Chiều tối, tại Nguyệt Vũ lâu.
– Tiểu thư, còn phải chờ đến bao giờ mới đi được vậy? chẳng phải tiểu thư nói ngồi đợi đến chiều là đi luôn sao – Tiểu Ngọc khó hiểu nhìn Nguyệt Vân.
– Ngọc nhi, ta không lo lắng thì ngươi việc gì phải lo lắng ?hơn nữa Ngọc nhi ngươi chẳng phải từng nói cái đám “côn trùng”, ý ta là tiểu thiếp kia không có buồn đụng đến ta vì với bộ dạng trước đây của ta không thể câu dẫn vương gia được….có đúng không ? – ta thản nhiên nói.
– Đúng vậy là như vậy. Nhưng tiểu Ngọc vẫn chưa hiểu….Vì cớ gì mà tiểu thư phải tránh mặt bọn họ?
– Ta kéo tiểu Ngọc ngồi xuống ghế, rồi ra vẻ thần bí nói nhỏ vào tai tiểu Ngọc.
– Thì ra là vậy – tiểu Ngọc thốt lên – nhưng tiểu thư đường đường là một vương phi vậy hà cớ gì phải sợ những chuyện như vậy chứ?
– Vậy ta hỏi ngươi, Ngọc nhi tại sao ta là vương phi mà những nô bộc trong vương phủ khi nói chuyện với ngươi đều gọi ta là tiểu thư?đáng nhẽ ra họ phải gọi ta là vương phi nhưng mà cớ sao họ lại giống ngươi gọi ta hai tiếng “tiểu thư” – ta thở dài ngao ngán cổ nhân các người sao chẳng bao giờ chịu động não vậy?!
– Tiểu thư….cái đó….cái đó ….là do vương gia nói phải…phải kêu tiểu thư như vậy – tiểu Ngọc sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt của ta nói như thì thầm – tiểu thư, người đừng có vì như vậy mà buồn…nếu không…nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
– Ta không có để tâm đến chuyện đó. Chuyện ta để tâm là nếu như thấy ta đẹp hơn xưa <>bọn họ nhất định sẽ tới gây phiền phức a. Đến lúc đó e rằng những ngày tháng êm đẹp của ta va ngươi cư nhiên kết thúc một cách thảm hại – ta ngửa mặt lên than trời.
– Ồ, tiểu Ngọc đã hiểu. Vậy chúng ta cứ ngồi vậy đợi thêm chút nữa rồi đi cũng không muộn nga tiểu thư – tiểu Ngọc cười ngượng ngùng nhìn ta.
– Ngọc nhi, ngươi lấy ta mượn tạm một bộ y phục nữa của ngươi, mấy hôm nữa có đồ mới ta sẽ chọn ra mấy bộ của ta cho ngươi.
– Nhưng tiểu thư y phục của tiểu Ngọc không có được đẹp – tiểu Ngọc thương tâm nói – nếu tiểu thư mặc vào các vị tiểu thiếp sẽ chê cười người.
– Ta và ngươi chẳng phải muốn tránh họ sao?vậy thì càng không đẹp chẳng phải càng tốt hơn sao?….không nói nữa, đợi ngươi chuẩn bị y phục xong chúng ta liền đi.
*************************************************************************************
– Chúng ta đi thôi tiểu thư – tiểu Ngọc đi đến bên Nguyệt Vân chỉnh lại quần áo rồi kéo tay Nguyệt Vân đi ra khỏi cửa.
– Từ từ thôi, không cần phải vội – ta cười cười nhìn tiểu Ngọc – Ngọc nhi, tay ngươi hảo mềm mại a<>.
– Tiểu thư, người khi dễ ta. – tiểu Ngọc ngượng ngùng kêu lên.
Hai người cứ như vậy tàn ngập ý cười mà đi tới phòng khách của vương phủ.
– Tiểu thư, đã đến nơi rồi.
