Tú Yên thắp thêm một ngọn nến, hơi cúi người vuốt y phục đỏ thẳm
Điện hạ, thật sự phải vậy sao?
Tần Uyển Tình gật nhẹ đầu, sắp xếp lại số trang sức gọn lại, phấn, son, tất cả đều có đủ
Chỉ còn thiếu nó
Tú Yên đôi mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy Tần Uyển Tình, nàng ta siết hơi chặt, sau đó nghẹn ngào:
Điện hạ, người nhớ phải mang nô tì theo
Tất nhiên là vậy rồi
....
3 ngày trước
Vũ Nhiên được thông báo cần phải về Vũ quốc gấp, hình như chuyện lớn xảy ra rồi
Hắn hơi do dự, tạm thời hoãn lại vài ngày, hắn lo rằng bản thân không có ở đây, Tần Uyển Tình sẽ chịu thiệt thòi
Tình nhi, nàng về cùng ta được không?
Tình nhi, thật sự không được sao?
Vũ Nhiên đã lặp lại mấy từ này gần trăm lần rồi
Ừ
Tần Uyển Tình vỏn vẹn đáp một câu, hiện giờ tình hình rất khó nắm bắt, lại xuất hiện thêm một Thanh Lan, mọi chuyện càng rối hơn
Vũ Nhiên bị dọa cho giật mình, lát sau hắn phải hỏi Tính Phong xem thất công chúa vừa nói gì, hắn phải nghe lại lần hai mới tin là bản thân không nghe lầm
Tính Phong khóc không ra nước mắt, tam vương gia ơi là tam vương gia, khi nào ngài mới thoát kiếp thê nô
Ta làm gì sai sao?
Không có
Nàng bị phong hàn à?
Không
Nàng..
Ta không bị sao hết
Cái tên này bị làm sao thế
Vũ Nhiên sửng sốt, hình như giống hạnh phúc đến bất ngờ nên không dám tin
Hắn đưa tay ra tính toán một chút
Tề Dự
Tống Thanh Thanh
Tề Thương
Lưu Tâm
..
Nữ nhân này sao nhiều cái đuôi bám theo thế
Ta loại cho nàng hơn 10 cái hoa đào đấy, à không có, hình như là gần trăm cơ
Tần Uyển Tình bật cười, sau đó hơi cúi đầu đọc sách
Bởi nàng không muốn hắn thấy ánh mắt áy náy của nàng dành cho hắn
Thật xin lỗi, thời thế đến mức này, chỉ có thể đạp lên nhau mà sống
Sau này ta có ra sao, ngươi vẫn nhận ra ta chứ?
Dường như thấy ánh mắt khó hiểu của Vũ Nhiên, nàng vội thêm lời:
Ví dụ như Thanh Lan có cái bớt đỏ ở lòng bàn chân đấy, còn ta, ngươi làm thế nào để nhận ra ta?
Vũ Nhiên nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, cổ tay trắng nõn vẫn còn được bao bọc bởi vòng mẫu đơn năm ấy
Đây là bên ngoài để nhận ra nàng
Sau đấy hắn đặt tay lên ngực trái của mình, cười như gió xuân:
Còn đây, là thứ quan trọng nhất ta nhận ra nàng
Có trời mới biết, trong giây phút ấy, nàng đã do dự đến mức nào
Sau này có trăm vạn lời xin lỗi, có lẽ cũng chẳng đủ bù đắp cho hắn
Chua xót làm sao
....
Tần Uyển Tình tường tận trình bày chuyện hôn ước với hoàng thượng
Có gấp rút quá không? Hoàng thượng đang chuẩn tấu chương, nghe nữ nhi đòi xuất giá, ngay cả tấu chương cũng không cần chuẩn gì nữa
Chàng đã đợi nhi thần hơn 1 năm rồi ạ Tần Uyển Tình ngồi ngay ngắn, gương mặt chỉ lộ nhẹ ra một ý cười, còn cố tình làm cho hai má hơi ửng đỏ
Hoàng thượng thở dài, quả thật, đã ngăn cách chúng lâu lắm rồi, nếu tiếp tục kéo dài, sẽ không ổn
Trẫm chuẩn tấu
Tạ phụ hoàng
...
