Thẩm Phong Vân và Lãnh Bằng Cơ cuống quít tiến lên.
Phương Phẩm Chi cố hết sức mà mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Lãnh Băng Cơ, cố hết sức mà phun ra hai chữ: “Vương phi?”
Sao hắn lại biết mình nhỉ?
Lãnh Băng Cơ kinh ngạc, nhưng không có thời gian để nói chuyện giao tình, vẫn là chuyện chính quan trọng hơn.
“Là ai làm hại ngươi?”
Phương Phẩm Chi cố hết sức mà hơi há mồm: “Không biết, hẳn là...Thị Mơ...Ở phố Tây”
Không biết? Hẳn là? Còn không xác định sao? “Ngươi không thấy rõ đối phương sao?” Phương Phẩm Chi lắc đầu, hơi thở mong manh, nói không ra lời: “Không.”
“Vậy sao người biết là nàng?”
Phương Phẩm Chi lại họ mạnh một trận, nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ, dùng hết chút sức còn lại: “Còn có, lạnh, lạnh.”
Nói chưa hết thì đầu hắn nghiêng sang một bên, chân duỗi thẳng, lần này đã chết thật.
Lạnh? Cái quỷ gì? Ngươi không nói hung thủ là ai mà lại gào cái gì mà lạnh?
Đều nói thời khắc mấu chốt thì rớt dây xích, quả nhiên phim truyền hình không gạt ai bao giờ, người bị hại luôn luôn muốn nói chữ cuối cùng ra những lại chết không nhắm mắt.
Nhưng manh mối cũng đã đủ nhiều, mọi người cũng không để lời này của hắn nói ở trong lòng, lập tức liền tới phố Tây truy nã Thị Mơ.
Thị Mơ ngoại tình bị trượng phu mình bắt gian, sau một hồi khóc lên khóc xuống đòi chết đòi sống, Chu Đằng Phát tính tình thì hung hăng, đáng tiếc miệng cọp gan thỏ lại còn sợ vợ, cũng tức giận một hồi rồi đập phá đồ đạc, thế nhưng cũng không làm gì Thị Mơ, sau khi dậy sớm liền bỏ nàng lại tới Hình Bộ nha môn.
Thị Mơ đang cảm thấy may mắn, cho rằng đã bình yên vượt qua kiếp nạn này thì nha dịch ở trong nha môn lại xông tới, trói nàng lại rồi đưa tới trước mặt Thẩm Phong Vân.
Bị Thẩm Phong Vân thẩm vấn một hồi, hơn nữa nhìn thấy thi thể của Phương Phẩm Chi, ngay lập tức Thị Mơ liền sợ tới mức hồn phi phách tán, xụi lơ trên mặt đất.
Nàng cho rằng nam nhân nhà mình xuống tay không nhẹ không nặng đã đánh chết người, cho nên lanh lẹ mà bán đứng Chu Đằng Phát, đem chuyện mình qua đêm qua với Phương Phẩm Chi, kết quả bị trượng phu mình đánh chết khiếp rồi trải qua như nào đều nói rõ ràng.
Sau đó lại lập tức sai người đưa Chu Đằng Phát kia tới đây, Chu Đằng Phát cũng ngây ngốc, nói lắp ba lắp bắp: “Ta, lúc đó ta đang nổi nóng, nhưng...!Nhưng, tiểu tử này cũng không sao, ta chỉ đánh mấy quyền, còn đều đánh vào mặt, sao lại chết được? Lúc ấy hắn còn chạy thoát được rất nhanh mà?”.
Thẩm Phong Vân và Lãnh Băng Cơ nhìn nhau liếc mắt một cái, phố Tây cách nơi này không tính là gần, nếu Phương Phẩm Chi lúc ấy bị thương nặng thì sao có thể bình yên đi đến nơi này?
“Bản quan hỏi người, đêm qua sau khi Phương Phẩm Chi rời khỏi nhà người thì người ở đâu?”
“Đương nhiên là ở nhà tức giận rồi.”
Thị Mơ cũng gật gật đầu: “Đập không ít đồ, hàng xóm láng giềng cũng nghe thấy”
Nha dịch kiểm tra thực hư, lông tóc trên người Chu Đằng Phát cũng không tổn hao gì, cũng không có vết thương ở ngoài.
Thứ nhất, hẳn là nơi này mới là hiện trường vụ án.
Thứ hai, Phương Phẩm Chi từng nói, hắn chưa thấy rõ hung thủ là ai.
Thứ ba, Chu Đằng Phát cũng không có thời gian gây án thời gian.
Chẳng lẽ, trong án có ản?
Người này nhân dịp Phương Phẩm Chi chưa chuẩn bị rồi giết hắn, điều này chứng tỏ là có mai phục hoặc là theo dõi, chủ mưu gây án.
Vậy thì hung thủ không dùng vũ khí sắc bén hay là vật cùn để tấn công mà chỉ cần dùng tay không đánh chết Phương Phẩm Chi, có phải là vì muốn vu oan cho hai đối phu thê nhà bọn họ hay không?
Nhưng sao hắn lại biết Phương Phẩm Chi bị bắt gian trên giường tại nhà họ Chu chứ?