– Ân – ta thở hắt quay qua dựa tạm vào người tiểu Ngọc – xem ra cái ổ cú này<>cũng thật là rộng mà, báo hại ta đi vòng vèo mãi mới tới nơi…nhà thì chẳng có mấy mống người ở cư nhiên là rộng tới vậy nếu như đây là ở hiện đại liền xây được cả một khu vui chơi lớn kiếm tiền tỉ cho mà coi.
Oa…là ta có nhầm không? Tại sao muộn như vậy rồi mà vẫn còn cả một đàn ong bướm bay lượn quanh đây vậy?!!! ta nén than một tiếng rồi quay qua tiểu Ngọc mặt đầy biểu cảm như thể nói:lần này chúng ta là chết không toàn thây mà.
– Tiểu Ngọc cũng quay ra chỗ ta đầy lo lắng hỏi: làm sao bây giờ tiểu thư?
– Ta làm ra cái vẻ mặt đầy dũng khí quay qua tiểu Ngọc bi thương nói: đã không tránh được thì phải anh dũng đối mặt thôi – rồi lại quay qua nhìn đám ong bướm sặc sỡ sắc màu kia nói thêm một câu khiến chính ta cũng sặc: mỹ nhân, ta đến với các ngươi đây!!!
Tiểu Ngọc phì cười một cái rồi ý tứ che miệng nén cười lui xuống phía sau ta như thể mời ta đi trước.
Bên trong phòng khách, từ xa tất cả các tiểu thiếp đang không ngừng mỉm cười nhìn nhau e lệ<>Bỗng Hồng phu nhân kinh ngạc lên tiếng: A, kia không phải nha hoàn tên tiểu Ngọc của vương phi sao? …..Người đi bên cạnh ả là ai mà ta chưa từng thấy qua vậy?
– Đúng vậy…..đúng vậy…- cả đám liền lập tức bàn tán xôn xao.
– Nhìn cách ăn mặc của ả ta thì hẳn là nha hoàn bên cạnh vương phi – nữ nhân mặc chiếc áo màu tím đậm giọng điệu nhuốm màu phong trần uyển chuyển bình luận.
– Nhưng nhìn bộ dáng của ả không giống nha hoàn cho lắm, hơn nữa các tỷ nhìn xem nha hoàn tiểu Ngọc đó giống như là đang đi sau vương phi của mình vậy – Ngọc Diệp phu nhân cũng chêm vào.
– Vương phi cái gì chứ? – Ngân Phiêu phu nhân khinh bỉ – chẳng phải chỉ là hữu danh vô thực thôi sao, ta thấy Phiến phu nhân mới thích hợp hơn với chức vụ vương phi thì có a…..
– Ngọc Diệp tỷ, tỷ có phải quá đa nghi không – nữ nhân X như sợ thiên hạ chưa loạn vội vàng xen vào – vương phi của chúng ta cư nhiên thân hình không khác gì “trư nữ” ( Đăng như: haha heo nái, bùn nhìn lại mình), làm sao có thể thon thả được như vậy. Câu này vừa phát ra khỏi miệng của ả thì cả một đám làm ra cái vẻ khuê các lấy tay che miệng cười.
– Tiểu thư…..- tiểu Ngọc cùng Nguyệt Vân đi vào đúng lúc nghe được hết những gì vị mỹ nhân kia nói.
– Tại sao ta cư nhiên xông vào đúng cái lúc này cơ chứ? – Ta cố nén tức giận bước vào trong phòng. Người vừa nói xin hỏi có thể bước ra để Nguyệt Vân thỉnh giáo được không? – Hừ, các ngươi biết ra vẻ khuê nữ chẳng nhẽ ta lại không biết sao….để ta cho các người biết thế nào là sức mạnh của “phụ nữ thế kỷ 21” a.
