“Ta không muốn!”, Lãnh Bằng Nguyệt gấp đến độ muốn khóc, Lãnh Băng Cơ nói nàng ta dơ dáy như thế, Mộ Dung Phong hiến nhiên sẽ không muốn nhìn thấy, nàng ta cũng đâu còn dám giơ chân ra trước mặt hắn ta: “Vương gia, xin ngài tạm thời tránh đi.
Việc nhỏ như thế này giao cho Tri Thu và Triệu Ma là được rồi”.
Không phải cứ nói điều này từ trước thì có phải tốt không? Việc gì cứ phải tự dồn mình vào chân tường mới biết quay đầu lại.
Lãnh Băng Cơ thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi cầm hộp thức ăn lên: “Vương gia, món nợ lần trước cũng coi như đã miễn cưỡng bảo đáp rồi nhỉ? Thần thiếp lui trước đây”.
“Không tính!”, Mộ Dung Phong lạnh lùng nói: “Nàng còn nợ ta”.
Lãnh Bằng Cơ không tính toán, nàng hào sảng đáp lại: “Vậy thì được rồi, lát nữa ma ma nấu xong món ếch thì ta sẽ bảo Nhi Nhi mang một phần tới cho muội muội nếm thử.
Như vậy đã đủ chưa?”.
Trong bụng Lãnh Băng Nguyệt trào lên hơi chua, nàng ta chỉ muốn xuống giường xé rách miệng của Lãnh Bằng Cơ.
Mộ Dung Phong khịt mũi, không nói thêm gì, hắn ta đứng dậy bước ra khỏi căn phòng của Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Băng Cơ quay đầu về phía Lãnh Băng Nguyệt, nàng ân cần căn dặn: “Trước khi đi ta còn muốn nói cho muội biết, muội bị thương nên phải kiềm chế bản thân một chút.
Đừng có hoạt động quá mạnh”.
Tỷ!”, Lãnh Bằng Nguyệt không dám chửi ầm lên, nàng ta ném một cái gối về phía Băng Cơ, Lãnh Bằng Cơ nở nụ cười lạnh lùng thách thức, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi viện Tử Đằng Tiểu Trúc.
Mộ Dung Phong còn chưa rời đi, hắn ta chắp tay đứng dưới giàn hoa tử đằng, gương mặt ngước nhìn lên trên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bước chân Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng, nàng định lặng lẽ lướt qua, dù sao nói chuyện với người đàn ông này cũng không phải là việc dễ chịu gì.
Mộ Dung Phong không quay đầu nhìn lại, nhưng dường như hắn ta biết được mọi hành động của nàng, khi nàng đi ngang qua thì hắn ta đột nhiên nói: “Nữ nhân như nàng giống như tảng đá trong hố xí, hôi hám và cứng rắn, làm sao lại có người đàn ông nào thích nàng được?”.
Biết ngay là người đàn ông này mở miệng là toàn nói lời khó nghe mà.
Lãnh Băng Cơ không tức giận, nàng nhẹ nhàng thở dài: “Nữ nhân như Lãnh Băng Nguyệt giống như hòn đá trong hố nước tiểu, lẳng lơ vô cùng mà cũng có người coi nàng ta như bảo bối.
Trên đời này sẽ luôn có người mắt mù như vậy!”.
Mộ Dung Phong biết nàng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nên bất mãn nói: “Băng Nguyệt còn thiện lượng tốt bụng hơn loại nữ nhân nham hiểm độc ác, luôn ức hiếp muội muội như nàng
Lãnh Băng Cơ khẽ cười ha ba: “Vậy nên mới ngài mù rồi”.
Mộ Dung Phong tức giận quay lại, Lãnh Băng Cơ đã chạy trốn mất rồi, một tay cầm váy, tay kia cầm hộp đựng thức ăn, nàng bỏ chạy, vừa đi vừa nhảy liên tục như một chủ thỏ.
Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi: “Đàn ông làm sao có thể thích loại nữ nhân như này chứ!” Buổi tối, Lãnh Băng Cơ đã nuốt lời, nàng không sai người đưa ếch ngâm đến cho Mộ Dung Phong.
Bởi vì chân ếch rất ngon, ngoại trừ Vương Ma buồn nôn không ăn được, thì ba người Điều mà ma, Nhi Nhi, Lăng Băng Cơ đã diệt sạch gần hết nồi, chỉ để lại cho Linh Quan Nhi một tí xíu.
