm nay nếu không đưa ra quyết định thì sẽ không bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Hoàng thái hậu che bụng, vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Tôn công công vội vàng tiến lên đỡ bà ta: “Thái hậu, người bị sao vậy? Mau truyền ngự y.”
Hoàng hậu nhìn thấy vậy, bước tới hỏi: “Mẫu hậu, có phải hôm nay ăn nhiều quá rồi không? Hay là sai người đi pha cho người một ly nước lúa mạch Sơn Tra?”
Hoàng thái hậu nhíu mày, khóe miệng hít khí lạnh, hiển nhiên càng ngày càng đau.
Tôn công công nói: “Làm gì mà ăn nhiều? Trời ơi, lão tổ tông của tôi ơi, đã bảo đừng quá buồn rầu, Vương gia đã đi rồi, người phải bảo trọng cơ thể của mình, làm sao mà lại không ăn cơm chứ?”
Những lời này của Tôn công công trái lại châm biếm với những lời của Hoàng hậu, Nhiếp Chính Vương đã chết, Hoàng thái Hậu đến cơm cũng không ăn được, làm thế nào mà ăn nhiều chứ?
Khuôn mặt Hoàng hậu khẽ biến, cung kính nói: “Mẫu hậu, thần thiếp đỡ ngài về cung nghỉ ngơi.”
Hoàng thái hậu nắm lấy tay Tôn công công và nói: “Đỡ ai gia vào trong, ngoài ngự y ra, ai gia không muốn gặp bất cứ ai nữa.”
Tôn công công nhận lệnh dìu bà ta vào trong điện, Hoàng hậu và Thái phó khẽ liếc mắt nhìn nhau.
Thái phó đứng dậy nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu cất bước nói chuyện một lát.”
Hoàng hậu cùng ông ta đi ra ngoài điện, núp dưới bóng cây hòe trước hành lang.
“Phụ thân, giờ làm sao đây? Hoàng thái hậu là không muốn ra sắc lệnh, Trịnh Nhi làm sao có thể giám quốc? Làm sao sử dụng quyền hành được? Không có ý chỉ của Hoàng thái hậu thì không thể danh chính ngôn thuận được.” Hoàng hậu lo lắng nói.
Lương Thái phó nghiêm mặt nói: “Bà ta trốn được hôm nay nhưng không thể trốn được ngày mai, đạo ý chỉ này phải được truyền xuống, trừ phi bà ta thật sự muốn buông rèm chấp chính, so với Long Thái hậu trước kia, bà ta không có khả năng vượt qua được, cho nên bà ta không có cách nào khác, nhiều lắm cũng chỉ giằng co một hoặc hai ngày thôi.”
Hoàng hậu khó hiểu: “Không hiểu sao bà ta lại không ủng hộ Thái tử lên cầm quyền? Không lẽ trong lòng bà ta còn có người khác sao?”
Lương Thái phó lắc đầu: “Rất khó nói, bà ta từ trước đến nay đều không hài lòng với Thái tử, hơn nữa nếu thần đoán không sai, bà ta vẫn đang gieo hy vọng với việc Hoàng thượng sẽ tỉnh dậy, hơn nữa bà ta cũng quá mức tin tưởng vào Nhiếp Chính Vương, cho rằng Nhiếp Chính Vương không có dã tâm đoạt quyền. Chỉ có thể nói Mộ Dung Khanh quá xảo quyệt, giỏi ngụy trang mới có được lòng tin của bà ta, mấy ngày trở lại đây, Hoàng thái hậu cố ý hay vô ý tấn công Đông cung, kỳ thực là nhằm củng cố địa vị của Nhiếp chính Vương, để Nhiếp chính Vương bảo vệ vị trí Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng tỉnh dậy.”
“Nhưng Mộ Dung Khanh đã chết.” Hoàng hậu thấp giọng nói: “Phụ thân, người có chắc chắn Mộ Dung Khanh đã chết rồi không?”
Lương Thái phó do dự một lúc, vẻ mặt hơi nghi ngờ, ông ta nói: “Thần ngày đó nhận được thư lập tức mai phục, Mộ Dung Khanh và người của bên chúng ta chiến đấu một trận, tuy rằng đánh nhau kịch liệt nhưng cuối cùng cũng trốn thoát, thật kỳ lạ, đến cuối lại xuất hiện một nhóm người, mỗi một người đều là cao thủ võ lâm, người của thần tận mắt nhìn thấy cơ thể của Mộ Dung Khanh bị trúng mấy đao, dựa vào thương thế, hẳn cũng khó sống.”
Hoàng hậu kinh ngạc: “Cao thủ võ lâm? Là ai phái bọn họ tới? Còn có ai muốn Mộ Dung Khanh chết nữa?”
Hoàng hậu hỏi điều này vì biết văn võ bá quan, hay Hoàng cung quý tộc, đa phần đều kiêng kỵ uy thế bá đạo của hắn ta, không dám dễ dàng mà ra tay. Hơn nữa, đêm hôm đó, Thái phó nhận được tin nội ứng mới có thể bố trí mai phục, nhưng nhóm người thứ ba này nhận được tin tức từ đâu? Hay cho một câu tham lợi trước mắt, mà quên họa sau lưng.