Nữ nhân X vừa nghe thấy giọng nói mang hàm ý sát nhân của Nguyệt Vân thì toàn thân cứng nhắc, nhưng vẫn tiến lên phía trước hung hồn hù dọa người khác: “Là bổn phu nhân……”
*BỐP* chưa để nữ nhân kia nói hết câu Nguyệt Vân đã thưởng cho ả một cái tát trước sự ngỡ ngàng của hầu hết mọi người trong phòng khách.
– Ngươi….ngươi….tiện tỳ to gan dám đánh bổn phu nhân –nữ nhân X ôm mặt hét lên điên cuồng quên mất cả việc giữ hình tượng.
– Ngươi cư nhiên nói ta là “trư nữ” thì ta việc gì không dám đánh ngươi chứ? – Nguyệt Vân lạnh lùng trả lời – mà ngươi xem, ta so với ngươi còn gầy hơn….ngươi nói ta “trư nữ” thì ngươi là cái thứ gì aaaa? –ta cố tình kéo giọng nói thật dài.
– Ngươi….ngươi – X phu nhân kinh hãi, miệng lắp bắp không ra lời : ngươi là….cái…cái kia “trư nữ”?
– Miệng ngươi có phải hay không muốn ta tặng thêm một cái tát nữa? chán sống rồi hay sao mà còn gọi ta “trư nữ”? – ta hung ác giơ tay lên dọa dẫm*ta thích nhất là nhìn thấy người khác sợ hãi ta*.
Đám nữ nhân kia bây giờ mới hoàn hồn…..kẻ thì tỏ ra e dè, sợ hãi người thì tỏ ra thản nhiên chẳng coi Nguyệt Vân ra gì nhưng trong lòng thì sợ hãi không nguôi, người thì lại mắt đầy sát khí nhìn Nguyệt Vân một cách thâm độc.
– “Tiểu thư”, nàng đến để lấy số đo? – giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ chỗ ngồi cao nhất của gian phòng khiến cho người đứng đối diện bất kể nam hay nữ đều có hảo cảm.
– Vị này là….. – âm thanh thật dễ nghe,bất quá Nguyệt Vân ta đây đã ngửi ra mùi thuốc súng trong giọng nói của ngươi rồi..
– Ta là Phiến phu nhân….mới có mấy tháng không gặp, tiểu thư cư nhiên là …………– Phiến nhân uyển chuyển cất bước đi tới bên người Nguyệt Vân ánh nhìn soi xét : là đã quên ta ư?
– Tiểu thư, còn phải chờ đến bao giờ mới đi được vậy? chẳng phải tiểu thư nói ngồi đợi đến chiều là đi luôn sao – Tiểu Ngọc khó hiểu nhìn Nguyệt Vân.
– Ngọc nhi, ta không lo lắng thì ngươi việc gì phải lo lắng ?hơn nữa Ngọc nhi ngươi chẳng phải từng nói cái đám “côn trùng”, ý ta là tiểu thiếp kia không có buồn đụng đến ta vì với bộ dạng trước đây của ta không thể câu dẫn vương gia được….có đúng không ? – ta thản nhiên nói.
– Đúng vậy là như vậy. Nhưng tiểu Ngọc vẫn chưa hiểu….Vì cớ gì mà tiểu thư phải tránh mặt bọn họ?
– Ta kéo tiểu Ngọc ngồi xuống ghế, rồi ra vẻ thần bí nói nhỏ vào tai tiểu Ngọc.
– Thì ra là vậy – tiểu Ngọc thốt lên – nhưng tiểu thư đường đường là một vương phi vậy hà cớ gì phải sợ những chuyện như vậy chứ?
– Vậy ta hỏi ngươi, Ngọc nhi tại sao ta là vương phi mà những nô bộc trong vương phủ khi nói chuyện với ngươi đều gọi ta là tiểu thư?đáng nhẽ ra họ phải gọi ta là vương phi nhưng mà cớ sao họ lại giống ngươi gọi ta hai tiếng “tiểu thư” – ta thở dài ngao ngán cổ nhân các người sao chẳng bao giờ chịu động não vậy?!
