Tiết di nương cũng không có tiền nàng, nhìn con gái mặt mày hớn ha hớn hở nói: “Minh Nguyệt, đúng là có con, di nương cung được nhờ phúc, chỉ cần con trở thành trắc phi của Hạo Vương, cái chức phu nhân tướng phủ của di nương coi như đã ổn định rồi”
Lãnh Minh Nguyệt khinh thường cười nhạt một tiếng: “Con đã nói rồi mà, Lãnh Băng Cơ và Lãnh Băng Nguyệt làm được thì con cũng làm được.
Bản thân nàng ta mang thai trước khi thành hôn, hôm nay bị công chú Như Ý vạch trần trước mặt mọi người, vậy mà còn có mặt mũi thuyết giáo con”.
Tin tức này khiến Tiết di nương có chút khiếp sợ.
“Đứa trẻ này, sao con có thể nói như vậy, dù sao nàng ta cũng là Phong vương phi chính thức, thủ đoạn vô cùng lợi hại, nương và con có thể phụ thuộc vào, có những lời nói giấu ở trong lòng là được rồi, sao con còn nói ra trước mặt nàng ta làm gì chứ? Sau này gả cho người ta, đừng có lanh mồm lanh miệng như vậy nữa”.
Lãnh Minh Nguyệt đắc ý hừ một tiếng: “Di nương, con nói cho người biết, bên ngoài đều đồn đại Hạo vương và Hạo vương phi thâm tình với nhau, thật ra cũng chẳng sao cả.
Hạo vương nhất định cũng có ý với con, nếu không lúc hắn nhìn rõ con không phải công chúa Như Ý đã đẩy con ra rồi.
Đằng này hắn không những ôm con không buông mà còn an ủi con vài câu.
Người cứ chờ xem, chức trắc phi này con nắm chắc rồi, Lãnh Băng Cơ có muốn cản cũng không được.”
Tiết di nương càng thêm vui vẻ nói: “Nghe nói Hạo vương như hạc trắng trên mây, đức độ thanh cao, đúng đà tương xứng.
Chỉ đáng tiếc nghe nói là hắn học hành quá nhiều nên tính tình đạm bạc, không quá ham thích tranh quyền đoạt thể rời xa thị phi triều đình.
Nói như vậy tương lai chính là một vương gia nhàn hạ, không có quá nhiều tiền đồ”.
“Nói thật ra lại không bằng Hiên vương và Phong vương, một người là người của hoàng hậu, lại cò là hoàng trưởng tử, một người lại có chiến công hiển hách, sau lưng có Quốc Công phủ chống lưng, nắm giữ binh quyền, tiền đồ tương lại rất xán lạn”
Lãnh Minh Nguyệt lại không cho là vậy: “Hạo vương là người tài giỏi, tương lai ai sẽ là người đứng trên đỉnh giang sơn còn chưa biết đâu.
Hơn nữa, nữ nhi sớm đã hỏi thăm rõ ràng rồi, thân thể Hạo vương phi không khỏe, không giữ nổi thai, căn bản không có cách nào sinh hạ cho Hạo vương một mụn con.
Nếu như con gà qua đó, xuất thân không hề kém so với Hạo vương phi, sau này sẽ mẹ quý nhờ con, vị trí vương phi này.”
Tiết di nương vỗ tay nói: “Thật không ngờ, nữ nhi của ta lại là một nữ trung Gia Cát, có mắt nhìn xa trông rộng như thế.
Con cứ an tâm chờ đi, những chuyện còn lại cứ giao cho di nương, ở trước mặt phụ thân, ta sẽ bảo ông ấy làm chủ cho con”
Mẫu tử hai người thủ thỉ tâm tình, vui sướng bừng bừng dã tâm tưởng tượng đến những ngày lành tháng tốt ở tương lai.
Còn về lời dặn dò của Lãnh Băng Cơ, ai còn để trong lòng chứ?
Lãnh Bằng Cơ về phủ, vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Bằng Nguyệt đâu.