Hoàng hậu được tin, liền vội vàng chuẩn bị giá y, trang sức, ngày ngày ở phòng Tần Uyển Tình để chỉ dẫn vài cách làm dâu, trang điểm thế này thế nọ, nhưng nhiều nhất là dạy chồng sinh con
Bất cứ ai ức hiếp con, hãy về báo mẫu hậu, có lật đổ cái Vũ quốc ấy mẫu hậu cũng phải đòi công bằng cho con
Khi nào có bảo bối, nhớ quay về đây dưỡng thai, ở Tần quốc, đứa trẻ sinh ra nhất định không là tiên nữ cũng là một đấng anh hùng vạn người mê
Tần Uyển Tình cười nhẹ
Đây là mẫu thân của nàng
Cả đời này ai cũng đừng hòng tranh
Muội muội, tỷ ở đây chúc muội bình an Thanh Lan nhẹ nhàng nói, còn đưa cả một cuộn vải lụa tinh xảo làm quà
Tần Uyển Tình chỉ lơ đãng nhìn sang cuộn vải, môi nhếch nhẹ lên
Đa tạ tỷ quan tâm
Thanh Lan siết chặt tay áo, cái gì mà bảo bối, cái gì mà nuôi con
Vốn dĩ những thứ ấy thuộc về nàng mới phải
Ngay cả Tần Nhu cũng đến chúc mừng, đôi mắt nàng ta hơi thâm quầng, rõ ràng ở hoàng cung chẳng ai dám ngược đãi nàng ta cả, chỉ là nàng ta tâm không yên thôi
Hoặc là nàng ta bị vứt bỏ rồi
Bại bởi Tống Thanh Thanh
Muội muội, ở xứ xa quê giống ta, sống sẽ hơi khó khăn một chút Tần Nhu nhẹ nhàng nói, như một vị tỷ tỷ quan tâm muội muội của mình
Tần Uyển Tình chỉ gật đầu, ý cười trên môi càng nồng đậm
Muội được Tam vương gia sủng ái đến mức này, có lẽ cũng tốt thôi Thanh Lan cúi đầu, giọng nói rất nhỏ
Chàng chăm sóc ta rất tốt
Thanh Lan hơi run lên một chút, lại trầm tĩnh cười
Tại sao ta không muốn đụng đến các ngươi, các ngươi lại cắn trả ta vậy?
_____________________
Dạo này bí ý tưởng nên truyện nhạt quá:(( chẳng còn tình tiết nào cười nổi nữa, à mà chắc sắp hoàn truyện rồi đấy, nếu bí quá thì kết thúc nhanh
Điện hạ, thật sự phải vậy sao?
Tần Uyển Tình gật nhẹ đầu, sắp xếp lại số trang sức gọn lại, phấn, son, tất cả đều có đủ
Chỉ còn thiếu nó
Tú Yên đôi mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy Tần Uyển Tình, nàng ta siết hơi chặt, sau đó nghẹn ngào:
Điện hạ, người nhớ phải mang nô tì theo
Tất nhiên là vậy rồi
....
3 ngày trước
Vũ Nhiên được thông báo cần phải về Vũ quốc gấp, hình như chuyện lớn xảy ra rồi
Hắn hơi do dự, tạm thời hoãn lại vài ngày, hắn lo rằng bản thân không có ở đây, Tần Uyển Tình sẽ chịu thiệt thòi
Tình nhi, nàng về cùng ta được không?
Tình nhi, thật sự không được sao?
Vũ Nhiên đã lặp lại mấy từ này gần trăm lần rồi
Ừ
Tần Uyển Tình vỏn vẹn đáp một câu, hiện giờ tình hình rất khó nắm bắt, lại xuất hiện thêm một Thanh Lan, mọi chuyện càng rối hơn
Vũ Nhiên bị dọa cho giật mình, lát sau hắn phải hỏi Tính Phong xem thất công chúa vừa nói gì, hắn phải nghe lại lần hai mới tin là bản thân không nghe lầm
Tính Phong khóc không ra nước mắt, tam vương gia ơi là tam vương gia, khi nào ngài mới thoát kiếp thê nô
Ta làm gì sai sao?
Không có
Nàng bị phong hàn à?
Không
Nàng..
Ta không bị sao hết
Cái tên này bị làm sao thế
Vũ Nhiên sửng sốt, hình như giống hạnh phúc đến bất ngờ nên không dám tin
Hắn đưa tay ra tính toán một chút
Tề Dự
Tống Thanh Thanh
Tề Thương
Lưu Tâm
..
