Ngục tốt không dám giấu diếm, nhận tội nói: “Tiểu nhân vốn là một tên huấn luyện chuột đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ dựa vào việc lập gánh xiếc lấy huấn luyện chuột tiêu khiển để nuôi sống gia đình.
Nhân duyên thế nào lại có thể quen biết một vị quý nhân, có một chút quan hệ thân thích quanh co lòng vòng với Hoàng hậu nương nương, mới có thể có được công việc ngục tốt này để làm.
Cho nên, khi nghe xong là người trước mặt Hoàng hậu nương nương, thì không
mảy may có chút hoài nghi.
Nghe hắn phân phó đến ban đêm liền thừa dịp lúc tuần tra, điều khiển lũ chuột chuyển xương tay đến giấu dưới giường Phong vương phi, sáng ra mới đem nửa con báo bị lột da mang theo, len lén ném vào trong phòng giam”
Kẻ sau màn này lại có thể rõ ràng nội tình của ngục tốt ở thiên lao, đồng thời tiến hành lợi dụng, cái này khiến mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Quả thật, chỉ cần có tâm, nhất định có thể giở trò bất cứ lúc nào.
Hoàng đế không rảnh rỗi tiếp tục xoắn xuýt việc nhỏ không quan trọng này, trực tiếp đem chuyện xui xẻo này bàn giao lại cho Đại Lý Tự, để bọn hắn căn cứ manh mối hiện tại tiếp tục điều tra.
Cũng may, chí ít hiềm nghi trên thân Lãnh Băng Cơ cũng được rửa sạch, miễn cưỡng xem như là chân tướng rõ ràng, cũng là trong hoạ có phúc.
Hoàng để nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu nàng cùng Huệ Phi, không cho sắc mặt tốt.
“Hai người các ngươi hiện tại có biết sai?”
Không biết, thế nhưng nhất định phải nhận.
Lãnh Bằng Cơ vén váy quỳ xuống ngay trước mặt Hoàng đế: “Băng Cơ biết tội, cho nên khẩn cầu hoàng thượng có thể cho con một cơ hội lấy công chuộc tội”
“Ngươi muốn lấy công chuộc tội như thế nào?”
“Băng Cơ tự xin có thể theo phu quân con ở cùng một chỗ, đi đến Ba Thục, tiêu diệt Thánh Nữ giáo”
“Hoang đường!” Hoàng để không chút nghĩ ngợi răn dạy: “Ngươi bây giờ đang có mang, sắp lâm bồn, sao có thể chịu đựng được đường dài xóc nảy?”.
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt, dũng cảm nhìn qua Hoàng đế: “Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ con, con đã từng âm thầm điều tra qua Thánh Nữ giáo này, biết lại lịch của các nàng.
Các nàng giỏi về sử dụng các loại vụ thuật âm tà hại người, căn bản khó lòng phòng bị.
Cũng giống như vài ngày trước con tại sơn trang bị Linh bà công kích, rắn độc, phi cầm, không từ thủ đoạn nào, thực sự khó mà chống đỡ.
Cái này cũng chỉ là những loại mánh khoé tinh vi tầm thường trong đó, huống chi là toàn bộ Thánh Nữ giáo? Lại thêm địa hình đất Thục phức tạp, khó như lên trời, lại nhiều độc trùng ẩn hiện, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà, Mộ Dung Phong ở mọi mặt đều vào thể hạ phong.
Hơn nữa chàng ấy lại nóng lòng trở về kinh, khẳng định phập phồng không yên, tham công nhanh tiến, lại càng dễ bị người bên trong mai phục.
Cho nên, con thực sự không yên lòng chàng tự mình đối phó hiểm nguy, khẩn cầu phụ hoàng có thể đồng ý, để cho con cùng chàng ở một chỗ
Lãnh Băng Cơ vừa nói như vậy, Hoàng đế cũng cảm thấy, để Mộ Dung Phong tiến đến tiêu diệt Thánh Nữ giáo, giống như có chút lỗ mãng.
Tuy nói Mộ Dung Phong anh dũng thiện chiến, nhưng nếu để hắn đối phó một đám nữ nhân, cũng chưa hẳn có thể chống đỡ được.
Giống như trong Kỳ vương phủ, ba nữ nhân cũng có thể đánh hắn tơi bời.
Thế nhưng ông là Hoàng đế, làm sao có thể có lỗi? “Cho dù ngươi đi thì có ích lợi gì?”
“Con mang theo bạc đi, chuyện giang hồ phải dùng cách của giang hồ, đối phó người phi thường phải làm chuyện phi thường.
Con suy nghĩ rồi, có trọng thưởng tất có dũng phu, tìm thêm mấy người kỹ năng dị sĩ hộ tống đến đó, cho dù không thể tiêu diệt được Thánh Nữ giáo, thì cũng buộc các nàng vì tự vệ giao ra Na Trát Nhất Nặc chu toàn phải không?”