– Tiểu thư….cái đó….cái đó ….là do vương gia nói phải…phải kêu tiểu thư như vậy – tiểu Ngọc sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt của ta nói như thì thầm – tiểu thư, người đừng có vì như vậy mà buồn…nếu không…nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
– Ta không có để tâm đến chuyện đó. Chuyện ta để tâm là nếu như thấy ta đẹp hơn xưa <
– Ồ, tiểu Ngọc đã hiểu. Vậy chúng ta cứ ngồi vậy đợi thêm chút nữa rồi đi cũng không muộn nga tiểu thư – tiểu Ngọc cười ngượng ngùng nhìn ta.
– Ngọc nhi, ngươi lấy ta mượn tạm một bộ y phục nữa của ngươi, mấy hôm nữa có đồ mới ta sẽ chọn ra mấy bộ của ta cho ngươi.
– Nhưng tiểu thư y phục của tiểu Ngọc không có được đẹp – tiểu Ngọc thương tâm nói – nếu tiểu thư mặc vào các vị tiểu thiếp sẽ chê cười người.
– Ta và ngươi chẳng phải muốn tránh họ sao?vậy thì càng không đẹp chẳng phải càng tốt hơn sao?….không nói nữa, đợi ngươi chuẩn bị y phục xong chúng ta liền đi.
*************************************************************************************
– Chúng ta đi thôi tiểu thư – tiểu Ngọc đi đến bên Nguyệt Vân chỉnh lại quần áo rồi kéo tay Nguyệt Vân đi ra khỏi cửa.
– Từ từ thôi, không cần phải vội – ta cười cười nhìn tiểu Ngọc – Ngọc nhi, tay ngươi hảo mềm mại a<
– Tiểu thư, người khi dễ ta. – tiểu Ngọc ngượng ngùng kêu lên.
Hai người cứ như vậy tàn ngập ý cười mà đi tới phòng khách của vương phủ.
– Tiểu thư, đã đến nơi rồi.
– Ân – ta thở hắt quay qua dựa tạm vào người tiểu Ngọc – xem ra cái ổ cú này<
Oa…là ta có nhầm không? Tại sao muộn như vậy rồi mà vẫn còn cả một đàn ong bướm bay lượn quanh đây vậy?!!! ta nén than một tiếng rồi quay qua tiểu Ngọc mặt đầy biểu cảm như thể nói:lần này chúng ta là chết không toàn thây mà.
– Tiểu Ngọc cũng quay ra chỗ ta đầy lo lắng hỏi: làm sao bây giờ tiểu thư?
– Ta làm ra cái vẻ mặt đầy dũng khí quay qua tiểu Ngọc bi thương nói: đã không tránh được thì phải anh dũng đối mặt thôi – rồi lại quay qua nhìn đám ong bướm sặc sỡ sắc màu kia nói thêm một câu khiến chính ta cũng sặc: mỹ nhân, ta đến với các ngươi đây!!!
Tiểu Ngọc phì cười một cái rồi ý tứ che miệng nén cười lui xuống phía sau ta như thể mời ta đi trước.
Bên trong phòng khách, từ xa tất cả các tiểu thiếp đang không ngừng mỉm cười nhìn nhau e lệ<
– Đúng vậy…..đúng vậy…- cả đám liền lập tức bàn tán xôn xao.
– Nhìn cách ăn mặc của ả ta thì hẳn là nha hoàn bên cạnh vương phi – nữ nhân mặc chiếc áo màu tím đậm giọng điệu nhuốm màu phong trần uyển chuyển bình luận.
– Nhưng nhìn bộ dáng của ả không giống nha hoàn cho lắm, hơn nữa các tỷ nhìn xem nha hoàn tiểu Ngọc đó giống như là đang đi sau vương phi của mình vậy – Ngọc Diệp phu nhân cũng chêm vào.
