Củ béo tốt mập mạp, thoạt nhìn khá giống nhân sâm, nhưng mà không có to như vậy.
Mộ Dung Vô Địch cầm lấy củ Lưu Nguyệt ném tới, tinh tế nhìn. Không biết, bất quá trắng nõn cùng với mùi thơm ngát, dựa vào kinh nghiệm tác chiến, dã ngoại ở vùng hoang vu nhiều năm của hắn, hẳn là không có độc, thoạt nhìn không tồi.
Lập tức lau hai bên, nói : “Ta thử xem.” Xong liền đưa lên miệng.
“Muốn chết thì ăn.” Còn chưa cắn được một ngụm, Lưu Nguyệt tựa vào bên người Hiên Viên Triệt lạnh lùng nói một câu, nhất thời làm cho Mộ Dung Vô Địch ngốc lăng.
Ngạn Hổ nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Mộ Dung Vô Địch, tay chìa ra.
Mộ Dung Vô Địch ho khan một tiếng, ném cái củ trong tay cho Ngạn Hổ.
Ngạn Hổ lấy từ trên người ra một bình nhỏ, dùng ngân châm lấy ra một chút bạch phiến, đâm vào củ nhỏ, đây là bọn họ cố ý cầm theo thuốc thử độc.
Nháy mắt, chỉ thấy bạch phiến đổi màu, màu đen trong tích tắc hiện lên.
Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy, mặt mày đen lại.
“Giỏi quá.” (Su: vợ hát chồng khen hay ) Hiên Viên Triệt quay đầu, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nắm chặt tay Lưu Nguyệt, bật một ngón tay cái lên với nàng (*Tiểu Su tưởng tượng ~ing* sao thấy buồn cười quá )
“Đây là kiến thức để bảo tồn mạng sống.” Lưu Nguyệt ném một câu, nhìn qua ánh mắt sùng bái của ba người Thu Ngân, mặt mày lạnh nhạt.
Hiện tại cứ thận trọng là tốt nhất, năm đó không biết bỏ bao tâm huyết, thiếu chút nữa mất mạng, mới có được ngày hôm nay.
Nguy hiểm trong đó, không phải ai cũng biết.
Nhìn chăm chú, trong ba đôi mắt kia chỉ có vô cùng sùng bái.
Ánh mắt như vậy, Lưu Nguyệt không nhìn nữa.
“Ta đi kiếm đồ ăn cho các ngươi.” Đứng lên, Lưu Nguyệt mở miệng nói.
“Ta đi cùng.” Vừa nói xong, Hiên Viên Triệt cũng đứng lên theo. Nơi nguy hiểm như vậy, để một mình Lưu Nguyệt đi, dù nàng có lợi hại bao nhiêu, hắn vẫn không yên tâm.
“Thần cũng đi.”
“Thần cũng đi.”
“Cùng đi.”
Hai người vừa mới đứng lên, Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch đồng thời cất tiếng, ánh mắt rất kiên định, trong đôi mắt sùng bài còn tràn đầy tinh thần học hỏi.
Không ai trời sinh đều biết hết, không biết, có thể học.
Mộ Dung Vô Địch cầm lấy củ Lưu Nguyệt ném tới, tinh tế nhìn. Không biết, bất quá trắng nõn cùng với mùi thơm ngát, dựa vào kinh nghiệm tác chiến, dã ngoại ở vùng hoang vu nhiều năm của hắn, hẳn là không có độc, thoạt nhìn không tồi.
Lập tức lau hai bên, nói : “Ta thử xem.” Xong liền đưa lên miệng.
“Muốn chết thì ăn.” Còn chưa cắn được một ngụm, Lưu Nguyệt tựa vào bên người Hiên Viên Triệt lạnh lùng nói một câu, nhất thời làm cho Mộ Dung Vô Địch ngốc lăng.
Ngạn Hổ nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Mộ Dung Vô Địch, tay chìa ra.
Mộ Dung Vô Địch ho khan một tiếng, ném cái củ trong tay cho Ngạn Hổ.
Ngạn Hổ lấy từ trên người ra một bình nhỏ, dùng ngân châm lấy ra một chút bạch phiến, đâm vào củ nhỏ, đây là bọn họ cố ý cầm theo thuốc thử độc.
Nháy mắt, chỉ thấy bạch phiến đổi màu, màu đen trong tích tắc hiện lên.
Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy, mặt mày đen lại.
“Giỏi quá.” (Su: vợ hát chồng khen hay ) Hiên Viên Triệt quay đầu, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nắm chặt tay Lưu Nguyệt, bật một ngón tay cái lên với nàng (*Tiểu Su tưởng tượng ~ing* sao thấy buồn cười quá )
“Đây là kiến thức để bảo tồn mạng sống.” Lưu Nguyệt ném một câu, nhìn qua ánh mắt sùng bái của ba người Thu Ngân, mặt mày lạnh nhạt.
Hiện tại cứ thận trọng là tốt nhất, năm đó không biết bỏ bao tâm huyết, thiếu chút nữa mất mạng, mới có được ngày hôm nay.
Nguy hiểm trong đó, không phải ai cũng biết.
Nhìn chăm chú, trong ba đôi mắt kia chỉ có vô cùng sùng bái.
Ánh mắt như vậy, Lưu Nguyệt không nhìn nữa.
“Ta đi kiếm đồ ăn cho các ngươi.” Đứng lên, Lưu Nguyệt mở miệng nói.
“Ta đi cùng.” Vừa nói xong, Hiên Viên Triệt cũng đứng lên theo. Nơi nguy hiểm như vậy, để một mình Lưu Nguyệt đi, dù nàng có lợi hại bao nhiêu, hắn vẫn không yên tâm.
“Thần cũng đi.”
“Thần cũng đi.”
“Cùng đi.”
Hai người vừa mới đứng lên, Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch đồng thời cất tiếng, ánh mắt rất kiên định, trong đôi mắt sùng bài còn tràn đầy tinh thần học hỏi.
Không ai trời sinh đều biết hết, không biết, có thể học.
/766
|