Lãnh Bằng Cơ hỏi thăm đơn giản mấy người Nhi Nhi và quản sự, những ngày này nàng không ở trong phủ, trong phủ có yên ổn không.
Hai ba câu đơn giản xử lý một số chuyện nhỏ nhặt.
Vụ phó tướng lúc này mới vội vã chạy đến, chậm chạp ngại ngùng không tiến lên phía trước.
Lãnh Băng Cơ nhấc váy lên, đi một vòng xung quanh hắn ta, nhấc chân ra hiệu cho hắn ta, không tìm được chỗ đặt chân thích hợp, cũng đành bỏ qua.
Vụ phó tướng cười hì hì: “Chuyện này không thể trách mạt tương tự cho mình thông minh, tên khỉ kia trước đây từng ra vào cung vài lần, đưa thư chạy việc cho Vương gia.
Là Vương gia chế trong cung phòng bị không đủ nghiêm mật, cho nên lại thêm thiên la địa võng, nếu không, con khỉ nhà chúng ta cũng sẽ không đến nỗi bị hoàng thượng bắt mất”.
Nói như vậy, kẻ cầm đầu gây họa là Mộ Dung Phong? Vu phó tướng chổi tội hay lắm.
Vốn dĩ Lãnh Băng Cơ chỉ là hư trương thanh thế, căn bản không muốn so đo cái gì.
Lão Hoàng Đế muốn nắm được điểm yếu của nàng, kiểu gì cũng có thể tìm được cớ.
Vẫn là chính sự quan trọng hơn.
Nàng bảo đám người Nhi Nhi đi xuống, để Điêu ma ma đi làm một bát mì thịt bò, sau đó đóng cửa phòng lại.
Vụ phó tướng lại căng thẳng.
“Đây là xảy ra chuyện lớn gì rồi? Nhìn người một bộ dáng nghiêm túc như thế này, ta rất sợ”
Lãnh Băng Cơ đem lệnh bài trong tay đưa qua đưa lại trước mặt Vu phó tướng, mặt nghiêm túc: “Phụng chỉ tra án, cho nên, người phải thành thực cho ta, cái gì cũng không được phép giấu giếm, nếu không sẽ đồng nghĩa với tội khi quân”.
Vụ phó tướng nhìn lướt qua lệnh bài kia, sao cứ thấy chỉ là một yêu bài xuất hành thông thường thôi nhỉ? Vương phi nhà mình bị Hoàng để lừa rồi? Hay là nàng ấy đang lừa mình? Bắt nạt đứa trẻ thành thực chưa trải sự đời này phải không?
Lãnh Bằng Cơ ho nhẹ một tiếng: “Có phải Mộ Dung Phong vẫn đang điều tra Phi Ưng Vệ hay không?”
Vụ phó tướng ngây người, sau đó thản nhiên gật đầu: “Phải”
“Liên quan đến Phi Ưng Vệ, các ngươi biết được bao nhiêu?”
Vu phó tướng lắc đầu: “Chuyện này đều do Vương gia tự mình một tay sắp xếp, giao cho Đế Thính Vệ, cho nên mạt tướng không hề biết gì?
Lời nói này, nếu là ngày đó phát hiện thi thể ni cô trong quân doanh, hắn ta hô to gọi nhỏ xông vào Triều Thiên Khuyết, Lãnh Băng Cơ suýt nữa đã tin rồi.
Nàng chậm rãi lấy ra một ống châm bạc ở trong tay áo ra: “Rốt cuộc là người tự mình thành thật khai báo, hay là phải nghiêm hình bức cung?”
Vụ phó tướng nhìn chằm chằm ống châm bạc kia, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Đại Vương gia trở về hỏi đến, người phải làm chủ cho mạt tướng nhé, nói là do ta bị ép”
“Ít nói lời thừa thãi đi, nói mau! Phi Ưng Vệ rốt cuộc có lại lịch gì?”
“Thực ra, những gì ta biết thực sự không nhiều.
Phi Ưng Vệ Vương gia nhà ta đã để ý hơn một năm rồi, nhưng đối phương quá thần bí, muốn nắm được một chút manh mối cũng khó”
Cho đến khai xuân năm nay, mới có một chút tiến triển thực chất, Vương gia dụng kể dẫn dụ ra Ưng Hoàng giáo chủ sau lưng bọn chúng, còn từng giao thủ với hắn ta, chỉ tiếc hắn đã trốn thoát rồi.
Đối phương từ đầu tới cuối đều dùng mặt nạ Kim Ưng che mặt, còn cố ý thay đổi giọng nói, cho nên không hề biết gì về thân phận của hắn ta.”
“Vậy sao Mộ Dung Phong lại chú ý đến am Nam Sơn Ni?”