– Vương phi cái gì chứ? – Ngân Phiêu phu nhân khinh bỉ – chẳng phải chỉ là hữu danh vô thực thôi sao, ta thấy Phiến phu nhân mới thích hợp hơn với chức vụ vương phi thì có a…..
– Ngọc Diệp tỷ, tỷ có phải quá đa nghi không – nữ nhân X như sợ thiên hạ chưa loạn vội vàng xen vào – vương phi của chúng ta cư nhiên thân hình không khác gì “trư nữ” ( Đăng như: haha heo nái, bùn nhìn lại mình), làm sao có thể thon thả được như vậy. Câu này vừa phát ra khỏi miệng của ả thì cả một đám làm ra cái vẻ khuê các lấy tay che miệng cười.
– Tiểu thư…..- tiểu Ngọc cùng Nguyệt Vân đi vào đúng lúc nghe được hết những gì vị mỹ nhân kia nói.
– Tại sao ta cư nhiên xông vào đúng cái lúc này cơ chứ? – Ta cố nén tức giận bước vào trong phòng. Người vừa nói xin hỏi có thể bước ra để Nguyệt Vân thỉnh giáo được không? – Hừ, các ngươi biết ra vẻ khuê nữ chẳng nhẽ ta lại không biết sao….để ta cho các người biết thế nào là sức mạnh của “phụ nữ thế kỷ 21” a.
Nữ nhân X vừa nghe thấy giọng nói mang hàm ý sát nhân của Nguyệt Vân thì toàn thân cứng nhắc, nhưng vẫn tiến lên phía trước hung hồn hù dọa người khác: “Là bổn phu nhân……”
*BỐP* chưa để nữ nhân kia nói hết câu Nguyệt Vân đã thưởng cho ả một cái tát trước sự ngỡ ngàng của hầu hết mọi người trong phòng khách.
– Ngươi….ngươi….tiện tỳ to gan dám đánh bổn phu nhân –nữ nhân X ôm mặt hét lên điên cuồng quên mất cả việc giữ hình tượng.
– Ngươi cư nhiên nói ta là “trư nữ” thì ta việc gì không dám đánh ngươi chứ? – Nguyệt Vân lạnh lùng trả lời – mà ngươi xem, ta so với ngươi còn gầy hơn….ngươi nói ta “trư nữ” thì ngươi là cái thứ gì aaaa? –ta cố tình kéo giọng nói thật dài.
– Ngươi….ngươi – X phu nhân kinh hãi, miệng lắp bắp không ra lời : ngươi là….cái…cái kia “trư nữ”?
– Miệng ngươi có phải hay không muốn ta tặng thêm một cái tát nữa? chán sống rồi hay sao mà còn gọi ta “trư nữ”? – ta hung ác giơ tay lên dọa dẫm*ta thích nhất là nhìn thấy người khác sợ hãi ta*.
Đám nữ nhân kia bây giờ mới hoàn hồn…..kẻ thì tỏ ra e dè, sợ hãi người thì tỏ ra thản nhiên chẳng coi Nguyệt Vân ra gì nhưng trong lòng thì sợ hãi không nguôi, người thì lại mắt đầy sát khí nhìn Nguyệt Vân một cách thâm độc.
– “Tiểu thư”, nàng đến để lấy số đo? – giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ chỗ ngồi cao nhất của gian phòng khiến cho người đứng đối diện bất kể nam hay nữ đều có hảo cảm.
– Vị này là….. – âm thanh thật dễ nghe,bất quá Nguyệt Vân ta đây đã ngửi ra mùi thuốc súng trong giọng nói của ngươi rồi..
– Ta là Phiến phu nhân….mới có mấy tháng không gặp, tiểu thư cư nhiên là …………– Phiến nhân uyển chuyển cất bước đi tới bên người Nguyệt Vân ánh nhìn soi xét : là đã quên ta ư?
/21
|