“Cái gì mà hiệp ước tam chương? Đừng nói là ba điều, dù cho là 10 điều, 100 điều thì bổn vương cũng làm được.”
“Đây chính là chàng nói, rồi sẽ có một ngày ta bổ sung đầy đủ 100 điều.
Hôm nay, chúng ta sẽ nói về Tiêu Cẩm và Lãnh Băng Nguyệt.”
Lãnh Băng Cơ nghiêm túc đến kì lạ: “Ta luôn nhượng bộ từng chút một, đều không phải là ta có khả năng khoan dung độ lượng mà tha lỗi cho những người làm sai, mà là trong chuyện này thì Lãnh Băng Nguyệt thì nàng ta đích thật là dùng mọi thủ đoạn.
Cho nên ta hi vọng ở chàng cho ta đứng đầu vào thời cơ này.
Chỉ có điều, ta vẫn sẽ giữ được nguyên tắc cơ bản ban đầu của mình, nàng ta nếu vẫn không có cách nào đảm bảo, hoặc có lẽ là không muốn.
Cả đời cứ luôn đối với ta thù địch, hôm nay lại còn thất hứa.
Ta và chàng đã nói ra hết để tránh sau này nói ta là thê tử độc ác, sinh ra ghen ghét.”
Mộ Dung Phong cũng không có chút giây nào chần chừ, chắc như đinh đóng cột.
“Kỳ vương phủ hiện tại, tương lại vĩnh viễn đều có chỉ một nữ chủ nhân là nàng.
Chỉ cần thu dọn khéo léo, ta sẽ lập tức tiễn đưa Tiêu Cẩm, tìm cho nàng ta một nơi để đi.
Về phần Lãnh Băng Nguyệt, trên người nàng ta hiện tại là hai sinh mạng, lúc trước đem nàng ta về Kỳ vương phủ ta đã nói trước cùng mẫu phi rằng nàng ta phải tự trả chi phí cho viện mình đang ở.
Chẳng qua hiện giờ nàng ta có thai, tạm thời ta…”
“Cứ để đến lúc nàng ta sinh đứa bé ra trước đi.” Lãnh Băng Cơ thốt ra lời cắt ngang lời nói của Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong lập tức sửng sốt, có chút bất ngờ.
“Đứa nhỏ là vô tội, huống chi.” Lãnh Băng Cơ sờ sờ cái bụng của chính mình: “Chàng có thể không chút khúc mắc gì mà chấp nhận đứa bé trong bụng ta, vậy đối với cốt nhục của chàng, ta cũng sẽ không ra tay.
Chỉ là ta cũng không phải là thánh mẫu, không thể bảo đảm sẽ đối xử như chính mình sinh ra.”
Mộ Dung Phong vòng tay ôm nàng thật chặt.
Lãnh Băng Cơ lại cho chàng một lần nữa bất ngờ.
Làm chàng trong bất ngờ mà cảm động, thậm chí trước mũi còn có chút cay cay.
Vì vậy cứ cọ cọ trên vai của Lãnh Băng Cơ mà không biết nói gì.
Trong viện có bước chân vang lên, trực tiếp hướng đến chính viện.
Lãnh Băng Cơ vội vàng đẩy chàng ra lập tức đứng lên.
Người được phái đến đứng ở ngoài cửa bẩm báo: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Huệ Phi nương nương giá lâm.”
Tin tức làm thế nào mà truyền nhanh như vậy.
Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc, chính mình mới vừa trở về phủ, vậy mà đã đến tai Huệ Phi.
Không lẽ đêm qua Tiêu Cẩm bị Mộ Dung Phong đả thương, nên nàng ta đến đây hỏi tội sao?
Dù sao người đến cũng không phải là điều tốt lành gì, vị này hống hách lộng quyền đến nhà, tuyệt đối không có chuyện tốt gì.
Nghe nói từ xa xưa các phi tần trong hoàng cung đều giống như chim yến, bị nhốt bởi bốn bức tường thành, đến cửa cung đều không ra được, vị Huệ Phi này làm sao lại chịu khó đến Kỳ vương phủ vậy? Vị Hoàng đế oai phong sáng suốt sao không quản thị thiếp trẻ của mình.
Hai người họ không dám chậm trễ, vội vàng ra ngoài nghênh đón.
Nghi thức hôm nay của Huệ Phi không nhỏ, người đi theo không ít, còn có vài nhũ mẫu lớn tuổi đi theo.
Được mời tiến lên sau đó, liền trực tiếp mà đi thẳng vào vấn đề.
“Hiện giờ Băng Cơ gần ba tháng nữa sẽ lâm bồn, chưa biết chừng đến lúc nào thì sẽ đến cho nên bên cạnh cần có những bà đỡ có kinh nghiệm vẫn là tốt hơn.
Vậy nên ta đã lựa chọn và cho hai người bà đỡ có kinh nghiệm đến đây.”
Huệ Phi nhìn xa trông rộng mà giới thiệu hai bà đỡ đã sẵn sàng đợi mệnh lệnh, Thái hậu và lão thái quân ở bên đây cũng đã chọn người thích hợp, vị bà bà này lại nhét thêm hai người này đến? Đến lúc đó, có trách nhiệm vây xung quanh gào thét thêm cho oai sao? Nhiều người hơn cũng không làm cho sinh nhiều hơn được.
Nhưng mà gì đây cũng là việc liên quan đến tính mạng, chỉ có thể tạ ơn.
“Còn có là Băng Nguyệt và Tiêu Cẩm hai người họ cũng cần người hầu hạ, nhất là Băng Nguyệt thai tượng dường như không ổn lắm, nhất định phải tịnh dưỡng.
Bổn cung cũng cùng nhau lựa chọn những bà đỡ có kinh nghiệm.
