Sáng hôm sau, một tiếng thét giết heo kinh điển phát ra từ phòng Vân Y.
Lão già với vẻ mặt căm phẫn bước ra, miệng còn không ngừng chửi thề. Sư mẫu vẻ mặt không có gì đi ra xem, cứ như đã quen với việc này.
-Mới sáng sớm đã ồn ào gì vậy chứ?
-Nó... nó...
-Lão già à, thiếu nữ rất cần giấc ngủ để giữ gìn nhan sắc nga.
Đánh một cái ngáp, Vân Y uể oải phàn nàn.
-Sao có giường lại không nằm, tự nhiên mắc dây leo lên trần nhà ngủ.
-Con muốn tìm cảm giác mới thôi.
-Vậy sao lại dịch dung hình nhân để trên giường, còn máu me be bét nữa. Ta tưởng con bị ai ám sát.
-Không ngờ định lực của người kém như vậy, không phải trên giang hồ đã nhìn quen hay sao.
-Nhìn quen thì sao, có ai thấy đồ đệ bảo bối của mình như vậy lại không sợ hả.
-A, được người quan tâm con đúng là thụ sủng nhược kinh(1) nha.
-... .....
Trận đấu võ mồm của một già một trẻ trực tiếp châm ngòi lửa giận của người nào đó. Ập cho một gáo nước lạnh.
-Hai người có cần ăn không đây!
Vân Y và lão sư phụ ngước mắt nhìn sư mẫu. Bà hiểu ý quăng một câu đập tan ý nghĩ của họ.
-Ta không nấu.
-Tối hôm qua ta nấu rồi.
Vân Y giơ tay chỉ chính mình.
-Chẳng lẽ con nấu.
Hai lão nhân gia đen mặt. Đồng thanh thốt một câu.
-Đừng có sỉ nhục nghệ thuật.
Lần này đến mặt nàng đen. Có cần phải nói nặng vậy không. Các người không nấu thì ta nấu, có gì sai chứ. Chỉ là trình độ của nàng họ đã lĩnh giáo qua, y như là mỗi lần vào bếp cứ như xảy ra hỏa hoạn. Không cháy bếp thì cũng khét hết thức ăn.
Sau một hồi tranh cãi, vẫn là lão già người xắn tay áo vào bếp thôi.
Xử lý xong bữa sáng, Vân Y được hai lão đầu dẫn vào gian nhà chính. Nàng thắc mắc, tại sao lại vào đây chứ? Chỉ thấy sư mẫu khẽ xoay bức tượng, một phần của bức tường rung chuyển liền xuất hiện một mật đạo.
Mật đạo sao. Có kho báu nha.
Theo bước họ tiến vào mật đạo. Đang trong tình trạng vui sướng cửa ầm ầm đóng lại.
Rầm.
-Cái gì mà tối thui vậy, con ngã sắp chết rồi nè.
Sau tiếng va chạm mạnh, một giọng nữ cắn răng nghiến lợi, u oán phản bác. Vân Y lập tức đứng lên xoa xoa cái mông bị ê, trợn to hai mắt muốn nhìn rõ mọi thứ, đáng tiếc xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn được, quá tối nên nàng không thấy rõ.
-Có mắt không nhìn để chưng chơi cho zui hả. Đi đứng cũng té cho được.
Được lắm lão già, nhưng nàng nhịn. Vì sự nghiệp làm giàu.
Vân Y cảm thấy có nguồn nội lực lớn được phóng ra, đồng loạt các đốm lửa xuất hiện chiếu sáng cả mật đạo. Oa oa rất tuyệt nha, nàng cũng muốn làm thử.
Như đọc được suy nghĩ của nàng, sư mẫu cất giọng đầy khinh bỉ.
-Bỏ cái ý định đó đi, chòi nhỏ của ta không chịu nổi lửa phật của con đâu.
Hai má Vân Y nổi lên đóa hoa đỏ bừng, đồng thời còn nhận thêm ánh mắt chế giễu của lão già nữa, ông ấy không chen chân vào chuyện của nàng thì không sống nổi hay sao ấy, mâm nào cũng có mặt ổng.
Thấy hai sư đồ mắt lớn trừng mắt nhỏ, bà thật hết cách với hai người này. Tiếp tục làm một công việc hết sức quen thuộc- xua đi mùi thuốc súng. Hazz....
-Thực ra chúng ta đến đây là muốn con xem một vài thứ.
Xem chứ không phải cho à. Vân Y tiếc nuối.
Đi đến cuối mật đạo hiện ra một căn phòng. Bên trong có 5 cái bệ lần lượt là một cây cầm cổ, một cái quạt, ba cây trâm, cái bọc đen chứa rất nhiều ngân châm và một cây huyết cầm.
Báu vật a. Vân Y định nhào lên cầm thử thì bị lão già và sư mẫu chặn trước mặt. Lão nhân gia quát lên
-Muốn mất mạng hay sao mà sỗ sàng như vậy.