“Hừ, tự cho là thông minh!” Hoàng đế hừ nhẹ: “Ngươi có thể nghĩ đến, Phong Nhi chẳng lẽ cũng không nghĩ đến sao?”
“Một thân Phong Vương gia chính khí lẫm liệt, lại đường đường là chiến thần.
Nếu bị người khác biết được vì đối phó với một nữ oa, lại còn yêu cầu trợ lực từ người khác, uy danh Vương gia của chàng cũng lập tức đem ra quét sân.
Cho nên, tiếng xấu này vẫn nên là con đến gánh chịu thôi, tự xin tiến đến giúp chàng một tay”
Một trận hung hăng càn quấy, dù sao mục đích cũng chỉ có một, nàng ở trong cung này không tiếp tục chờ được nữa.
“Tuyệt đối không được, bây giờ việc quan trọng nhất của người chính là bảo vệ tôn tử vàng ngọc của Trẫm!” Hoàng đế chém định chặt sắt, một âm thanh ngữ khí không thể nghi ngờ.
Lãnh Băng Cơ thấy một chiêu này không thành, lập tức vành mắt đỏ lên, thiếu chút nữa liền khóc ra thành tiếng.
“Sông núi Ba Thục xa xôi, hành quân lại chậm.
Lần này chàng rời đi nhanh thì hai tháng, chậm thì không chừng nửa năm cũng đã qua, lúc trở lại thì con của con cũng biết gọi phụ thân rồi.
Con ngày ngày lo lắng đề phòng, sao có thể an tâm dưỡng thai?”.
Một bên vừa nói, một bên đuôi mắt liền hướng Huệ Tần đứng trước mặt nghiêng mắt nhìn.
Huệ Tần nơi này cũng khóc lên: “Ngươi không nói thì không sao, mới nhắc đến trong lòng ta đã cảm thấy trong lòng tựa như có tảng đá đè nặng, loạn như cào cào.
Nói tới nói lui, việc này vẫn là do bản cũng không tốt, đều là do ta gây họa, vẫn là để ta đi đi!”
“Không được, mẫu phi, thân thể người không tốt, đã có vài ngày ăn không ngon rồi, làm sao có thể để cho người đi được chứ? Vẫn nên để nhi tức đi”
“Ngươi lo lắng cho Phong Nhi cũng đã vài ngày ăn uống không trôi, té xỉu hai lần, mẫu phi làm sao có thể yên tâm? Cải mạng già này của ta, chết không có gì đáng tiếc!”
Thẩm Phong Vân canh giữ ở một bên, nhìn thấy đôi đối thủ một mất một còn này, vậy mà kẻ xướng người hoạ diễn cảnh mẹ chồng nàng dâu tình thâm trên mặt đất, mà trợn cả mắt lên.
Sở sờ số bạc còn lại trong tay áo mình, bữa cơm vừa rồi của hai người ăn hết lượng thức ăn của bốn người đại hán, hoàn toàn giống như vài ngày chưa được ăn cơm.
Nhưng chứng bệnh ngất Xỉu này cũng cần phải chờ thương thảo thêm.
Sắc mặt Hoàng đế càng ngày càng nặng, ngay lúc sắp phát tác thì bên ngoài Ngự Thư phòng, có nội thị vội vã tới: “Bẩm hoàng thượng, Lại Bộ Thị Lang Ngụy đại nhân xảy ra chuyện!
Hai người đang tranh luận lập tức thức thời dừng lại.
Mí mắt Hoàng để không tự giác nhảy lên: “Chuyện gì xảy ra?”
“Ngụy đại nhân bị người khác phát hiện chết trong thư phòng, tựa như là trúng độc mà chết”
“Trúng độc?”.
“Vâng, tử trạng cùng vụ án Binh Bộ Thị Lang lần trước giống nhau như đúc.
Kim thượng thư vào cũng tiến báo, chờ chỉ thị của hoàng thượng, có cần Hình bộ tham gia điều tra hay không?”
Hoàng để quay mặt chất vấn Thẩm Phong Vân: “Lần trước án của Binh Bộ Thị Lang đến bây giờ vẫn chưa có kết luận?”
Thẩm Phong Vân chột dạ lui lại một bước: “Xin hoàng thượng thứ tội, tạm thời vẫn không có tiến triển”
Hoàng đế hít sâu một hơi: “Vậy còn thất thần làm cái gì? Không đi nhanh đi! Một đám giá áo thùng cơm!”
Thẩm Phong Vân xem xét Lãnh Băng Cơ một chút, không dám mở miệng, ảm đạm xuất cung.
Hoàng đế trong lúc nhất thời trong lòng lo lắng: “Tuyên Kim thượng thư!”
Sau đó hướng về phía Lãnh Băng Cơ cùng
“Cái miệng này của người thật thối!” Huệ Phi xoa xoa thái dương: “Nếu thực sự không được, ta lập tức giả chết, hoàng thượng cũng phải để Phong Nhi trở về gặp ta một lần cuối chứ?”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Bộ dạng động một chút lại muốn chết muốn sống
.
/509
|