Thời gian cũng đã hơi muộn, Linh Quan Nhi cũng không tiện đi vào hậu viện, nên chỉ có thể ở phía trước ăn cơm cùng đám hạ nhân trong phủ.
Tục ngữ có câu, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ, mà bản thân hắn ta cũng linh lợi nhanh nhẹn, nên quản sự cũng ôn hòa, chiều cổ hắn ta rất nhiều.
Trước khi đi ngủ, Mộ Dung Phong cố ý giả bộ thản nhiên hỏi thị vệ ở cửa thự phòng: “Người đã từng ăn ếch chưa, mùi vị như thế nào?
Hai tên thị vệ nghe xong thì ánh mắt sáng lên: “Trên ruộng nước ở nông thôn bọn nô tài có nhiều thứ này lắm, mùa hè bắt về, lột da, nấu với tỏi ăn rất ngon.
Thịt ở hai chân sau mềm nhũn giống như…”
Sau khi suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra từ miêu tả phù hợp, hắn ta cảm thấy những gì bản thân đang nghĩ có chút thô tục,
“Nếu vương gia muốn nếm thử, ngày mai Minh Nhi sẽ bắt vài con cho ngươi.
Nghe nói hôm nay xô ếch đã bị vương phi lấy đi.
Hương thơm bay khắp hậu viện, ngửi thôi cũng đã nghiện rồi”.
Đương nhiên Mộ Dung Phong không thể nói bản thân tò mò được, hắn ta trầm mặt đi ngủ, kìm nén nằm lên giường trong thư phòng, trước khi ngủ thiếp đi còn lầm bầm một tiếng: “Cũng không sợ chết người”
Ngày hôm sau Lãnh Bằng Cơ tỉnh lại, tâm trạng nàng rất tốt, vết thương đã lành, trở mình cũng không cần cẩn thận nữa, có thể yên tâm ngủ một giấc.
Trước khi mở mắt ra nàng đã ngửi thấy mùi gạo nồng nặc xào trong viện, Vương Ma và ma ma vừa bận rộn làm việc, vừa hạ giọng thì thầm, khiến cho không khí trong viện trở nên tràn đầy sức sống.
ma ma nấu ăn không ngon, buổi sáng chỉ đơn giản nấu cháo gạo và giờ hành lá, nhưng kiếp trước cha mẹ nàng mất sớm, nàng là một đứa trẻ mồ côi, ăn cơm trăm họ mà lớn, ngày ngày uống nước đắng để sống, nàng ăn cái gì cũng thấy ngon cả.
Cô nghe thấy tiếng cười khúc khích truyền qua cửa sổ, mặc dù đã cố gắng hạ giọng, nhưng vẫn không thể kìm nén được cơn giận trong lời nói.
“Vương Ma, ngươi nói lời này là có ý gì? Cái gì mà tiểu thư quen sung sống an nhàn? Tiểu thư nhà ta sống ở Tướng Phủ thể nào người khác không biết thì không sao, nhưng chả lẽ đến chúng ta còn không hiểu sao.
Nếu tiểu thư thực sự được nuông chiều, thi người có thể ăn được cơm canh đạm bạc hả?”.
Từ khi Nhi Nhi biết được Vương Ma phản bội mình, thì mấy ngày qua nàng ta đã kìm nén tức giận, rốt cuộc hôm nay cũng không nhịn được mà bộc phát ra, dù sao đứa bé này vẫn còn nhỏ, cũng không giấu được suy nghĩ trong lòng.
Nàng ngồi dậy, nhìn ra ngoài từ cửa sổ đang mở, Vương Ma đứng lên từ dưới đất, rồi lau tay ướt lên tạp dề.
“Xùy, Nhi Nhi cô nương từ khi đến vương phủ, được tiểu thư coi trọng thì giọng điệu khi nói chuyện với ta cũng khác.
Hóa ra con chó luôn vẫy đuôi đi theo mông ta giờ cũng đã biết lên mặt dạy dỗ người khác rồi, còn giống bề trên hơn cả chủ nhân nữa”.
“Ngươi còn biết tiểu thư là chủ nhân của ngươi sao? Ai không biết còn tưởng rằng là nô tỳ của người khác ấy chứ, có hạ nhân nào ngày ngày nói xấu chủ nhân với người khác không? Người mong chủ nhân chúng ta không được tốt đúng không?”
Ma ma ngồi xổm trên mặt đất nhóm lửa, bà ta không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát.