Hai người bọn họ đâu, làm sao không ra đây?”
Mộ Dung Phong chỉ có thể sai người đi mời Lãnh Băng Nguyệt và Tiêu Cẩm.
Băng Cơ rất là bắt đắc dĩ, cũng có chút hi vọng trong việc nắm trong tay trọng trách của thê tử hiền, cuộc sống đứa nhỏ do chính mình sinh ra nhất định phải cắm vào một đánh dấu.
Trong Vương phủ vẫn thiếu người hầu hạ không phải sao? Chỉ là thiếu một đôi lương thực.
Chỉ một chốc lát thời gian, hai người bọn họ nghe được tin truyền đã đến, trên đầu Tiêu Cẩm vấn một miếng lụa trắng lập tức dẫn đến làm Huệ Phi nổi giận.
“Con đây là làm sao vậy? Sao trên đầu lại bị thương?”
Tiêu Cẩm tự làm lại tự còn có ý định giả tạo, tạo nên một bộ dạng gượng cười vui vẻ: “Con không sao, chỉ là bị phong hàn.”
Huệ Phi đương nhiên cũng không tin, lén lúc xem xét Mộ Dung Phong: “Hình như là bị thương đến da thịt.”
“Dung Phong! Đây là chuyện gì xảy ra với Tiêu Cẩm hả? Nàng ta là một nữ nhân lại chạy đến đây với gương mặt hốc hác.”
Khỉ thật, cũng không phải là đã đụng đến người bằng sứ chứ, không phải lại để hết lỗi lầm vào chính hài tử của mình chứ? Lồng ngực Lãnh Băng Cơ căng thẳng.
Mộ Dung Phong điềm tĩnh lạnh lùng nói: “Đúng là hài nhi có làm, nàng ta đã nói những lời không nên nói và làm những chuyện không nên làm.”
Huệ Phi lần này miễn cưỡng không thiên vị, giống như trước như thế mà giáo huấn: “Nàng ta cũng là một cô nương, cho dù có làm sai chuyện gì, răn dạy và quở mắng hai ba câu là được rồi, làm sao lại động tay như vậy chứ?”
“Chuyện mạng người là chuyện quan trọng, không trừng phạt sẽ không đủ thay đổi.” Mộ Dung Phong lúc này ngôn từ lạnh băng, một chút độ ấm cũng không có.
Huệ Phi không nỡ chỉ có nước giậm chân: “Các con là một đôi oan gia hả? Thật là muốn ta tức chết sao? Vậy đây là nếu như sau này tách nhau ra, làm sao tìm phu gia cho Tiêu Cẩm?”
Lãnh Băng Cơ vừa nghe, bà bà nhà mình đổi tính sao? Vậy mà không dựa vào đó mà khiến Mộ Dung Phong lấy Tiêu Cẩm sao?
Tiêu Cẩm nghe xong lời nói của Huệ Phi, gắt gao cắn môi dưới, chực như sắp khóc mà chân chính nói: “Biểu ca chẳng qua là chú ý quy tắc, đau lòng Vương phi tỷ tỷ mà trong lúc nhất thời nổi giận, mới trút giận lên người Tiêu Cẩm, hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, Huệ Phi nương nương không cần phải lo lắng.”
Huệ Phi lập tức chuyển ánh mắt qua Lãnh Băng Cơ, vẻ mặt không hờn không giận: “Băng Cơ lại làm sao vậy? Lần này trong phủ như thế nào lại gặp phải chuyện đến mức gà bay chó sủa vậy?”
“Hôm qua Linh bà đến sơn trang, sử dụng côn trùng trong núi tấn công Băng Cơ.
Nếu hài nhi không có chút phòng bị sắp xếp thị vệ bên cạnh bảo vệ nàng ấy, lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Mộ Dung Phong không một chút khách sáo, trực tiếp đem chuyện hôm qua báo cho Huệ Phi biết.
Huệ Phi cũng là chấn động: “Cái này Linh bà cũng to gan như vậy! Thật là lẽ nào có lý đó!”
Tiêu Cẩm “ phốc phốc” một tiếng liền quỳ xuống trước Huệ Phi: “Linh bà có tội, chết vạn lần cũng không đền hết tội, nhưng việc này với Tiêu Cẩm thực sư không hề có liên quan.
Tiêu Cẩm từ chuyện lần trước đó thì liền bị biểu ca phái thị vệ giám sát nhất cử nhất động, hài nhi đây mắt bị mù chỗ nào cũng không đi được, càng không thể nào gặp qua Linh bà, như thế nào bảo hài nhi và bà ta thông đồng với nhau được.”
“Con chính là vì việc này mà trút giận lên người Tiêu Cẩm, hơn nữa còn làm nàng ta bị thương? Thật là không bằng không chứng? Dung Phong từ lúc lúc nào con lại hồ đồ như vậy?”
“Linh bà và Băng Cơ từ xưa đến nay không thù không oán, nếu không có người sai khiến, sao lại có thể xuống tay với Băng Cơ dù đó là một cách rất mạo hiểm như vậy? Lại nói tiếp, Tiêu Cẩm, nàng ta trái lại không thấy hối hận, mà lại nói năng không lễ độ, kể rằng Băng Cơ đã chết.
Chẳng lẽ hài nhi không thể can thiệp khi nàng ta nói hươu nói vượn, chửi rủa thê tử của chính mình hay sao?”
Lòng Lãnh Băng Cơ run lên, giống như là hung hăng đá một cước.
Tiêu Cẩm quả thật đã biết, hơn nữa còn ở trước mặt Mộ Dung Phong mà gây xích mích.
Khuôn mặt của của nàng giờ có chút biến sắc, trong lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi..
/509
|