Lãnh Băng Cơ dừng bước, mở to mắt nhìn chằm chằm vào người kia.
Giống như, nếu chớp mắt, thì “Chíu..” một cái, có thể người kia sẽ biến mất.
Mộ Dung Phong chậm rãi nhếch miệng cười: “Sao vậy, không nhận ra sao?”
Lãnh Băng Cơ vui vẻ lao về phía hắn, dang rộng đôi tay như một chú chim đang cất cánh.
Mộ Dung Phong chủ động đỡ lấy nàng, cẩn thận nhìn chằm chằm bụng của nàng, sợ nàng vì quá kích động mà va chạm với mình, sau đó đẩy nàng lùi ra sau: “Cẩn thận, từ từ thôi.”
Thân hình mũm mĩm của Lãnh Băng Cơ nhào vào ngực hắn, rồi hôn một cái “Chụt” vào mặt hắn.
Sau đó nàng liền quay mặt đi, “phì phì” nhổ ra.
Thật là kinh khủng.
Hắn đã không rửa mặt bao nhiêu ngày rồi?
Mộ Dung Phong (haha” cười khẽ: “Ta vội qua đây gặp nàng, mặt đầy mồ hôi, cát bụi còn chưa kịp rửa”
Mặt Lãnh Băng Cơ nhăn như trái mướp đắng: “Từ chỗ chàng đến đây rất xa sao? Cát sao lại có mùi tiêu nồng đến sặc sụa”.
“Nghe nói có người nhớ ta đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, cả người đều xanh xao.
Nên ta mới rời đại quân, đi đường vất vả, gấp gáp trở về.
Đi suốt cả đêm hôm qua không nghỉ chân, chứ đừng nói đến sáng nay.
Vậy mà..”
Hắn giả bộ tỉ mỉ nhìn Lãnh Băng Cơ: “Sao ta lại cảm thấy nàng không những không ốm đi, mà còn mập lên như một quả bóng vậy? Không đúng, phải là hai quả bóng”.
Lãnh Băng Cơ tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Vừa thấy mặt đã không đứng đắn.
Chàng cũng biết rồi đó, lần này phụ hoàng gọi chàng về là vì có chính sự”
“Ta biết chứ” Mộ Dung Phong bất lực lắc đầu: “Bổn vương âm thầm điều tra lâu như vậy, vậy mà lại bị nàng phanh phui”
“Làm sao chàng biết là ta nói với phụ hoàng?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Lần trước tiến cung ta âm thầm đến tìm nàng.
Còn chưa kịp báo chi phụ hoàng, là Đế Thính Vệ đã sớm báo tin cho ta”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Vậy chàng tranh thủ thời gian đi đi, nếu không phụ hoàng mà biết chuyện, bụng dạ đã hẹp hòi rồi lại còn muốn đùa giỡn nữa, nói không chừng sẽ bắt được điểm yếu của chàng”
Mộ Dung Phong cười khẽ: “Bụng dạ hẹp hòi? Nàng là đang nói phụ hoàng sao?”
“Còn không phải sao?” Lãnh Bằng Cơ nghĩ đến suy đoán của chính mình, nghiêm túc nói: “Ta nói cho chàng biết phụ hoàng là một lão già rất xấu tính! Ông ấy.”
Mộ Dung Phong cúi đầu, dùng mỗi chặn miệng nàng, khiến cho nàng đành phải nuốt xuống nửa câu còn lại.
Một người không mời mà đến, bất thình lình bước vào.
Lãnh Băng Cơ đẩy dùng sức đẩy mạnh hắn ra, đây là trong hậu cung, nhiều người ra vào, bị người khác nhìn thấy rất xấu hổ, làm sao có thể ôm hôn mọi lúc mọi nơi?
Mộ Dung Phong nhanh chóng tạm buông tha cho nàng, sau đó cúi đầu nhìn về phía nàng nháy mắt ra hiệu, rõ ràng là đang muốn ám chỉ điều gì đó.
Ở phía sau lưng, có người nào đó họ nhẹ.
Khi Lãnh Băng Cơ nghe thấy âm thanh này, nàng không khỏi phát run.
Mỗi lần nói xấu sau lưng luôn bị bắt quả tang, lần này là muốn lấy mạng nàng mà, sao lại có thể bị lão Hoàng đế nghe thấy.
Nàng ngượng ngùng cười cười, quay mặt đi, nhìn về phía lão Hoàng đế, nặn ra một nụ cười: “Phụ hoàng.”