Mãi cho đến khi trời tối, trong cung mới truyền tới lời nhắn, nói Huệ phi nương nương giữ Lãnh Bằng Nguyệt ở lại trong cung hai ngày.
Tâm trạng Lãnh Băng Cơ cực kỳ không tốt, phải nói là rất tệ, Mộ Dung Phong còn đang vắt óc tìm cách khiến phu nhân nhà mình vui vẻ.
Hai người nghe thấy tin tức đều có chút kinh ngạc nhưng cũng không để tâm cho lắm.
Lại nói về Lãnh Bằng Nguyệt, khi nàng ta rời khỏi cung của công chúa Như Ý, đã bị người của Huệ Phi nương nương gọi đi.
Trong lòng nàng ta rất thấp thỏm, không biết là phúc hay là họa nữa.
Trực tiếp đi theo công nhân kia tới chỗ Huệ phi, Cẩm Ngu là người đầu tiên tới nghênh đón, thân mật kéo tay nàng ta, nháy mắt nói: “Nghe nói hai ngày trước Lãnh Băng Cơ xảy ra chuyện sao?”.
Lúc trước hại người đàm đạo một hồi ở ở Phong vương phủ, tuy rằng không có được như mong muốn, nhưng vẫn duy trì được “giao tình” này.
Lãnh Bằng Nguyệt thấp giọng đáp một tiếng: “Đúng là bị người ta bắt đi mấy ngày, vừa được phong vương gia cứu về.
Rất nhiều người trong phủ đều biết, chắc là không thể qua mắt nối Huệ phi nương nương?
Cẩm Ngu cũng thấp giọng nói: “Vừa mới nhận được tin, hiện giờ ở đâu cũng lan truyền rất hỗn loạn, làm mất hết thể diện hoàng gia, Huệ phi nương nương cũng rất tức giận”.
Lãnh Bằng Nguyệt mừng thầm trong lòng, khẽ nhấp môi, trao đổi ánh mắt với Cẩm Ngu, cả hai đều hiểu rõ ý tứ nhưng không nói ra.
Vào cửa, nàng ta quỳ xuống dập đầu thỉnh an Huệ phi nương nương, Huệ phi đối xử với nàng ta không quá lạnh lùng như với Lãnh Băng Cơ.
Sau người ban cho chỗ ngồi, còn dâng trà lên cho nàng ta.
“Chuyện Lãnh Băng Cơ mất tích, rốt cuộc là như thế nào, nói đi.”
Lãnh Băng Nguyệt có chút kiêng dè trong lòng, khẽ châm chước tìm lý do thoái thác: “Nghe vương gia và tỷ tỷ nói, có người biết được tỷ tỷ có hy thuật cao siêu cho nên muốn mời tỷ ấy tới chữa bệnh cứu người”
“Thực chất thì sao, rốt cuộc là có chuyện gì? Nghe nói đám người bắt Lãnh Băng Cơ đi là một đám đầu trộm đuôi cướp?” Vẻ mặt Lãnh Băng Nguyệt có chút sâu xa: “Hình như đã quen biết từ trước với tỷ tỷ “Sao nàng ta lại quen biết với đám người hạ lưu đó?” Huệ phi có chút không vui.
Lãnh Băng Nguyệt muốn nói lại thôi, ý tử càng thêm sâu xa.
Huệ phi nương nương nhíu mày, tiếp tục truy vấn: “Bản cung hỏi người, rốt cuộc đứa bé trong bụng Lãnh Băng Cơ có phải của vương gia hay không?”
Lãnh Bằng Nguyệt lập tức kinh ngạc, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh: “Đương nhiên, là của vương gia rồi”
Huệ phi hừ lạnh một tiếng: “Việc này ta đã lén lút hỏi Thái hậu, lời nói của Thái hậu hàm hồ, chỉ nói là trước đại hôn, Phong Nhi và Lãnh Băng Cơ đã tư định cả đời.
