– Tiểu Ngọc là ngươi đó sao? Ta thật không hiểu nổi nữa a, một ngày mà bắt ta tắm 5 lần là như thế nào a – Liễu Nguyệt Vân khó chịu lên tiếng – ta đâu có phải là không sạch sẽ đâu chứ? Ngươi xem này, tắm nhiều đến nỗi tay nhăn nheo hết cả rồi! Ý, vào rồi sao không chịu đóng cửa lại a? ngươi cứ để cửa mở như vậy nhỡ có ai chạy vào nhìn thấy thì thể nào cũng bị cái tên ác ma kia coi là ta hồng hạnh x…… – nàng lười biếng quay mặt lại nheo mắt tinh nghịch nhìn về phía ngoài cửa.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
<>
– Ngươi sao lại vào đây? – Liễu Nguyệt Vân đề cao cảnh giác hỏi lớn.
– Ta vào đây làm gì? – Lý Tuấn Kiệt nheo mắt lại, chẫm rãi từng bước tiến lại gần chậu nước của nàng. Thật ra hắn cũng chẳng biết tại sao hắn lại chạy vào đây, lúc hắn nghe thấy tiếng hét của nàng hắn hoàn toàn mất đi lý trí…vội vã chạy vào nơi này, rồi khi vào tới đây thì thấy nàng đang nhàn nhã ngâm mình trong chậu nước hắn cũng không phát hiện ra chính hắn đang thở phào nhẹ nhõm.
– Ngươi tiến gần làm cái gì chứ? Có gì đứng đó nói thôi, không cần chạy qua chỗ của ta làm gì – Liễu Nguyệt Vân thấy hắn vẻ mặt gian xảo, lại còn không biết liêm sỉ tiến lại gần chỗ nàng thì trong lòng hoảng sợ. Nàng và hắn tuy nói là vợ chồng, tuy nói là nàng sẽ dụ dỗ hắn nhưng thật sự thì nàng cảm thấy sợ hãi khi hắn cứ tiến lại gần như vậy.
– Hừ – hắn hừ lạnh một cái rồi tao nhã đi thẳng tới cạnh chậu nước của nàng – ngươi nghĩ ngươi có thể khiến ta cảm thấy hứng thú ư? Ngươi nhìn ngươi mà xem… – hắn hơi liếc mắt vào trong chậu nước – thân hình gầy gò chẳng có gì hấp dẫn, đằng trước đằng sau nhìn như một vậy mà cũng tự tin có thể khiến ta cảm thấy hứng thú ư?
– Ngươi… ngươi… tên đại sắc lang, cút ra ngoài cho ta!!! – Liễu Nguyệt Vân thẹn quá hóa giận hét lớn.
– Tiểu thư, tiểu thư có gì xảy ra vậy? – tiểu Ngọc cùng mấy người khác nghe Nguyệt Vân tung hô sắc lang thì vội vàng chạy vào trong phòng của Liễu Nguyệt Vân. Cảnh tượng trong phòng lúc này thật là sặc mùi ái muội, vương gia tôn kình của bọn họ thì đang thản nhiên liếc mắt vào trong chậu nước tắm của tiểu thư, còn vị tiểu thư thường ngày vẫn hay ăn to nói lớn kia thì đang cố sức che đi cảnh xuân của mình. Bọn họ theo phép tắc miễn cưỡng mở miệng nói nhỏ – vương gia cát tường.
– Ừhm – hắn biết là có người tiến vào nhưng vẫn thản nhiên như cũ, ánh mắt không thèm rời khỏi thân ảnh nhỏ nhắn trong chậu nước dù chỉ một giây.
Bọn người tiểu Ngọc thấy vương gia đến bọn họ bước vào cũng chẳng thèm đếm xỉa thì cũng rất thức thời tự động bước hết ra ngoài, người nào đó còn tiện tay đóng cánh của vốn được mở ra lại.
– Ách…các ngươi đi đâu chứ? Mau quay lại hết cho ta!!!!! Cái này gọi là bỏ của chạy lấy người ư? – người nào đó giận quá hóa ngốc, chẳng thèm để ý tới có ai đứng bên cạnh mình hay không mà đứng dậy khỏi chậu nước tay chống nạnh mà chửi bới.
– Liễu Nguyệt Vân… – người nào đó âm thanh có chút không được tự nhiên, khàn khàn mở giọng.
– Liễu cái đầu ngươi Liễu… – người kia vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề vẫn hăng hái tiếp tục nguyền rủa ai đó – *****#$#@$
– Liễu Nguyệt Vân là ngươi dụ dỗ bổn vương trước – chưa để cái người đang mải chửi rủa kia có phản ứng gì Lý Tuấn Kiệt liền kéo nàng tới bên mình, nhẹ nhàng cắn mút môi của nàng<>
AAAAAAAA , trong đầu Liễu Nguyệt Vân giờ chỉ có thể hét lên tuyệt vọng như vậy mà thôi. Cái tên ngựa giống đáng chết này chẳng phải vừa nói sẽ không có hứng thú với nàng tịa sao giờ cư nhiên cưỡng hôn nàng a???? Mà đau đầu nhất là nàng hiện tại đang chìm đắm trong nụ hôn của hắn, tựa như không thể dời ra nổi! Khi hắn bắt đầu cưỡng hôn nàng, nàng mạnh mẽ chống cự…nhưng đến giờ phút này nàng thật sự không thể cầm lòng, đắm chìm trong nụ hôn đầy mê hoặc của hắn. Còn về phần Lý Tuấn Kiệt thì cũng không khá hơn là mấy, chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi tại sao hắn lại không kiềm chế nổi mình mà cường hôn nàng. Hắn phát hiện ra thì ra nàng lại ngọt đến như vậy, càng hôn nàng, hắn càng cảm thấy dụ vọng dâng trào….