Thẩm Phong Vân hơi hơi trầm ngâm: “Bản quan hỏi người, đêm qua người đang đi trực sao đột nhiên lại về nhà?”
Chu Đằng Phát hầm hừ nói: “Hôm qua khi đang trực, đột nhiên ta nhận được một phong thư, nói là vợ của ta đang lén lút gặp một nam nhân khác ở nhà, còn nói nếu ta không tin thì có thể về nhà xem.
Ta cảm thấy không thể an tâm nên liền xin nghỉ về nhà.
Kết quả, vừa lúc bắt gian trận”
“Người nào truyền tin?”
Chu Đằng Phát lắc đầu: “Không biết, ta đã từng hỏi qua nha dịch nhận thư, chỉ nói người nọ đem thư từ xa xa mà ném xuống liền đi, mặt cũng không có thấy rõ”
Quả thực là có điểm đáng ngờ trong đó.
Nhưng mà hung thủ không để lại chút dấu vết gì cả.
Thẩm Phong Vân suy nghĩ một lát, trong lúc nhất thời cũng không thể chần chừ, càng không thể định án, chỉ có thể sai người tạm giam hai đối phu thê này lại rồi chờ xử lý.
Hai người này vẫn cho là do mình xuống tay hại chết một mạng người nên trong lòng sợ hãi không thôi, sau khi cầu khẩn thì chuyển sang oán trách lẫn nhau, sau đó bị dẫn vào nhà lao.
Bá tánh vây xem cách khá xa, không biết chân tướng sự việc là như thế nào, chỉ coi như chính là đội đối phu thê này hành hung đả thương người khác.
Rất nhiều người nghị luận sôi nổi.
Càng có nhiều người biết Phương Phẩm Chi này, không những không đồng tình chút nào mà còn bỏ đá xuống giếng.
“Đã sớm nghe nói tiểu tử này có qua lại với Thị Mơ, thường xuyên nửa đêm tới trộm, còn không phải là vì bị phát hiện rồi đánh chết sao?”
“Hắn suốt ngày tự tìm đường chết cho mình, hắn cũng đã hại không ít cô gái vô tội, ta cũng đã sớm đoán được là hắn sẽ có ngày này rồi”
“Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, nếu nữ nhân này đoạn chính thì sao hắn có thể nắm được trong tay”
“Cái này cũng chưa chắc, ngươi không biết Phương Phẩm Chi này ỷ vào việc mình có bề ngoài đẹp, dáng người tinh tế, thường xuyên giá thành nữ tử đi vào nhà cao cửa rộng, trong tay lại có không ít thủ đoạn hại không ít người vô tội.
Đây cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, vì mỗi lần say rượu hắn lại coi đây là chiến tích mà đi kể đấy”
Thẩm Phong Vân nghiêm túc mà nghe vào trong tai, vặn mặt nói với Lãnh Băng Cơ: “Nói như thế thì Phương Phẩm Chi này chính là một người đáng e ngại, có một đống kẻ thù, chỉ sợ muốn tìm ra hung thủ không dễ dàng”
Lãnh Băng Cơ lại đang xuất thần ở một bên, không có trả lời hắn.
“Biểu tẩu?” Thẩm Phong Vân nhắc nhở một câu: “Có phải tẩu nghĩ tới cái gì không?”
Lãnh Bằng Cơ lắc đầu: “Đột nhiên nhớ tới ta đã từng đọc qua một tình tiết ở trong sách, chính là nói về việc nam giá thành nữ để dụ dỗ phụ nữ nhà lành.
Ban đầu ta cảm thấy hơi hoang đường, lại không nghĩ tới thật sự có thật”
Thẩm Phong Vân cười cười: “Có một chút chi tiết trong sách ghi lại nguyên bản những giai thoại được lưu truyền mà”
Lãnh Băng Cơ càng nghĩ càng cảm thấy hồ nghi, đặt chuyện này trong lòng rồi lập tức từ biệt với Thẩm Phong Vân.
Thẩm Phong Vân cảm ơn nàng, kêu nha dịch hộ tống nàng trở về Vương phủ.
Sau một hồi đã trở về phủ, Lãnh Băng Cơ lập tức quay cuồng khắp nơi ở trong phòng.
Nhi Nhi thấy kỳ quái hỏi: “Người đang tìm gì vậy?”
“Một quyển sách, là quyển mà lần trước Tri Thu cho ta”
“Không phải người cất quyển sách đó đi rồi sao?” Nhi Nhi vừa nói vừa xoay người ra ngoài, lấy quyển “Phách ăn kinh kỳ sơ khắc” tới, đưa cho Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ mở sách ra, mở đến trang Trị Thu cố ý đánh dấu kia, cẩn thận mà đọc một lần.
Sau đó lại lấy mấy tấm khăn kia ra, bảo Nhi Nhi gọi Vương ma ma vào.
Vương ma ma nhìn thấy mấy tấm khăn kia liền giận dỗi nói: “Không phải lão nô đã đổi khăn cho nương nương rồi sao? Đồ người chết để lại rất đen đủi, nương nương người đừng chạm vào nữa”
Lãnh Băng Cơ đem mấy tấm khăn mở ra ở trên bàn: “Ngươi nhìn một
.
/509
|