CHƯƠNG 906: TA BÁO THÙ CHO CON GÁI CỦA TA
Trước khi Thương Mai ra ngoài thì Mộ Dung Khanh sai Tiêu Kiêu đi tìm Đao lão đại đến.
Bởi vì Thương Mai chưa từng thấy Đao lão đại nên hắn mới bảo Đao lão đại theo đuôi, dù sao hắn vẫn không yên tâm.
Từ lúc Đao lão đại biết Thương Mai vẫn còn sống, còn chưa từng gặp hắn ta, Tiêu Kiêu bảo hắn ta đi theo đuôi Thương Mai thì hắn ta không biết đã vui mừng như thế nào đâu, hắn ta cải trang xong lập tức lên đường.
Sau khi Đao lão đại rời đi thì hắn cũng đi theo sau, nhưng duy trì một khoảng cách tương đối xa với Thương Mai.
Tiêu Kiêu nói với hắn ta là vương phi muốn đưa Sở Kính đi cúng tế người nào đó, nhưng khi họ xuống đến chân núi, Thương Mai bảo người đỡ Sở Kính xuống rồi lại sai người bỏ Sở Kính lên lưng ngựa, sau đó tự cô dắt ngựa đi từ từ lên núi.
Đao lão đại cảm thấy kỳ lạ, nghe Tiêu Kiêu nói vương phi coi Sở Kính như phụ thân mình, vậy mà ném ông ta lên ngựa như vậy, không sợ ông ta khó chịu sao?
Đao lão đại nhìn từ phía xa cũng cảm thấy Sở Kính không khó chịu, bởi vì ông ta không nói được, thậm chí trên mặt cũng không có một chút biểu cảm.
Đi thẳng một đường vào núi sâu, Đao lão đại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Cuối cùng, cô đã dừng lại.
Đao lão đại quan sát một chút thì thấy trên mặt đất có dấu chân của thú dữ, chắc ở chỗ này có rất nhiều hổ và sói hoang.
Vương phi muốn đưa Sở Kính đến đây cúng bái ai?
Hắn ta giấu mình nằm xuống sườn núi, chỉ lộ hai con mắt ra để nhìn, nhưng khoảng cách vẫn hơi xa, lại có một tảng đá lớn chắn ngang tầm nhìn nên hắn ta nhìn không được rõ lắm, cũng không nghe thấy động tĩnh bên đó.
Khi Mộ Dung Khanh nhìn thấy Đao lão đại dừng lại thì hắn cũng dừng lại, nhưng hắn ở bên dưới một chút, không thể biết được tình hình bên trên.
Hắn muốn đi tới, nhưng sợ Đao lão đại giật mình, sợ hắn ta đột nhiên nhìn thấy mình thì kêu lên, nên hắn phi nhẹ người lên cây, có thể thoáng thấy con ngựa, nhưng không thấy Thương Mai và Sở Kính đâu. Hắn biết Thương Mai không mang được Sở Kính đi lên núi, có lẽ bây giờ đang ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thương Mai kéo Sở Kính xuống, động tác rất thô bạo đẩy ông ta xuống ngựa, Sở Kính liền ngã xuống đất, lăn hai vòng, đầu đập vào một cái cây, phát ra tiếng động lớn.
Đêm qua mưa to, lá cây trên mặt đất ướt đẫm, trong rừng rậm lại không có ánh mặt trời chiếu rọi, sau lần lăn tròn này, áo choàng của Sở Kính đều ướt đẫm hết.
Thương Mai chậm rãi ngồi xổm xuống, đỡ ông ta dậy rồi lấy bọc kim châm ra, bình tĩnh giải trừ huyệt đạo cho ông ta.
Sở Kính bị bất động rất lâu mới được thả lỏng cơ thể nên tức giận nói: “Ngươi điên rồi? Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Vẻ mặt Thương Mai lạnh nhạt, từ trên lưng ngựa lấy ra một con dao găm, tiện tay vứt vỏ dao găm xuống đất, nhìn về phía Sở Kính, ngữ khí lạnh lùng: “Ta từng nói, những đau khổ mà con gái ta đã chịu đựng, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp ngàn vạn lần.”
“Ngươi muốn chết sao?” Sở Kính lập tức biết cô định làm gì: “Ngươi dẫn bầy sói tới thì cũng không sống sót được đâu.”
Thương Mai cười lạnh: “Ta sống làm cái gì? Ta đã không còn đường sống rồi. Ngươi cho ta đường sống sao? Nhưng mà ngươi đừng lo, ta đảm bảo ngươi sẽ bị bầy sói ăn không còn mảnh xương thì mới để ngươi chết.”
Cô dùng dao găm vạch quần áo của ông ta ra, để lộ một bên ngực gầy nhom.
Con dao găm lạnh lẽo rạch qua ngực ông ta, Sở Kính vung tay muốn hất văng con dao găm trong tay cô nhưng Thương Mai đã nhanh chóng dời đi chỗ khác, trước khi dời đi thì ngực ông ta đã bị rạch một dao.
“Điên rồi, điên rồi, ngươi điên rồi.” Sở Kính không ngờ ngay cả mạng sống của mình mà cô cũng không cần, trước đây vẫn luôn muốn cô tự sát để đoạt lấy sợi dây sẹo và chiếc nhẫn của cô, lúc đó cô không chết, nhưng bây giờ lại muốn chết.
