Ánh mắt Mộ Dung Phong nóng rực như lửa cháy, nóng đến nỗi dường như nghe được cả tiếng lửa tạnh tách.
Lãnh Băng Cơ đang nằm trong vòng tay hắn cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Hắn mím chặt đôi môi mỏng như dao, yết hầu hít thở khó khăn.
Đôi tay như sắt thép bầu chặt lấy vòng eo mềm mại của Lãnh Băng Cơ, ép chặt người nàng vào cơ bụng săn chắc.
Lãnh Băng Cơ đột nhiên hoảng hốt, trống ngực đập liên hồi.
Thế này quả thực quá mờ ám, hắn, hắn ta sẽ không nghịch súng bị cướp cò đó chứ?
Khẽ nhếch mép, nàng run giọng nói: “Buông, buông ta ra”
Tay của Mộ Dung Phong càng siết chặt hơn, chặt đến nỗi Lãnh Băng Cơ sắp không thở được.
Trước giờ nàng chưa từng trải qua loại trận chiến thế này, bỗng nhiên tay chân trở nên luống cuống, chỉ có thể kiên trì đẩy ngực đối phương ra.
“Buông ta ra rồi ta sẽ nghĩ cách tẩy sạch hình trên lưng của chàng”
Ngọn lửa giận trong mắt Mộ Dung Phong dần tắt đi.
Hắn buông tay đẩy Lãnh Băng Cơ ra.
Lãnh Bằng Cơ vẫn còn hoảng sợ mà đứng chôn chân tại chỗ, như thể nàng vừa sống sót sau một kiếp nạn.
Nàng không biết rằng mặt mình đã đỏ đến mang tai, đôi má ửng hồng.
Làn da trắng lại ửng chút sắc đỏ như yên chi chẳng khác nào đóa hải đường sau mưa.
Thật khiến người ta vừa nhìn thấy liền muốn được thân mật cùng người đẹp.
Nàng thở hổn hển, mái tóc dài xõa xuống ngang lưng, che đi nửa thân hình yêu kiều, quyến rũ.
Mộ Dung Phong hoảng hốt vội nhìn đi hướng khác, hắn quay lưng lại không dám nhìn nàng.
Bóng lưng trở nên cứng đờ như một tấm sắt.
Lãnh Băng Cơ nhìn thấy con rùa trên lưng Mộ Dung Phong thì đang sợ hãi bỗng không còn thấy sợ nữa.
Lúc xăm hình cũng hơi vội vàng nên chưa kịp nhìn lại.
Bây giờ nhìn kỹ kiệt tác của mình thật không ra làm sao.
Không những xấu mà còn có chút buồn cười nữa.
Nàng muốn xăm một con của phiên bản dễ thương, đầu to to, thân tròn tròn, mắt mơ màng cơ.
Đáng tiếc qua bàn tay tài năng” của mình, lại thêm vai của Mộ Dung Phong cứ run bần bật vì chịu đựng.
Cuối cùng đôi mắt rùa con lại thành mắt lác.
Nên cũng không trách được Mộ Dung Phong lại nổi khùng lên như vậy.
Thế này mà đến các chốn yên hoa thanh lâu, để các cô nương nhìn thấy thì bao nhiêu tình thú cũng mất hết.
Mộ Dung Phong không nhìn thấy anh mắt của nàng, hắn chỉ quay mặt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Lãnh Băng Cơ, tốt nhất nàng mau rửa sạch trò đùa của nàng cho ta.
Bằng không, danh sách kẻ chết dưới tay bổn vương sẽ tăng thêm một tên là nàng đấy”
Gả cho một nam nhân hở một chút là đem sự sống chết ra uy hiếp người khác, Lãnh Bằng
Cơ cảm thấy thật bị ai.
Mỗi ngày đều như đi trên bờ vực sinh tử, cẩn thận dò dẫm từng bước.
Chỉ cần lơ là một chút liền không giữ nổi mạng.
Chỉ trách bản thân lúc đó sao lại ngứa tay như vậy.
Nghịch ngợm vui một lúc, lỡ chân giẫm phải lò.
Đây chẳng phải chính là bứt râu trên miệng hổ rồi sao?
Nàng cố nặn ra một nụ cười: “Vương gia xin thứ lỗi, lúc đó đầu ta chắc có vấn đề.
Nếu ta có thể rửa sạch cho chàng, có phải là có thể xóa hết mọi chuyện, xem như chưa xảy ra gì cả không?
Nàng nghe thấy tiếng nghiến răng của Mộ Dung Phong.
Sau đó một bàn tay nôn nóng ném khăn về phía cô: “Đừng phí lời nữa, nhanh lên!”
Hình như vẫn còn dư âm của mùi thuốc súng thì phải.
Nàng cam chịu số phận nhận lấy chiếc khăn, nghiêng người về trước chà mạnh, sau đó đưa tay sờ thử.
Tay nghề quả nhiên không tồi, xăm đến chắc chắn như vậy.
“Ừm, cái này để tẩy sạch, chắc cũng không dễ, sẽ đau lắm đấy.
Ta cũng cần chuẩn bị thêm ít thuốc”
Mộ Dung Phong chỉ cảm thấy hơi thở như hoa như ngọc của nàng đang phà vào lưng.
Đôi tay nhỏ nhắn sờ soạng trên lưng hắn.
Thật sự ngứa ngáy trong lòng, khó chịu vô cùng.
“Lãnh Băng Cơ, có phải nàng bỏ thuốc vào nước không?” Lãnh Băng Cơ ngây ra một lúc, không hiểu ý hẳn là gì: “Thuốc gì cơ?”