Vụ phó tướng có chút ngạc nhiên, Lãnh Băng Cơ sao lại biết chuyện này, chẳng lẽ Vương gia đã tự mình nói ra sao?
“Mạt tướng chỉ biết, am Nam Sơn Ni này hình như chính là một điểm liên lạc của Phi Ưng Vệ và người Nam Chiếu.
Chỗ đó thường xuyên có Phi Ưng Vệ xuất hiện, cho nên, Vương gia phái một nội gián, đóng giả làm một nữ ni trọc đầu, giám sát động tĩnh trong am ni cô.
Theo tình báo sau này truyền về, chúng ta nghi ngờ, Phi Ưng Vệ này cấu kết với người Nam Chiểu, gây hại cho triều đường Trường An ta.
Chỉ có điều, mấy ngày trước, người của chúng ta bị bại lộ thân phận, sau khi bị Phi Ưng Vệ điên cuồng sát hại, vứt xác ở trong một dòng suối nhỏ cạnh quân doanh.
Điều này cũng có nghĩa, đối phương biết Vương gia đã có sự nghi ngờ với bọn chúng, sau này càng cảnh giác hơn, muốn nắm được nhiều manh mối hơn sẽ rất khó”
Lãnh Băng Cơ hơi nhíu mày: “Chỉ vậy thôi à?”
“Chỉ những điều này còn chưa đủ nhiều sao? Người của chúng ta vào sinh ra từ rất lâu mới có được tình báo.
Người nghĩ xem, những người của Phi Ưng Vệ kia đi lại vô thanh vô tức, còn đeo mặt nạ, làm gì dễ điều tra như vậy? Nhưng mà, ở chỗ Vương gia nhà chúng ta, có lẽ biết nhiều hơn một chút”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ bất ngờ, lại một lần nữa đánh lệch mà lại trúng!
Nàng nhớ chưởng quỹ Hồng Tân Lâu đã từng nói với mình, trong số những người thần bí ra vào am Nam Sơn Ni, có người nghe khẩu âm thì không giống nhân sĩ Trường An, hơn nữa còn đặc chất nhà quan.
Hôm qua bản thân sau khi nghĩ kĩ đã từng nghi ngờ.
Không ngờ, Phi Ưng Vệ quả thực cấu kết với người Nam Chiểu, cho thấy, hai vụ án quan viên triều đình bị giết này, chắc chắn không thoát khỏi liên quan với Phi Ưng Vệ.
Sao vận khí của mình lại tốt thế nhỉ? Đánh lệch lại trúng chứng thực tội danh phản quốc của Phi Ưng Vệ, lão Hoàng Đế nhất định sẽ giết chàng.
Xem ra phụ thân đứa trẻ lần này mạng nhỏ khó giữ.
A di đà phật, quá tội quá tội, mình đây không tính là mưu sát trượng phu chứ? Chàng là tội đáng phải chịu.
“Phi Ưng Vệ là móng vuốt của người Nam Chiếu, hay chỉ đơn thuần là mua bán tình báo?
“Mua bán tình báo, lấy lợi từ đó”
“Trong quân doanh còn ai biết nhiều manh mối hơn không? Đế Thính Vệ vẫn phụ trách điều tra sao?”
Vụ phó tướng gật đầu: “Đế Thính Vệ chính là Trinh Sát Quân trước đây, chuyên phụ trách thăm dò tin tức.
Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ biết một chút manh mối nhỏ nhặt.
Còn Ưng Hoàng giáo chủ thân phận thần bí, hành sự thận trọng, bỏ mặt nạ xuống có thể là một thân phận khác.
Thực sự không có cách nào điều tra, đây mới là việc quan trọng nhất”
Bắt giặc thì phải bắt vua trước, đây là sự thật.
Một đám trinh sát chắc còn không chuyên nghiệp bằng Tàng Kiếm Các của
Cảm thấy hành động dũng cảm của mình còn làm hỏng chuyện lớn của Mộ Dung Phong, chẳng trách lúc đó phản ứng của chàng hơi kì lạ.
Nhưng, nghe chưởng quỹ nói, sau khi người của Mộ Dung Phong thân phận bại lộ, là bản thận hi sinh vì đại nghĩa, theo lí mà nói không nên bán đứng Mộ Dung Phong mới đúng chứ, đối phương sao lại đoán ra được? Trừ khi, Phi Ưng Vệ đã sớm hoài nghi Mộ Dung Phong! Còn đem thi thể ni cô vứt ở gần quân doanh chính là đang thăm dò Mộ Dung Phong.
Còn Mộ Dung Phong lúc đó lập tức báo cáo kinh triệu doãn, không phải là
.
/509
|