Nhìn lão già đầy khinh bỉ. Không muốn nàng đụng thì nói đại đi, mặc dù nàng có hậu đậu nhưng đâu đến nỗi đụng gì là bể đấy. Sư mẫu bất đắc dĩ mở miệng, đồ đệ này của bà cũng quá thích tiền đi.
-Tuy đây là báu vật nhưng không phải ai cũng có thể chạm vào được. Đây là những vật có linh tính, sẽ tự chọn chủ. Trước đây có nhiều người muốn tranh nhưng không chạm được cuối cùng phải bỏ mạng.
Nghe xong, Vân Y liền lui xuống ba bước, thấy chưa đủ an toàn tăng thêm hai bước nữa. Tiền rất quan trọng nhưng nếu mất mạng thì ai xài tiền cơ chứ. Chưa làm người giàu nhất nàng không cam tâm vả lại đây còn rất yêu đời.
-Chuẩn bị tinh thần đi.
-Chuẩn bị gì ạ? Người đừng có nói là muốn con.....
Tay chỉ về phía 5 cái bệ bên kia. Không phải chứ, muốn tống nàng đi thì cũng đâu cần dùng tới cách này.
-Yên tâm, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Câu này nghe quen quen nga. Hình như đã từng nói với tên tóc trắng rồi thì phải. Giờ mới biết được cảm giác của hắn- rất muốn đánh người.
Mắt thấy hai người bọn họ định rời đi, lần đầu tiên Vân Y gấp đến độ sắp khóc. Đến khi căn phòng chỉ còn mình nàng, hết nhìn đống báu vật kia lại nhìn xung quanh. Mặc kệ, chuyện hy hữu như xuyên không nàng còn gặp huống chi là chuyện cỏn con này, phải thử mới được.
Từng bước từng bước đến gần.
-Á...á...á...
Một cô bé 3 tuổi bị luồng ánh sáng đánh bật vào tường hộc máu ngất xỉu.
Kí ức mơ hồ chợt hiện về trong đầu Vân Y. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô bé đó là ai? Hình như muốn chạm vào mấy cái này mới bị trọng thương. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liều thôi.
-Trời phật phù hộ.
Tự mặc niệm cho bản thân. Hai bước chạy tới cầm cây cung lên, một luồng sáng bao bọc thân thể Vân Y. Nguồn nội lực cực mạnh áp tới.
-Á...ÁÁ...ÁÁÁ....
Lão già với vẻ mặt căm phẫn bước ra, miệng còn không ngừng chửi thề. Sư mẫu vẻ mặt không có gì đi ra xem, cứ như đã quen với việc này.
-Mới sáng sớm đã ồn ào gì vậy chứ?
-Nó... nó...
-Lão già à, thiếu nữ rất cần giấc ngủ để giữ gìn nhan sắc nga.
Đánh một cái ngáp, Vân Y uể oải phàn nàn.
-Sao có giường lại không nằm, tự nhiên mắc dây leo lên trần nhà ngủ.
-Con muốn tìm cảm giác mới thôi.
-Vậy sao lại dịch dung hình nhân để trên giường, còn máu me be bét nữa. Ta tưởng con bị ai ám sát.
-Không ngờ định lực của người kém như vậy, không phải trên giang hồ đã nhìn quen hay sao.
-Nhìn quen thì sao, có ai thấy đồ đệ bảo bối của mình như vậy lại không sợ hả.
-A, được người quan tâm con đúng là thụ sủng nhược kinh(1) nha.
-... .....
Trận đấu võ mồm của một già một trẻ trực tiếp châm ngòi lửa giận của người nào đó. Ập cho một gáo nước lạnh.
-Hai người có cần ăn không đây!
Vân Y và lão sư phụ ngước mắt nhìn sư mẫu. Bà hiểu ý quăng một câu đập tan ý nghĩ của họ.
-Ta không nấu.
-Tối hôm qua ta nấu rồi.
Vân Y giơ tay chỉ chính mình.
-Chẳng lẽ con nấu.
Hai lão nhân gia đen mặt. Đồng thanh thốt một câu.
-Đừng có sỉ nhục nghệ thuật.
Lần này đến mặt nàng đen. Có cần phải nói nặng vậy không. Các người không nấu thì ta nấu, có gì sai chứ. Chỉ là trình độ của nàng họ đã lĩnh giáo qua, y như là mỗi lần vào bếp cứ như xảy ra hỏa hoạn. Không cháy bếp thì cũng khét hết thức ăn.
Sau một hồi tranh cãi, vẫn là lão già người xắn tay áo vào bếp thôi.
Xử lý xong bữa sáng, Vân Y được hai lão đầu dẫn vào gian nhà chính. Nàng thắc mắc, tại sao lại vào đây chứ? Chỉ thấy sư mẫu khẽ xoay bức tượng, một phần của bức tường rung chuyển liền xuất hiện một mật đạo.