Sau khi thấy ba người xuất hiện ở cửa, nàng lập tức rùng mình, đứng phía sau không chỉ có Hoàng đế, mà còn cả Thẩm Phong Vân và Lãnh Tướng.
Toàn bộ việc làm của nàng nãy giờ, vậy mà lại bị nhìn thấy hết.
Thẩm Phong Vân lén lút nháy mắt ra hiệu với nàng, nói với nàng rằng nàng đã bị bắt gặp, không cần phải giãy dụa vô nghĩa.
Quả thực, mặt lão Hoàng đế căng như khúc gỗ, dựng rấu trừng mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
“Trẫm, cái lão già xấu tính này thì thế nào?”
Có vài lời, chỉ có thể mắng thầm trong lòng, ai dám nói ra...
Lãnh Băng Cơ khó khăn nhếch khóe miệng: “Phụ hoàng, chắc là người nghe nhầm rồi? Ý ta nói là phụ thân ta là một lão già rất xấu tính”
Vào những thời khắc quan trọng, nàng thường đem phụ thân ra làm lá chắn.
Lãnh Tướng ở bên cạnh bị dọa đến nổi cả người đều toát mồ hôi, nghe nhi nữ mắng mình như vậy, còn liên tục lấy mình ra làm lá chắn: “Đúng, đúng, thần cũng nghe thấy vậy, đứa nhi nữ bất hiểu này, ngay cả phụ thân của nàng, là thần, mà cũng dám mắng...Là thần không biết cách dạy con, xin hoàng thượng thứ tội”
Hoàng để khẽ hừ một tiếng: “Ngươi đừng giở trò che chở cho nàng.
Vừa rồi ta nghe nàng mắng chửi trơn tru như vậy, chắc ngày thường trong lòng cũng mắng chửi trẫm không ít.
Không phải trẫm chỉ mới nhất người mấy ngày, gặm vài ổ bánh ngô thôi sao.
Chạy đến cáo trạng trước mặt Thái hậu thì không tính, vậy mà còn khua môi múa mép với Phong nhi”
Tất cả mọi người, không một ai biết là Hoàng để đang thực sự lo lắng, hay giả vờ tức giận.
Thừa tướng lo lắng không yên, chính trực khiển trách Lãnh Bằng Cơ: “Ngươi còn không mau dập đầu nhận lỗi với hoàng thượng?”
“Băng Cơ biết tội, sau này không dám nói hươu nói vượn nữa”
Lãnh Bằng Cơ lấy từ trong tay áo ra một cuộn băng dính, “Ken két” một chữ thập, liền nhanh nhện phong ấn miệng mình lại.
Hoàng đế trừng mắt liếc nàng một cái, cực kỳ khoan dung, độ lượng mà tha thứ cho sự vô lễ của nàng: “Phong ấn cho thật tốt, để tránh cho Phong nhi trong tình huống cấp bách, vì muốn chặn cái miệng gây họa này của người mà cách nào cũng dám dùng”.
Cả Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong đều bị chế nhạo đến đỏ cả mặt.
Mộ Dung Phong vội vàng chuyển chủ đề: “Băng Cơ chỉ là thúc giục nhị thần bẩm báo với phụ hoàng về việc tiêu diệt bọn thổ phỉ ở Định Châu.
Chỉ là dùng từ có hơi không đúng”
Hoàng đế xua tay: “Chuyện tiêu diệt thổ phỉ không cần vội, chúng ta hoang mang đến tìm người, một là Lãnh Tướng muốn gặp nhi nữ của mình, hai là trong triều xảy ra chút chuyện khó giải quyết”
Mộ Dung Phong lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc: “Là chuyện Phi Ưng Vệ sao?”
Hoàng đế gật đầu: “Phong Vân, nói cho Phong vương những chuyện đã điều tra được đi”
Thẩm Phong Vân ngẩng đầu: “Mấy ngày trước, thần phụng mệnh hoàng thượng điều tra được Phi Ưng Vệ đã cài người vào đám quan viên ở Trường An.
Cũng không biết vì sao lại lộ tin tức, Phi Ưng Vệ đã sớm nhận được tin.
Những tên quan viên đã bỏ trốn, đều bị giết người diệt khẩu, chỉ trong vòng một đêm, hầu như đều biến mất khỏi thế gian, manh mối bị đứt đoạn”
Hoàng đế nhíu mày: “Việc này, thứ nhất, cho thấy Phi Ưng Vệ thực sự cầu kết với Nam Chiểu, có dã tâm phản quốc.
Thứ hai, Phi Ưng Vệ có
.
/509
|