Lãnh Băng Cơ vừa nói xong, Cẩm Ngu lập tức thay đổi sắc mặt: “Nói bậy, đây được xem như bài thuốc gì chứ? Không hề có đạo lý gì cả!”.
Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: “Vốn dĩ đôi mắt này của quận chúa bị tà thuật của Linh bà làm hại, tất nhiên phải dùng phương pháp không tầm thường, có tác dụng hay không thì phải sai người mang tới thử một lần mới biết được”
Thử một lần cũng không mang thai, ngươi sợ cái gì?
Hoàng đế trầm giọng sai bảo cung nhân đứng một bên: “Cứ làm theo lời Phong vương phi, sai người lấy thuốc”
Cung nhân lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Trong lòng Cẩm Ngu có hơi hoảng loạn, tuy nói là bây giờ nàng không nhìn thấy biểu tình của Lãnh Băng Cơ, nhưng dường như có thể cảm thụ được nàng rất có niềm tin.
Lúc trước, Linh bà từng nói với nàng rằng phương pháp cổ truyền để phá giải quỷ che mắt là nước lá liễu hoặc là nước mắt trâu, bảo nàng phải rất cẩn thận.
Sao Lãnh Băng Cơ lại biết được? Hôm nay nàng có chuẩn bị trước mới đến.
Không được, tuyệt đối không được, nếu hiện tại đôi mắt của nàng thấy lại được, Hoàng đế mở miệng vàng, vậy thì không phải chuyện hòa thân đã chắc như định đóng cột rồi à?
Hơn nữa tiểu thái giám làm theo mệnh lệnh của mình, đi tìm xe chở nước bắt mèo mãi vẫn không có động tĩnh gì, đừng nên xảy ra chuyện gì khác, để Lục Vụ chạy ra khỏi cung thật.
Nàng suy nghĩ một lát, lập tức quyết định, vai ác này nàng phải tự đóng.
“Để giúp đỡ Lục Vụ công chúa xuất cung, Vương phi khiến ta phải gả xa đến Mạc Bắc, đúng là nhọc lòng thật nhỉ?”.
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc, không biết nàng nói vậy là có ý gì.
Sắc mặt Hoàng đế càng trầm xuống: “Đừng nói bậy nói bạ”.
“Cẩm Ngu không nói bậy!” Cẩm Ngu xoay mặt qua, hướng về phía Lãnh Băng Cơ: “Vừa nãy Phong vương phi phái người giúp Lục Vụ trốn trong xe chở nước, sau đó xuất cung”.
Lãnh Băng Cơ đối mặt với ánh mắt của đám người, không sốt ruột không hoảng hốt: “Hôm nay từ khi tiến cũng đến giờ, ta vẫn ở trong Khang Đình Cung, không hề đi đến nơi khác, sao Cẩm Ngu quận chúa lại nói thế?”
Cẩm Ngu cười lạnh: “Nếu không phải có tẩu trợ giúp, sao Lục Vụ có thể xuất cung? Hiện tại hoàng thượng lập tức phái người đuổi theo thì sẽ biết Cẩm Ngu đang nói thật hay nói dối.
Đến lúc đó, Cẩm Ngu bằng lòng đổi chất với Lục Vụ công chúa”
“Không cần phải đổi chất” Mộ Dung Phong ngồi một bên trầm giọng nói: “Nắp của thùng nước trên xe chở nước cùng lắm chỉ một thước, nếu là đứa bé thì miễn cưỡng còn trốn vào được, sao Lục Vụ có thể chui vào? Đúng là lời nói vô căn cứ.
Hơn nữa, mỗi ngày xe chở nửa đều ra khỏi thành ngay khi vừa mở cửa cung, mặt trời mọc sẽ quay lại rồi đi vào cung, ở canh giờ hiện tại, trừ phi có tình huống đặc biệt, còn bình thường sẽ không được phép xuất cung”
Nếu không thì xem như Ngự Lâm quân của ta đều là vật trang trí à?