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
<
– Ngươi sao lại vào đây? – Liễu Nguyệt Vân đề cao cảnh giác hỏi lớn.
– Ta vào đây làm gì? – Lý Tuấn Kiệt nheo mắt lại, chẫm rãi từng bước tiến lại gần chậu nước của nàng. Thật ra hắn cũng chẳng biết tại sao hắn lại chạy vào đây, lúc hắn nghe thấy tiếng hét của nàng hắn hoàn toàn mất đi lý trí…vội vã chạy vào nơi này, rồi khi vào tới đây thì thấy nàng đang nhàn nhã ngâm mình trong chậu nước hắn cũng không phát hiện ra chính hắn đang thở phào nhẹ nhõm.
– Ngươi tiến gần làm cái gì chứ? Có gì đứng đó nói thôi, không cần chạy qua chỗ của ta làm gì – Liễu Nguyệt Vân thấy hắn vẻ mặt gian xảo, lại còn không biết liêm sỉ tiến lại gần chỗ nàng thì trong lòng hoảng sợ. Nàng và hắn tuy nói là vợ chồng, tuy nói là nàng sẽ dụ dỗ hắn nhưng thật sự thì nàng cảm thấy sợ hãi khi hắn cứ tiến lại gần như vậy.
– Hừ – hắn hừ lạnh một cái rồi tao nhã đi thẳng tới cạnh chậu nước của nàng – ngươi nghĩ ngươi có thể khiến ta cảm thấy hứng thú ư? Ngươi nhìn ngươi mà xem… – hắn hơi liếc mắt vào trong chậu nước – thân hình gầy gò chẳng có gì hấp dẫn, đằng trước đằng sau nhìn như một vậy mà cũng tự tin có thể khiến ta cảm thấy hứng thú ư?
– Ngươi… ngươi… tên đại sắc lang, cút ra ngoài cho ta!!! – Liễu Nguyệt Vân thẹn quá hóa giận hét lớn.
– Tiểu thư, tiểu thư có gì xảy ra vậy? – tiểu Ngọc cùng mấy người khác nghe Nguyệt Vân tung hô sắc lang thì vội vàng chạy vào trong phòng của Liễu Nguyệt Vân. Cảnh tượng trong phòng lúc này thật là sặc mùi ái muội, vương gia tôn kình của bọn họ thì đang thản nhiên liếc mắt vào trong chậu nước tắm của tiểu thư, còn vị tiểu thư thường ngày vẫn hay ăn to nói lớn kia thì đang cố sức che đi cảnh xuân của mình. Bọn họ theo phép tắc miễn cưỡng mở miệng nói nhỏ – vương gia cát tường.
– Ừhm – hắn biết là có người tiến vào nhưng vẫn thản nhiên như cũ, ánh mắt không thèm rời khỏi thân ảnh nhỏ nhắn trong chậu nước dù chỉ một giây.
Bọn người tiểu Ngọc thấy vương gia đến bọn họ bước vào cũng chẳng thèm đếm xỉa thì cũng rất thức thời tự động bước hết ra ngoài, người nào đó còn tiện tay đóng cánh của vốn được mở ra lại.
– Ách…các ngươi đi đâu chứ? Mau quay lại hết cho ta!!!!! Cái này gọi là bỏ của chạy lấy người ư? – người nào đó giận quá hóa ngốc, chẳng thèm để ý tới có ai đứng bên cạnh mình hay không mà đứng dậy khỏi chậu nước tay chống nạnh mà chửi bới.
– Liễu Nguyệt Vân… – người nào đó âm thanh có chút không được tự nhiên, khàn khàn mở giọng.
– Liễu cái đầu ngươi Liễu… – người kia vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề vẫn hăng hái tiếp tục nguyền rủa ai đó – *****#$#@$
– Liễu Nguyệt Vân là ngươi dụ dỗ bổn vương trước – chưa để cái người đang mải chửi rủa kia có phản ứng gì Lý Tuấn Kiệt liền kéo nàng tới bên mình, nhẹ nhàng cắn mút môi của nàng<
AAAAAAAA , trong đầu Liễu Nguyệt Vân giờ chỉ có thể hét lên tuyệt vọng như vậy mà thôi. Cái tên ngựa giống đáng chết này chẳng phải vừa nói sẽ không có hứng thú với nàng tịa sao giờ cư nhiên cưỡng hôn nàng a???? Mà đau đầu nhất là nàng hiện tại đang chìm đắm trong nụ hôn của hắn, tựa như không thể dời ra nổi! Khi hắn bắt đầu cưỡng hôn nàng, nàng mạnh mẽ chống cự…nhưng đến giờ phút này nàng thật sự không thể cầm lòng, đắm chìm trong nụ hôn đầy mê hoặc của hắn. Còn về phần Lý Tuấn Kiệt thì cũng không khá hơn là mấy, chính bản thân hắn cũng không hiểu nổi tại sao hắn lại không kiềm chế nổi mình mà cường hôn nàng. Hắn phát hiện ra thì ra nàng lại ngọt đến như vậy, càng hôn nàng, hắn càng cảm thấy dụ vọng dâng trào….
/21
|