Nghe vậy, Mộ Dung Khanh cũng không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng bay qua đáp xuống bên cạnh Đao lão đại, Đao lão đại cảm nhận được một cảm giác tồn tại rất mãnh liệt thì vội quay đầu lại nhìn, nhưng lại bị ai đó bịt miệng. Lúc nhìn kỹ lại thì thấy đó là Mộ Dung Khanh thì liền ngồi xổm người xuống.
Mộ Dung Khanh buông hắn ta ra, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu hắn ta đừng phát ra tiếng động.
Đao lão đại gật đầu rồi cả hai nép vào sườn núi để nhìn trộm.
Góc độ này so với lúc trước thì tốt hơn, nhưng khoảng cách vẫn còn hơi xa, Mộ Dung Khanh thấy Sở Kính đang dùng sức vung tay, miệng thì kêu gào ngươi điên rồi, không biết Thương Mai đang làm cái gì với ông ta nữa.
Không phải đi cúng tế sao?
Dao găm của Thương Mai chém hơn chục nhát trên người Sở Kính, nhưng vết thương cũng không sâu, máu từ từ chảy ra.
Bởi vì Sở Kính đang giãy dụa kịch liệt, Thương Mai dứt khoát châm cho hắn một kim, chỉ để ông ta mở miệng nói chuyện, còn lại để mặc cho Thương Mai xử lý.
Thương Mai ngồi xuống bên cạnh ông ta, giọng điệu êm dịu: “Ngọn núi này là nơi có nhiều dã thú nhất Phong Châu. Một tiều phu nói rằng ở đây mà gặp phải bầy sói thì máu của ngươi sẽ thu hút chúng nó đến, ta sẽ nhìn ngươi bị sói cắn chết.”
“Ngươi nói xem bầy sói sẽ cắn ở chỗ nào của ngươi trước? Chân? Cắn một phát thì có cắn đứt chân của ngươi không nhỉ? Ta hi vọng đừng có cắn vào đầu ngươi trước, để cho ngươi chết dễ dàng như vậy thì sao ta có thể cam lòng được?”
Giọng điệu của cô vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng Sở Kính lại cảm thấy từng câu từng chữ của cô cứ như dao cứa vào đầu ông ta, ông ta cảm thấy sợ hãi và đau đớn, toàn thân nổi da gà, trái tim như treo trong cổ họng như thể có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Ngươi thả ta ra, thả ta ra, ngươi muốn ta làm gì cũng được, xin ngươi hãy buông tha cho ta.” Sở Kính bắt đầu cầu xin lòng thương xót, một nhát dao giết chết ông ta còn được chứ đừng để ông ta trơ mắt nhìn mình bị sói ăn thịt, không, không, quá đáng sợ.
Thương Mai lắc đầu, tựa hồ rất thất vọng: “Ngươi cầu xin ta? Đừng, ngươi đừng cầu xin ta, ta còn muốn nhìn ngươi bị sói cắn xé, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã cắn một phát vào chân của Hổ Đầu không? Ta muốn nhìn thấy sự độc ác đó của ngươi. Còn nữa, ngươi nghĩ đi, đứa con gái mới sinh của ta nó còn rất nhỏ, cơ thể nó mềm mại như vậy, ngươi có nghe thấy tiếng khóc của nó không? Khi ngươi vứt bỏ con bé, bầy sói đang ở gần đây, ngươi nhất định nghe thấy tiếng con bé khóc, đúng không?”
Cô vừa nói vừa cười khanh khách, nhưng nụ cười này rất khó nghe, còn khó nghe hơn cả khóc, trong mắt cô chứa đầy nước mắt, từ từ chảy dọc xuống khóe mắt, trông giống như một người điên.
Sở Kính kinh hãi nhìn cô, cô dường như đã bị điên dại rồi, ông ta thầm kêu không ổn, lời nguyền, lời nguyền đã có hiệu lực, cô không muốn sống nữa.
“Không, ngươi thả ta ra, thả ta ra, ta hứa đời này sẽ không đối địch với Tần Châu nữa, ngươi muốn cái gì, chỉ cần là thứ ta có thì ta liền cho ngươi.”
“Ta muốn con gái ta còn sống, ngươi có thể làm được không?” Thương Mai cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai Sở Kính, nước mắt rơi trên tai Sở Kính, ngoài nước mắt còn có máu, cô cắn chặt môi mình, cô đang khống chế bản thân mình.
Bên này, Đao lão đại nghi ngờ hỏi Mộ Dung Khanh: “Vương gia, ngài có nghe thấy họ đang nói gì không?”
Mộ Dung Khanh đang cẩn thận nghe ngóng, nghe thấy câu hỏi của Đao lão đại liền lắc đầu: “Nghe không rõ, chúng ta vừa lúc đứng ở hướng gió, hơn nữa Thương Mai nói rất nhỏ.”
“Đúng vậy, không biết họ đang nói gì nữa, cũng không biết họ đang làm gì. Hầy, thực sự muốn dời viên đá đó đi quá.” Đao lão đại vội nói.
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút, nói với Đao lão đại: “Ngươi cẩn thận xem xét, ta sẽ tĩnh tâm nghe ngóng.”
Nói xong, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt lại, gạt những suy nghĩ lung tung sang một bên, cố gắng nghe ngóng bên kia đang nói gì.
“Được!” Đao lão đại biết nội lực của hắn rất kinh người, nếu tĩnh tâm thì có thể nghe thấy được một ít.
/923
|