Nữ nhân này sao nhiều cái đuôi bám theo thế
Ta loại cho nàng hơn 10 cái hoa đào đấy, à không có, hình như là gần trăm cơ
Tần Uyển Tình bật cười, sau đó hơi cúi đầu đọc sách
Bởi nàng không muốn hắn thấy ánh mắt áy náy của nàng dành cho hắn
Thật xin lỗi, thời thế đến mức này, chỉ có thể đạp lên nhau mà sống
Sau này ta có ra sao, ngươi vẫn nhận ra ta chứ?
Dường như thấy ánh mắt khó hiểu của Vũ Nhiên, nàng vội thêm lời:
Ví dụ như Thanh Lan có cái bớt đỏ ở lòng bàn chân đấy, còn ta, ngươi làm thế nào để nhận ra ta?
Vũ Nhiên nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, cổ tay trắng nõn vẫn còn được bao bọc bởi vòng mẫu đơn năm ấy
Đây là bên ngoài để nhận ra nàng
Sau đấy hắn đặt tay lên ngực trái của mình, cười như gió xuân:
Còn đây, là thứ quan trọng nhất ta nhận ra nàng
Có trời mới biết, trong giây phút ấy, nàng đã do dự đến mức nào
Sau này có trăm vạn lời xin lỗi, có lẽ cũng chẳng đủ bù đắp cho hắn
Chua xót làm sao
....
Tần Uyển Tình tường tận trình bày chuyện hôn ước với hoàng thượng
Có gấp rút quá không? Hoàng thượng đang chuẩn tấu chương, nghe nữ nhi đòi xuất giá, ngay cả tấu chương cũng không cần chuẩn gì nữa
Chàng đã đợi nhi thần hơn 1 năm rồi ạ Tần Uyển Tình ngồi ngay ngắn, gương mặt chỉ lộ nhẹ ra một ý cười, còn cố tình làm cho hai má hơi ửng đỏ
Hoàng thượng thở dài, quả thật, đã ngăn cách chúng lâu lắm rồi, nếu tiếp tục kéo dài, sẽ không ổn
Trẫm chuẩn tấu
Tạ phụ hoàng
...
Hoàng hậu được tin, liền vội vàng chuẩn bị giá y, trang sức, ngày ngày ở phòng Tần Uyển Tình để chỉ dẫn vài cách làm dâu, trang điểm thế này thế nọ, nhưng nhiều nhất là dạy chồng sinh con
Bất cứ ai ức hiếp con, hãy về báo mẫu hậu, có lật đổ cái Vũ quốc ấy mẫu hậu cũng phải đòi công bằng cho con
Khi nào có bảo bối, nhớ quay về đây dưỡng thai, ở Tần quốc, đứa trẻ sinh ra nhất định không là tiên nữ cũng là một đấng anh hùng vạn người mê
Tần Uyển Tình cười nhẹ
Đây là mẫu thân của nàng
Cả đời này ai cũng đừng hòng tranh
Muội muội, tỷ ở đây chúc muội bình an Thanh Lan nhẹ nhàng nói, còn đưa cả một cuộn vải lụa tinh xảo làm quà
Tần Uyển Tình chỉ lơ đãng nhìn sang cuộn vải, môi nhếch nhẹ lên
Đa tạ tỷ quan tâm
Thanh Lan siết chặt tay áo, cái gì mà bảo bối, cái gì mà nuôi con
Vốn dĩ những thứ ấy thuộc về nàng mới phải
Ngay cả Tần Nhu cũng đến chúc mừng, đôi mắt nàng ta hơi thâm quầng, rõ ràng ở hoàng cung chẳng ai dám ngược đãi nàng ta cả, chỉ là nàng ta tâm không yên thôi
Hoặc là nàng ta bị vứt bỏ rồi
Bại bởi Tống Thanh Thanh
Muội muội, ở xứ xa quê giống ta, sống sẽ hơi khó khăn một chút Tần Nhu nhẹ nhàng nói, như một vị tỷ tỷ quan tâm muội muội của mình
Tần Uyển Tình chỉ gật đầu, ý cười trên môi càng nồng đậm
Muội được Tam vương gia sủng ái đến mức này, có lẽ cũng tốt thôi Thanh Lan cúi đầu, giọng nói rất nhỏ
Chàng chăm sóc ta rất tốt
Thanh Lan hơi run lên một chút, lại trầm tĩnh cười
Tại sao ta không muốn đụng đến các ngươi, các ngươi lại cắn trả ta vậy?
_____________________
Dạo này bí ý tưởng nên truyện nhạt quá:(( chẳng còn tình tiết nào cười nổi nữa, à mà chắc sắp hoàn truyện rồi đấy, nếu bí quá thì kết thúc nhanh
/73
|