Không ai hiểu con bằng mẹ, ta là người hiểu rõ tính cách Phong Nhi nhất, nếu như nó đã có tình cảm từ trước với Lãnh Băng Cơ thì chắc chắn sẽ không đưa ra quyết định từ hôn cưới người khác”.
“Cẩm Ngu nói với bản cung, người đã từng nói rất chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng Lãnh Bằng Cơ không phải của Phong Nhi, đây nhất định không phải tin đồn vô căn cứ.
Hôm nay người phải nói thật cho bản cũng biết, không được nói dối dù chỉ một chữ”
Trong lòng Lãnh Băng Nguyệt vô cùng mâu thuẫn, âm thầm hối hận vì lúc trước lành mồm lanh miệng, hiện giờ không biết nên làm thế nào cho phải.
Nếu như nói ra lại lo lắng về kết quả sau này, sự chân tướng bị bại lộ.
Nếu như không nói thì sẽ bỏ lỡ một cơ hội khó có được, có thể đẩy Lãnh Băng Cơ vào chỗ chết.
Vậy nhưng, nàng ta lại trộm nhìn về phía Cẩm Ngu đứng phía sau Huệ phi, cho dù nói ra, bản thân mình chưa chắc đã chiếm được lợi thế gì.
Hiện giờ Mộ Dung Phong đang tình thâm ý nồng với Lãnh Băng Cơ, nếu như bị Huệ phi giáng tội, Mộ Dung Phong đẩy tội châm ngòi thị phi lên đầu mình, cuối cùng sợ là chút tình cảm cũng không còn sót lại nữa..
Bản thân mình và Lãnh Băng Cơ đều bị tổn thương, chỉ có Cẩm Ngu là ngư ông đắc lợi.
Nếu như nàng ta gả vào Phong vương phủ, lại có Huệ phi chống lưng, những ngày sau này của mình cũng không được sống dễ dàng.
“Băng Nguyệt không biết Vương gia và Vương phi đã âm thầm có thai từ trước đại hôn, ngày ấy bất ngờ nghe tỷ tỷ mang thai có chút giật mình, dù sao thì trong ấn tượng của Băng Nguyệt tỷ tỷ mới chỉ được Vương gia ân sủng trong thời gian ngắn cho nên mới ăn nói không tựa lời, nói ra mấy lời thất thố nhu vậy.
Nếu như nói đứa nhỏ này do vương gia và tỷ tỷ lén lút qua lại từ trước, vậy thì cung không phải không có khả năng”
Huệ Phi vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao: “Lãnh Băng Cơ thường ở trong khuê phòng, ít khi nào ra khỏi phủ, làm thế nào mà quen biết được Phong Nhi? Rồi làm sao mà lén lút qua lại?”
Tuy rằng trái với lương tâm nhưng Lãnh Bằng Nguyệt vẫn phải lắc đầu: “Chuyện này Băng Nguyệt cũng không rõ”
Huệ phi thấy nàng ta ấp a ấp úng, tuy nói là cố hết sức che giấu cho Lãnh Băng Cơ nhưng lại cố tình lộ ra vẻ chột dạ.
Huệ phi lạnh lùng cười một tiếng, vậy mà lại dễ như trở bàn tay bỏ qua cho nàng ta, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Lãnh Bằng Nguyệt lén lút lau mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn lộ ra chút ửng đỏ, trông yêu kiều đến lạ.
“Bản cũng từng gặp qua vô số người nhưng chưa từng thấy ai có da dẻ mịn màng như người.
Có bí quyết gì sao?”
Lãnh Băng Nguyệt lắc đầu nói: “Thần thiếp ăn chay niệm phật hàng ngày, không ra khỏi cửa, có lẽ nguyên nhân là do không gặp ánh nắng mặt trời”
Huệ phi bưng ly trà trên tay, chậm rãi thối một hơi, ý vị sâu xa nói: “Chẳng lẽ không phải do công dụng của Ngưng Hương đan sao?”.
/509
|