“Con nha đầu chết tiệt, mồm miệng bậy bạ, ta nói xấu tiểu thư lúc nào vậy? Người chẳng phải là muốn đặt điều về ta trước mặt tiểu thư sao? Ta sống lâu như vậy rồi, cũng đã gặp qua hạ nhân mưu mô tranh giành sủng ái.
Nhưng ta chưa bao giờ thấy người nào trắng trợn đặt điều như người.
Nói không chừng tiểu thư gần đây không chịu gặp ta, là fo nha đầu tiểu nhân như người xúi giục day!”
Vương ma mồm mép lợi hại, đúng là một kẻ cặn bã, cái gì cũng có thể nói được.
Có vài câu thôi đã khiến Nhi Nhi tức giận đến mức mặt đỏ bừng vì tức giận,
“Ta xúi giục? Chính người đã làm…”
“Nhi Nhi!”, Lãnh Băng Cơ mở cửa, cắt ngang lời nàng ta còn chưa nói: “Buổi sáng muốn ngủ một giấc sạch cùng không được, ta bị người đánh thức rồi đấy.
Nhi Nhi không ngờ rằng tiểu thư lại khiển trách mình trước, nàng ta còn muốn phản bác: “Tiểu thư không biết ấy chứ, Vương ma thường nói xấu về tiểu thư trước mặt mà ma, nô tỳ đã nghe thấy mấy lần rồi!”
Vương ma vỗ đùi: “Trời đất chứng giám, tiểu thư, con nha đầu này thấy người đối xử tốt với lão nô nên đã sớm ghen ghét từ lâu”.
Lãnh Băng Cơ khẽ mỉm cười: “Đương nhiên rồi ta tin tưởng Vương ma rồi.
Ta luôn đối xử với người như người thân.
Làm sao ngươi có thể hại ta sau lưng được chứ? Hơn nữa ma ma cũng đã bao tuổi rồi, sẽ phân biệt được đúng sai, người khác nói gì chắc chắn cũng tự có cân nhắc trong lòng, chắc Nhi Nhi nghe nhầm rồi”
Trong lòng Nhi Nhi vô cùng uất ức, nàng ta liếc Lãnh Băng Cơ một cái, thấy tiểu thư nháy mắt với mình, thì chỉ có thể nhịn không giải thích nữa, rồi cúi đầu xuống nói một câu: “Vâng”.
Lãnh Băng Cơ nghĩ phải tìm cơ hội, mình giải thích vài câu với Nhi Nhi, kéo giữa chủ tớ sẽ có khoảng cách.
Tiểu thư vừa trở lại phòng thì bên ngoài viện vang lên một tiếng “bộp”, sau đó vang lên tiếng hét của Vương ma: “A!” Lãnh Băng Cơ vội vàng chạy ra ngoài, nàng nhìn thấy Vương Ma chật vật nằm trên mặt đất, bà ta đang ôm lấy nửa khuôn mặt, trên cái bếp nhỏ bên cạnh là một đống hỗn độn, chảo đang nấu tung tóe khắp nơi, còn dính cả vụn tro đen.
Một cậu bé tám chín tuổi bụ bẫm mặc chiếc áo choàng bằng vải gấm, người tròn vô đứng ở một bên, thằng bé vừa chỉ vào Vương mà vừa cười đến mức ngả người về phía sau.
*Thanh Kiêu?”, Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc.
Đứa nhỏ này chính là tiểu thiếu gia của tướng phủ, đệ đệ Lạn Thanh Kiều của Lãnh Băng Nguyệt, sao thằng bé lại ở trong phủ, chẳng lẽ Kim di nương tới vương phủ sao?
Lãnh Bằng Cơ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lại nghe thấy Vương mà ôm mặt lạ “ối ối”, chắc hẳn bà ta đã bị bỏng do cháo nóng, nên nàng vội vàng đi tới kiểm tra vết thương.
Cháo rất nóng, lại dính lên người, nên vết bỏng khá nặng, mặt và cổ của Vương ma nhanh chóng nổi lên một vài vết phồng rộp, Lãnh Băng Cơ không nói gì, nàng nhanh chóng đi tới xử lý.
Lãnh Thanh Kiêu ngạo khiến người khác bị thương nên cảm thấy chơi rất vui, thằng bé thấy nàng đi ra thì khẽ hừ một tiếng: “Nghe nói đánh chó thì chủ nhân sẽ xuất hiện.
Đúng là như vậy!”
Thằng bé lấy một cây pháo từ trong người ra, châm lửa bằng một mẩu gỗ đàn hương rồi trực tiếp ném về phía Lãnh Băng Cơ.
/509
|