Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới cửa, Mộ Dung Phong đã trở lại.
Xe ngựa đi theo phía sau.
Huệ phi chạy một mạch nhìn về phía cửa xe: “Cẩm Ngu đầu? Cẩm Ngu thế nào rồi?”
Cẩm Ngu sờ soạng xuống xe, nhào vào trong lòng Huệ phi, khóc như hoa lệ dính hạt mưa: “Nương nương, Cẩm Ngu không sao, không có việc gì”.
Mộ dụng Phi xoay người xuống ngựa, đôi mắt Lãnh Băng Cơ sắc bén nhìn tới, thấy vai áo hắn có chút máu chảy ra, lập tức cuống quýt tiến lên hỏi: “Chàng bị thương sao?”
Mộ Dung Phong phủi phủi áo, không chút để bụng nói: “Không sao, chỉ là Linh bà đó quá giảo hoạt, vì cứu Cẩm Ngu nên không cẩn thận trúng một roi của bà ta, trầy da chút thôi.
Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn Huệ phi đang dịu dàng an ủi Cẩm Ngu, quăng con trai mình ra phía sau, nghiến răng nghiến lợi, khẽ chọc chọc eo Mộ Dung Phong, sau đó túm lấy vai hắn nói với vẻ mặt hoảng sợ: “Ôi, không hay rồi, roi này có độc, lão yêu bà này đúng là độc ác
Mộ Dung Phong sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại xem nàng có ý gì.
Con ngỗng ngu ngốc này không bao giờ thèm tranh sủng, Lãnh Băng Cơ lại lén lút nhìn hắn nói: “Loại độc này vô cùng lợi hại, vương gia, chàng không sao chứ?”
Huệ phi nghe được tăng hô to gọi nhỏ, bất chấp bỏ lại bảo bối kia chạy tới trước mặt Mộ Dung Phong: “Con bị thương sao? Sao lại không cẩn thận như vậy?”.
Có chút sốt ruột, cũng có chút oán trách.
Mộ Dung Phong cảm thấy trong lòng dâng lên một trận lạnh lẽo, cả người lảo đảo, túm chặt lấy cánh tay Lãnh Băng Cơ, yếu ớt chống miễn cưỡng chống đỡ thân mình: “Con không sao, chỉ là cảm thấy đầu có chút choáng váng”
Đúng là có chút tâm linh thương thông.
Lãnh Băng Cơ làm ra vẻ gấp gáp tới mức hoang mang, lo sợ nói: “Vụ phó tướng, Vu phó tướng, mau gọi người tới, đỡ vương gia vào.
Không được để vương gia cử động, nếu không độc tố sẽ lan vào tim mất!”
Vụ phó tướng không rõ nội tình, biết vương gia nhà mình vì cứu Cẩm Ngu mà bị thương, nhưng không ngờ miệng vết thương còn dính độc?”
Vì vậy cuống quýt sai người mang cán nâng tới.
Huệ phi có chút hoảng hốt: “Không phải chỉ là trầy ra chút sao? Sao lại nghiêm trọng như vậy? Lão yêu bà kia sao có thể là đối thủ của Phong Nhi được?
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ như vậy khiến Vụ phó tướng không khỏi có chút đau lòng thay vương gia nhà mình.
Vương gia dũng mãnh, mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là sắt thép.
Lần này Lãnh Băng Cơ nói chuyện không chút khách khí: “Con là đại phu, con biết sự lợi hại của độc tính này, không phải là cố tình nói chuyện giật gân.
Nếu không phải vì vương gia có thân thể tốt thì e là lúc này không cứu được nữa rồi.
Vương gia là con trai người nhưng người lại thương quận chúa Cẩm Ngu nhất.
Mà đối với con, chàng là tướng công duy nhất, là phụ thân của hài nhi, là ông trời của con.
Ai thân ai sợ, con hiểu rõ hơn người nhiều!”
Huệ phi nghẹn họng đến ngay cả người.
Lãnh Băng Cơ cũng không thèm để ý đến bà ta, chỉ huy Vu phó tướng, đỡ Mộ Dung Phong tới Triều Thiên Khuyết, sau đó liên tiếp phân phó: “Mau mang một chậu nước ấm tới đây, chuẩn bị kéo, vải bông! Nhi Nhi, lấy hòm thuốc cho ta! Mau, nhanh một chút”.