Mật đạo sao. Có kho báu nha.
Theo bước họ tiến vào mật đạo. Đang trong tình trạng vui sướng cửa ầm ầm đóng lại.
Rầm.
-Cái gì mà tối thui vậy, con ngã sắp chết rồi nè.
Sau tiếng va chạm mạnh, một giọng nữ cắn răng nghiến lợi, u oán phản bác. Vân Y lập tức đứng lên xoa xoa cái mông bị ê, trợn to hai mắt muốn nhìn rõ mọi thứ, đáng tiếc xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn được, quá tối nên nàng không thấy rõ.
-Có mắt không nhìn để chưng chơi cho zui hả. Đi đứng cũng té cho được.
Được lắm lão già, nhưng nàng nhịn. Vì sự nghiệp làm giàu.
Vân Y cảm thấy có nguồn nội lực lớn được phóng ra, đồng loạt các đốm lửa xuất hiện chiếu sáng cả mật đạo. Oa oa rất tuyệt nha, nàng cũng muốn làm thử.
Như đọc được suy nghĩ của nàng, sư mẫu cất giọng đầy khinh bỉ.
-Bỏ cái ý định đó đi, chòi nhỏ của ta không chịu nổi lửa phật của con đâu.
Hai má Vân Y nổi lên đóa hoa đỏ bừng, đồng thời còn nhận thêm ánh mắt chế giễu của lão già nữa, ông ấy không chen chân vào chuyện của nàng thì không sống nổi hay sao ấy, mâm nào cũng có mặt ổng.
Thấy hai sư đồ mắt lớn trừng mắt nhỏ, bà thật hết cách với hai người này. Tiếp tục làm một công việc hết sức quen thuộc- xua đi mùi thuốc súng. Hazz....
-Thực ra chúng ta đến đây là muốn con xem một vài thứ.
Xem chứ không phải cho à. Vân Y tiếc nuối.
Đi đến cuối mật đạo hiện ra một căn phòng. Bên trong có 5 cái bệ lần lượt là một cây cầm cổ, một cái quạt, ba cây trâm, cái bọc đen chứa rất nhiều ngân châm và một cây huyết cầm.
Báu vật a. Vân Y định nhào lên cầm thử thì bị lão già và sư mẫu chặn trước mặt. Lão nhân gia quát lên
-Muốn mất mạng hay sao mà sỗ sàng như vậy.
Nhìn lão già đầy khinh bỉ. Không muốn nàng đụng thì nói đại đi, mặc dù nàng có hậu đậu nhưng đâu đến nỗi đụng gì là bể đấy. Sư mẫu bất đắc dĩ mở miệng, đồ đệ này của bà cũng quá thích tiền đi.
-Tuy đây là báu vật nhưng không phải ai cũng có thể chạm vào được. Đây là những vật có linh tính, sẽ tự chọn chủ. Trước đây có nhiều người muốn tranh nhưng không chạm được cuối cùng phải bỏ mạng.
Nghe xong, Vân Y liền lui xuống ba bước, thấy chưa đủ an toàn tăng thêm hai bước nữa. Tiền rất quan trọng nhưng nếu mất mạng thì ai xài tiền cơ chứ. Chưa làm người giàu nhất nàng không cam tâm vả lại đây còn rất yêu đời.
-Chuẩn bị tinh thần đi.
-Chuẩn bị gì ạ? Người đừng có nói là muốn con.....
Tay chỉ về phía 5 cái bệ bên kia. Không phải chứ, muốn tống nàng đi thì cũng đâu cần dùng tới cách này.
-Yên tâm, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Câu này nghe quen quen nga. Hình như đã từng nói với tên tóc trắng rồi thì phải. Giờ mới biết được cảm giác của hắn- rất muốn đánh người.
Mắt thấy hai người bọn họ định rời đi, lần đầu tiên Vân Y gấp đến độ sắp khóc. Đến khi căn phòng chỉ còn mình nàng, hết nhìn đống báu vật kia lại nhìn xung quanh. Mặc kệ, chuyện hy hữu như xuyên không nàng còn gặp huống chi là chuyện cỏn con này, phải thử mới được.
Từng bước từng bước đến gần.
-Á...á...á...
Một cô bé 3 tuổi bị luồng ánh sáng đánh bật vào tường hộc máu ngất xỉu.
Kí ức mơ hồ chợt hiện về trong đầu Vân Y. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô bé đó là ai? Hình như muốn chạm vào mấy cái này mới bị trọng thương. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liều thôi.
-Trời phật phù hộ.
Tự mặc niệm cho bản thân. Hai bước chạy tới cầm cây cung lên, một luồng sáng bao bọc thân thể Vân Y. Nguồn nội lực cực mạnh áp tới.
-Á...ÁÁ...ÁÁÁ....
/21
|