“Thuốc gì thì trong lòng nàng rõ nhất!”
Mộ Dung Phong lòng xuân phơi phới, siết chặt tay thành quyền.
Thực sự hắn chịu hết nổi rồi, liền hừ một tiếng rồi từ trong nước đứng dậy.
Hắn nhặt cẩm bào dưới đất lên khoác vào người, rồi hung hăng đạp cửa xông ra ngoài.
Gió mát thổi qua giúp giải tỏa bớt cái nóng trên người.
Lúc này hắn mới có thể nhắm mắt thở phào một hơi.
Cõi lòng đang rộn ràng dần bình tĩnh lại.
Nữ nhân này chắc chắn đã giở thủ đoạn hạ dược vào trong nước.
Nếu không, định lực thường ngày của hắn rất tốt sao có thể dễ dàng bị nàng ta mê hoặc như vậy.
Nếu không phải do tác dụng của thuốc, hắn luôn chán ghét nàng như vậy, tránh còn không kịp hôm nay sao lại nảy sinh dục vọng với nàng ta, lại còn phát tán mất kiểm soát.
Ngay cả ánh mắt nàng nhìn hắn cũng trở nên nóng bỏng, khiến tim hắn đập rộn ràng.
Ngay cả khi đối diện với Lãnh Bằng Nguyệt mà hắn ngày đêm muốn cưới về, hắn cũng chưa từng thấy xúc động mãnh liệt như vậy.
Người phụ nữ này nói đúng, hôm nay hắn đã thật sự là như lời cô ta nói, trái tim bỗng dưng loạn nhịp.
Hồ nước nóng này là nơi chuyên dụng của hắn.
Bình thường ngoại trừ những thị tì lo việc dọn dẹp, không kẻ nào dám lỗ mãng xông vào đây.
Hôm nay tiết trời quá oi bức, hắn vừa trở về phủ liền đến thẳng đây, muốn giữ sạch mồ hôi khó chịu trên người.
Vừa mở cửa hắn bắt đầu vừa đi vừa cởi quần áo, lúc đến được hồ thì đã không còn mảnh vải trên người.
Lúc này hắn lại nghe thấy trong nước có tiếng sột soạt, lập tức cảnh giác mà hỏi: “Ai đó?”
Trong hồ nước nóng, Lãnh Bằng Nguyệt không mảnh vải che thân trồi lên từ mặt nước.
Nàng ta đưa cánh tay trắng nõn, vén mái tóc dài để lộ ra gương mặt quyến rũ.
“Vương gia, là thiếp đây?
Không thể không thừa nhận là hắn có hơi động lòng.
Nhất là khi nhìn thấy vết bớt son hình hoa sen trên ngực nàng ta.
Bông hoa nở rộ, đỏ như máu, đẹp mê hồn.
Khiến hắn bất giác nghĩ đến hương hoa tử đằng hợp cùng mùi mưa đêm.
Khi ánh sáng của tia chớp nhạt lướt qua, vết bớt hoa sen đó trở thành là ký ức duy nhất khi hắn bất tỉnh.
“Bằng Nguyệt, sao nàng lại ở đây?” Giọng hắn có chút nghi ngờ.
“Vì trời hôm nay nóng quá, nên thiếp lén chạy đến đây tắm một cái.
Không ngờ vương gia đột nhiên lại đến, thiếp giật mình, muốn tìm chỗ để nấp vào lại không có”.
Lãnh Bằng Nguyệt trông thì có vẻ đang thẹn thùng, thực ra cũng rất to gan.
Dưới làn nước trong vắt, thân hình chỗ đầy nên đầy, chỗ ốm nên ốm của nàng ta càng thêm quyến rũ mê người.
Lúc này hắn có chút xúc động, trong làn nước ấy là người phụ nữ của hắn.
Nếu không phải do Lãnh Bằng Cơ, hai người chắc đã sớm có thể sắc cầm hòa hợp, thân mật như cá gặp nước rồi.
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút buồn bực.
Từ sau khi xảy ra chuyện của Tri Thu, hắn đã biết Lãnh Băng Nguyệt không hề ngây thơ trong sáng như hắn nghĩ.
Ngược lại, nàng ta giỏi dùng tâm kế, cũng bất chấp thủ đoạn.
Cho nên mấy ngày nay, hắn bắt đầu giữ khoảng cách với Lãnh Băng Nguyệt, không còn dung túng nàng ta như lúc đầu.
Hôm nay cũng giống như vậy, nếu hôm nay nàng ta quả thực chỉ đến đây để tắm, thì tại sao không sai hạ nhân trông chừng ngoài cửa.
Chẳng lẽ nàng ta không sợ những hạ nhận phụ trách quét dọn sẽ đột nhiên đi vào sao?
Còn nữa, đã nghe thấy tiếng bước chân, tại sao không lập tức lên tiếng ngăn lại.
Tâm tư nàng ta thế nào, đã rõ như ban ngày.
Mộ Dung Phong ghét nhất là bị kẻ khác bày mưu tính kế, hắn ta lạnh lùng cười rồi vắt cẩm bào lên tay rời đi: “Vậy nàng tắm đi”
Lãnh Bằng Nguyệt ở sau lưng thất vọng cất tiếng đơ, những muốn giữ hắn lại nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Hắn không quay đầu lại, bước đi rất kiên định.
Lãnh Bằng Nguyệt cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà gọi: “Vương gia! Lưng của chàng, trên lưng có..”
/509
|