Mộ Dung Phong được mọi người gật đầu phụ họa.
Ai chẳng biết dáng vẻ của Lục Vụ công chúa không phải chỉ dùng từ thùng nước là hình dung được.
Cẩm Ngu nắm chắc phần thắng, nói: “Chẳng phải tra hỏi xong sẽ biết?”
Hoàng đế cũng không muốn để Lục Vụ xuất cung, bởi vậy lập tức sai người chạy ra cửa cung, hỏi thăm xem xe chở nước đó đã từng xuất cũng chưa?
Đám tiểu thái giám đi đứng linh hoạt, chỉ một lát sau đã quay lại, bẩm báo Hoàng đế: “Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài đi ra cửa cung nghe ngóng, xe chở nước chưa từng xuất cung.
Trâu kéo xe đã gỡ ra từ lâu rồi, hiện tại đang để ở bên ngoài cửa Hầu Trà ti”
Lãnh Bằng Cơ mỉm cười bảo: “Vì sao Cẩm Ngụ quận chúa lại dùng trăm phương ngàn kế hãm hại ta? Có phải quận chúa nên cho ta một lời giải thích trước mặt mọi người không?”
Cẩm Ngu lập tức bối rối nói: “Sao có thể như vậy? Ta tận mắt nhìn thấy, người của tẩu đỡ Lục Vụ trốn vào xe chở nước, không thể nào làm được!”.
Lãnh Băng Cơ lập tức nhíu mày: “Tận mắt nhìn thấy? Xem ra đôi mắt của Cẩm Ngu quận chúa chưa uống thuốc mà đã khỏi rồi à?”
Cẩm Ngu nhất thời sốt ruột, thốt ra rồi mới thấy mình lỡ lời, nhưng mà nước đổ khó hốt, không thể rút lời nói về.
“Không, ta chính tại nghe được, người đó nói là được tẩu sai sử, đưa Lục Vụ công chúa đi”
“Nếu hai mắt của quận chúa không thể nhìn thấy, sao ngươi có thể xác định người đó là Lục Vụ chứ? Hơn nữa, mọi người đều biết ngươi không tiến hành động, sao Lục Vụ lại ngốc như vậy, chuyên môn chạy đến trước mặt người để tuyên truyền giảng giải hay sao? Còn nữa, nếu như ngươi chính tai nghe được, chuyện này rất lớn, sao người lại không ngăn cản nàng ngay tại đó? Mà lại chạy đến trước mặt hoàng thượng nói bậy bạ vô căn cứ, khiến sứ thần Mạc Bắc nhìn trò hề của Trường An ta, Cẩm Ngu quận chúa, việc này không phù hợp lắm đúng không?”
Lãnh Băng Cơ liên tiếp chất vấn, Cẩm Ngu á khẩu không trả lời được, không biết nên phản bác thế nào.
“Nếu không phải người giở trò, vậy người nói xem hiện tại Lục Vụ đi đâu rồi?”
“Hậu cung lớn như thế, làm sao ta biết? Dù sao Lục Vụ biết nguyên tắc, lấy đại cục làm trọng, sẽ không bỏ đi vào lúc này là được.”
“Bản công chúa ở đây!”
Ngoài Khang Đình Cung vang lên một tiếng trả lời kèm tiếng thở hồng hộc, Lục Vụ dùng một tay nhấc váy, sốt ruột vội vàng chạy vào từ ngoài điện, tựa như một trái bóng da, nện thình thịch lên mặt đất, nhảy một cái liền quỳ gối dưới bàn Kim Long của Hoàng đế.
“Phụ hoàng thứ tội, vừa nãy nữ nhi nghe nói nhũ mẫu của con bị bệnh, cho nên con mang theo chút đồ ăn đến chỗ ở của nàng để thăm hỏi, vậy mà quên dặn dò với cung tỳ đi cùng, khiến phụ hoàng lo lắng, tội đáng chết vạn lần”.
.
/509
|