Lương Thái phó lắc đầu: "Thần cũng khó hiểu, người hạ thủ đối với Mộ Dung Khanh trong kinh thật sự là tìm không ra.”
Hoàng hậu hơi lo lắng, nhưng tình huống hiện tại cũng không thể nghĩ nhiều được: “Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng đã chết rồi, tiếp theo chúng ta phải làm cho Thái tử nắm được quyền lực, giống như người nói, hôm nay không đồng ý, vậy ngày mai cũng phải đồng ý thôi.”
Sắc mặt Lương Thái phó cực kỳ ảm đạm: “Hai ngày này, thần sẽ dẫn bách quan đến trước cung, ép bà ta, không cho bà ta không được phép từ chối.”
Hoàng hậu khẽ cúi người: “Tương lai Thái tử sẽ giao cho phụ thân, một khi Thái tử lên ngôi, nhà họ Lương chúng ta cũng sẽ được hưởng phú quý.”
Đôi mắt nhỏ hẹp dài của Lương Thái phó hiện lên tia lạnh, khóe môi cong lên ý cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng: “Đúng vậy, nhà họ Lương của chúng ta phải được hưởng phú quý và quyền lực vĩnh viễn.”
Hoàng hậu nghe vậy lòng run lên không thể giải thích được, khoảnh khắc đó nàng ta nghĩ rằng phụ thân có kế hoạch khác.
Tuy nhiên, nàng ta ngay lập tức cảm thấy mình lo lắng thái quá, nhiều năm qua, phụ thân nàng ta đã nâng đỡ nàng ta củng cố địa vị, cũng là người ở sau lưng nàng ta bày mưu tính kế, làm cho Hoàng đế sắc phong Trịnh Nhi làm Thái tử, nếu không, lấy tư chất của Trịnh nhị, sợ là sẽ không thể đăng quang Thái từ.
Thái tử và đoàn người vẫn đang quỳ gối bên ngoài, bên trong Thái hậu rất lo lắng.
Sau khi thái y rời đi, Hoàng thái hậu ngồi dậy, ảm đạm nói: “Ngươi nói xem làm thế nào mới tốt? Tình huống hiện tại, ai gia thật sự không khống chế được, hay là đi Hàn Sơn một chuyến?”
Tôn công công an ủi: “Thái hậu, đừng lo lắng, Nhiếp Chính Vương tuy chết, nhưng chưa có ai nhìn thấy thi thể, thi thể lại mất tích, nghe nói Hạ Thương Mai trộm lấy thi thể, người nói xem, đây không phải là có nội tình gì sao?”
Hoàng Thái hậu nhìn ông ta: “Ngươi đang nói A Khanh giả chết sao?”
Tôn công công nói: “Nô tài không biết, chỉ là nô tài cảm thấy Nhiếp Chính Vương có mệnh lớn, không thể nào mà chết dễ dàng như vậy được, có lẽ là cố ý ép một số người lộ ra đuôi cáo. Nô tài cảm thấy mấy ngày tới sẽ có trò hay để xem.”
“Trò hay?” Hoàng thái hậu đưa tay đỡ trán: “Ai gia cảm thấy thật phiền lòng, không muốn gặp ai nữa.”
Tôn công công đỡ bà ta dậy: “Vâng, vậy đừng nghĩ gì nữa, hãy dưỡng sức khỏe thật tốt.”
Hoàng thái hậu tiến lên hai bước: “Ngươi nói xem, có trò hay gì?”
Tôn công công nói: “Giả sử Nhiếp Chính Vương thật sự xảy ra chuyện, vậy thì việc Thái tử giám quốc gần như là không thể chối cãi nữa, nhưng bên Quý Thái phi thật sự dễ dàng giao quyền ra sao? Không phải còn có một Nam Hoài Vương sao? Hơn nữa, bên phía hậu cung còn có một vài Hoàng tử, lúc này dễ dàng ngồi im sao? Đằng sau mỗi một vị Hoàng tử đều có một đại thần chống lưng, thế lực bên ngoài cũng rất lớn mạnh, Thái hậu!”
Hoàng thái hậu run sợ, Tôn công công vẫn luôn là một người thấu đáo, phân tích của ông ta nhất định có lý.
“Tiếp tục nói.”
Tôn công công tiếp tục nói: “Lương Thái phó có thật lòng vì Thái tử hay không còn chưa biết được, nhưng, Thừa tướng nhất định sẽ nâng đỡ Thái tử, trên phố sớm đã có tin đồn, Thái tử thích Hạ Oanh Nhiễm, Thừa tướng mong sao Hạ Oanh Nghiễm có thể trở thành Thái tử phi, một khi Thái tử giám quốc, thì cũng tương đương có được hoàng quyên, ngày sau đăng cơ, Hạ Oanh Nhiễm chính là Hoàng hậu, thế lực bên Thừa tướng sau này cũng sẽ trở thành dưới một người trên vạn người.”
“Ai gia sẽ không bao giờ để Thái tử cưới với Hạ Oanh Nhiễm.” Hoàng thái hậu lạnh lùng nói.
Tôn công công nói: “Nếu Thái tử không cưới với Hạ Oanh Nhiễm, thì Hạ Thừa tướng sẽ giúp ai?”
/923
|