“ Mau nói xem tại sao ngươi lại làm cánh tay của mình bị thuơng?”
“Ngươi để ý như vậy là do trong lòng ngươi thương ta?” Đoan Mộc Hân khóe môi nâng lên một nụ cười hết sức mê người, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Sư Lạc Li, nhưng ngay lập tức liền nhận được ánh mắt khinh thường của Sư Lạc Li nhìn hắn, vì vậy hắn chỉ có thể nhún nhún vai nói tiếp chuyện đứng đắn, “Ta sợ Tiểu Ngọc là nội gián.”
“Nếu vậy, sao không đem lấy nàng đuổi đi?”
“Cố ý đuổi đi nàng, khác gì nói cho người khác biết, việc chúng ta thành hôn là có vấn đề? Ta không muốn gặp nhiều phiền toái như vậy.” Đoan Mộc Hân nói xong, chỉ thấy một con dao nhỏ tinh xảo ở giữa không trung tạo thành một đường cong hoàn hảo ném lên đùi hắn.
“Rạch vài dao lên mặt ngươi, chuyện chẳng phải sẽ được giải quyết sao?” Sư Lạc Li thật sự không hiểu, nếu những cô gái kia chỉ thích diện mạo của hắn, như vậy trực tiếp giải quyết luôn diện mạo của hắn, tại sao còn phải kiếm nhiều chuyện như vậy, tiếp xúc mệt mỏi mấy lại đáng ghét.
“Oa, Li nhi, ngươi cam lòng để vi phu hủy dung sao? Như vậy, cả kinh thành, không, là các cô gái ở cả nước vì mất đi một mỹ nam là ta đây sẽ thương tâm muốn chết, đến ngươi cũng vì buồn bực không vui mà chết, như vậy Tịch Lâm Quốc sẽ rơi vào cảnh không có con nối dõi sao? Vì vậy, ta dù thế nào cũng không thể làm như vậy.”
“Ta nghĩ ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi, tuyệt đối sẽ không có người vì ngươi chết đi mà có phản ứng, cùng lắm thì thương tâm vài năm, ngươi cứ yên tâm mà hủy dung.” Sư Lạc Li hiếm khi nào nói nhiều như vậy, chính là vì thuyết phục hắn, sau đó nàng có thể thoát khỏi bể khổ này, nhưng hắn nếu là dễ dàng như vậy đã nói trang phục đích người lời mà nói, như vậy sẽ không cũng với nàng hiệp nghị thành thân rồi.
“Nhưng nếu ta làm như thế, như vậy sẽ không thành thân với Li nhi ngươi, mà Nhan huynh cũng sẽ không có bất kì lợi ích trợ giúp gì, chẳng lẽ Li nhi mong có kết quả như thế sao?” Đoan Mộc Hân vẫn như cũ cười, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Sư Lạc Li trong nháy mắt sa sầm, liền cười sâu hơn.
“Ngươi…. Thôi, ngươi thích làm sao dạng được cái đó.” Sư Lạc Li trừng mắt trước nụ cười rực rỡ của nam tử đối diện, nàng thật rất muốn một chưởng đánh chết hắn, thay thế giới này diệt trừ một mầm họa, chỉ là thân phận của hắn đối với nàng mà nói vẫn còn chút giá trị lợi dụng, cho nên nàng chỉ có thể nhịn.
“Đấy là ngươi nói, ta sao có thể thích được cái dạng đó, vậy….” Đoan Mộc Hân nở nụ cười rất là quỷ dị, mà rất nhanh liền hiện ra nguyên nhân tại sao hắn cười như vậy.
“Xin ngươi một vừa hai phải thôi.” Sư Lạc Li khẽ nhếch ngẩng đầu lên nghiêng nhìn chằm chằm dán chặt nàng cái đó rất là tự phụ nam tử cắn răng nghiến lợi nói.
“Li nhi, ngươi có biết biểu tình hiện tại của ngươi có bao nhiêu xấu xí không? Cũng đừng hù dọa mẫu hậu cũng hoàng huynh hoàng tẩu nha.” Đoan Mộc Hân một tay ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, một tay sờ nhẹ lên chóp mũi của Sư Lạc Li, mang theo giọng nói hài hước, “ Chẳng lẽ bởi vì bên cạnh ngươi có một người tuấn mỹ là ta đây, cho nên Li nhi ngươi liền tự giận mình rồi hả? Li nhi ngươi tuyệt đối đừng nghĩ vậy, tại vì vi phu trước mặt ngươi vĩnh viễn là tuấn mỹ nhất.” Dứt lời, còn cố ý dừng bước lại, đưa tay bưng khuôn mặt Sư Lạc Li lên, dùng ánh mắt gợi tình nhìn nàng, khiến cho đối phương phải nổi da gà.
“……..Ở chỗ này không có bất kì người nào, ngươi muốn đùa giỡn gì?” Sư Lạc Li than nhẹ một tiếng, đối với người trước mắt không nói gì, không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm của mình nhìn đối phương.