Huệ phi lúc này cũng luống cuống, sợ hãi, được cung nhân bên cạnh đỡ tiến vào theo: “Phong Nhi, con tuyệt đối không được có chuyện gì!”
Quả thực, trẻ con biết khóc sẽ có sữa ăn.
Lúc này mới cảm thấy đau lòng.
Lãnh Băng cơ cực kỳ khách khí chặn bà ta ở bên ngoài: “Con phải cởi hết quần áo của vương gia để dùng ngân châm khử độc, mẫu phi tiến vào không tiện lắm, Phong Vân, đệ vào đây phụ ta một chút.”
Thẩm Phong Vân vẫn luôn đứng ở một bên không hề hé răng, hắn nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra Mộ Dung Phong trúng phải độc phải độc gì.
Nhưng nếu biểu tẩu nói nghiêm trọng thì chính là nghiêm trọng, vì vậy bèn người đi chen qua khe cửa đi vào.
Sao đó, Lãnh Băng Cơ lập tức đóng cửa phòng lại.
“Rốt cuộc biểu ca trúng phải loại độc gì, sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Hồi nhỏ thiếu canxi, lớn lên thiếu tình yêu, cha không thương, nương không yêu, độc này có nghiêm trọng không?”
Mộ Dung Phong nằm trên giường, quay mặt qua, nhìn Huệ phi ở ngoài khóc lóc vô cùng thảm thiết, có chút không đành lòng nói: “Hù dọa mẫu phi như vậy có phải không tốt lắm không?”
Xong rồi, lại uổng công chính mình làm tiểu nhân.
Lãnh Băng Cơ lạnh mặt nói: “Sợ mẫu phi chàng đau lòng vậy chàng còn chịu thay một roi kia cho Cẩm Ngu làm gì?”
Mộ Dung Phong ủ rũ giải thích: “Không phải thế, Linh bà dùng roi đánh ngã muội ấy, đương nhiên ta phải đỡ, không ngờ lại bị đánh lén sau lưng”
Lãnh Băng Cơ cười lạnh: “Rõ ràng chàng biết Cẩm Ngu và Linh bà chính là cá mè một lứa, sao Linh bà có thể khiến nàng ta bị thương, còn sống chết liều mình như vậy làm gì chứ? Nếu là muội muội ruột thịt thì không nói, chàng làm ca ca làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên, ta cũng sẽ đau lòng thay cho nàng ta như mẫu phi.
Nhưng thật đúng là ta chưa từng thấy qua, có nương nhà ai bất công như vậy không?
Thẩm Phong Vân cũng lập tức hiểu được dung ý của Lãnh Băng Cơ.
Hắn tán đồng nói: “Để cô mẫu lo lắng một chút cũng tốt, tránh cho trong lòng còn không phân rõ thân sơ.
Mấy năm nay, biểu ca không ở bên cạnh bà ấy, bà ấy đối đãi với Cẩm Ngu như con ruột, chuyện cũng chẳng có gì, nhưng Cẩm Ngu này lại quen châm ngòi thị phi, bây giờ lại không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, hẳn là nên khiến cô mẫu tỉnh táo lại chút, nếu không thì sẽ nguy hiểm”
“Cho dù có bắt được thì cũng có thể làm gì? Mẫu phi luôn che chở Cẩm Ngu, Cẩm Ngu lại bảo vệ bà ta, chúng ta chỉ càng mang tiếng làm tiểu nhân thôi” Lãnh Băng Cơ có chút tức giận nói: “Hiện giờ chỉ có thể mong Thánh nữ giáo biết được tin tức, tới xử lý môn hộ thôi”
Mộ Dung Phong nghi hoặc hỏi: “Sao nàng lại biết rõ tường tận về Linh bà như vậy?”.
“Đã nghi ngờ từ lâu rồi, hôm nay hỏi thăm Thiên Nhất đạo trưởng vài câu liền biết manh mối”
Lãnh Băng Cơ trả lời cho có lệ, sợ Mộ Dung Phong lại dò hỏi tới cùng nên vội vàng đổi sang đề tài khác, quay sang hỏi Thẩm Phong Vân: “Vụ án mà đệ vừa nói, rốt cuộc là như thế nào?”.
/509
|