“Ngươi để ý như vậy là do trong lòng ngươi thương ta?” Đoan Mộc Hân khóe môi nâng lên một nụ cười hết sức mê người, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Sư Lạc Li, nhưng ngay lập tức liền nhận được ánh mắt khinh thường của Sư Lạc Li nhìn hắn, vì vậy hắn chỉ có thể nhún nhún vai nói tiếp chuyện đứng đắn, “Ta sợ Tiểu Ngọc là nội gián.”
“Nếu vậy, sao không đem lấy nàng đuổi đi?”
“Cố ý đuổi đi nàng, khác gì nói cho người khác biết, việc chúng ta thành hôn là có vấn đề? Ta không muốn gặp nhiều phiền toái như vậy.” Đoan Mộc Hân nói xong, chỉ thấy một con dao nhỏ tinh xảo ở giữa không trung tạo thành một đường cong hoàn hảo ném lên đùi hắn.
“Rạch vài dao lên mặt ngươi, chuyện chẳng phải sẽ được giải quyết sao?” Sư Lạc Li thật sự không hiểu, nếu những cô gái kia chỉ thích diện mạo của hắn, như vậy trực tiếp giải quyết luôn diện mạo của hắn, tại sao còn phải kiếm nhiều chuyện như vậy, tiếp xúc mệt mỏi mấy lại đáng ghét.
“Oa, Li nhi, ngươi cam lòng để vi phu hủy dung sao? Như vậy, cả kinh thành, không, là các cô gái ở cả nước vì mất đi một mỹ nam là ta đây sẽ thương tâm muốn chết, đến ngươi cũng vì buồn bực không vui mà chết, như vậy Tịch Lâm Quốc sẽ rơi vào cảnh không có con nối dõi sao? Vì vậy, ta dù thế nào cũng không thể làm như vậy.”
“Ta nghĩ ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi, tuyệt đối sẽ không có người vì ngươi chết đi mà có phản ứng, cùng lắm thì thương tâm vài năm, ngươi cứ yên tâm mà hủy dung.” Sư Lạc Li hiếm khi nào nói nhiều như vậy, chính là vì thuyết phục hắn, sau đó nàng có thể thoát khỏi bể khổ này, nhưng hắn nếu là dễ dàng như vậy đã nói trang phục đích người lời mà nói, như vậy sẽ không cũng với nàng hiệp nghị thành thân rồi.
“Nhưng nếu ta làm như thế, như vậy sẽ không thành thân với Li nhi ngươi, mà Nhan huynh cũng sẽ không có bất kì lợi ích trợ giúp gì, chẳng lẽ Li nhi mong có kết quả như thế sao?” Đoan Mộc Hân vẫn như cũ cười, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Sư Lạc Li trong nháy mắt sa sầm, liền cười sâu hơn.
“Ngươi…. Thôi, ngươi thích làm sao dạng được cái đó.” Sư Lạc Li trừng mắt trước nụ cười rực rỡ của nam tử đối diện, nàng thật rất muốn một chưởng đánh chết hắn, thay thế giới này diệt trừ một mầm họa, chỉ là thân phận của hắn đối với nàng mà nói vẫn còn chút giá trị lợi dụng, cho nên nàng chỉ có thể nhịn.
“Đấy là ngươi nói, ta sao có thể thích được cái dạng đó, vậy….” Đoan Mộc Hân nở nụ cười rất là quỷ dị, mà rất nhanh liền hiện ra nguyên nhân tại sao hắn cười như vậy.
“Xin ngươi một vừa hai phải thôi.” Sư Lạc Li khẽ nhếch ngẩng đầu lên nghiêng nhìn chằm chằm dán chặt nàng cái đó rất là tự phụ nam tử cắn răng nghiến lợi nói.
“Li nhi, ngươi có biết biểu tình hiện tại của ngươi có bao nhiêu xấu xí không? Cũng đừng hù dọa mẫu hậu cũng hoàng huynh hoàng tẩu nha.” Đoan Mộc Hân một tay ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, một tay sờ nhẹ lên chóp mũi của Sư Lạc Li, mang theo giọng nói hài hước, “ Chẳng lẽ bởi vì bên cạnh ngươi có một người tuấn mỹ là ta đây, cho nên Li nhi ngươi liền tự giận mình rồi hả? Li nhi ngươi tuyệt đối đừng nghĩ vậy, tại vì vi phu trước mặt ngươi vĩnh viễn là tuấn mỹ nhất.” Dứt lời, còn cố ý dừng bước lại, đưa tay bưng khuôn mặt Sư Lạc Li lên, dùng ánh mắt gợi tình nhìn nàng, khiến cho đối phương phải nổi da gà.
“……..Ở chỗ này không có bất kì người nào, ngươi muốn đùa giỡn gì?” Sư Lạc Li than nhẹ một tiếng, đối với người trước mắt không nói gì, không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm của mình nhìn đối phương.
/21
|