Sáng sớm hôm nay, Am Đạt vương tử đi theo Mộ Dung Phong vào quân doanh, xem Mộ Dung Phong luyện binh.
Hắn đã biết điều chuyển ra khỏi Triều Thiên Khuyết từ lâu, nhưng vẫn đang ở trong phòng khách của Vương phủ, không quay về trạm dịch.
Phải nói, tuy hắn làm việc trong lỗ mãng, giống như thiếu sợi dây thần kinh nào đó, nhưng mà Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ đều đã sinh lòng cảnh giác, sai Vụ phó tướng phải người âm thầm chú ý nhất cử nhất động của bọn họ.
Am Đạt vương tử suốt ngày khen Mộ Dung Phong không dứt miệng, rất tôn kính bảo muốn vào trong quân doanh xem phong thái của quân đội Trường An.
Yêu cầu này có phần lỗ mãng, nhưng Mộ Dung Phong vẫn đồng ý.
Ai chẳng biết diễn kịch chứ? Cần phải khiến hắn mở mang kiến thức về vũ lực và khí phách của binh sĩ Trường An, hung hăng đả kích dã tâm tham lam của người Mạc Bắc.
Phía trước hai người vừa đi không lâu, phía sau trong phủ đã có khách đến, Tề Cảnh Vân và Thẩm Phong Vân.
Hai người ôm bình rượu trong ngực, vừa nhìn đã biết là đến tìm Mộ Dung Phong để uống rượu.
Sau khi đến họ mới nghe thị vệ nói Mộ Dung Phong không ở trong phủ.
Hai người có hơi thất vọng.
“Vốn dĩ lần này bôn ba tốn rất nhiều thời gian, thật vất vả mới kết thúc bản án của Phi Ưng Vệ, muốn tìm hiểu ca uống chén rượu khánh công, ai biết hắn lại thành người bận rộn.”
“Hai ngày nữa Am Đạt vương tử trở về Mạc Bắc, lúc đó chắc hẳn cũng rảnh rỗi lại.
Bây giờ hắn phụ trách bảo vệ Am Đạt vương tử, không thư giãn được chút nào, gần như là một tấc cũng không rời”
Lãnh Băng Cơ quay sang hỏi Thẩm Phong Vân: "Kết thúc bản án Phi Ưng Vệ rồi? Vụ án hai vị thị lang bị sát hại có liên quan đến Phi Ưng Vệ thật không?”.
Thẩm Phong Vân gật đầu: “Cũng phải tám chín phần mười, vụ án này giao cho Hình bộ và Đại Lý Tự cùng nhau thẩm vấn.
Chẳng qua người giáo chủ đó đã chết, có rất nhiều chuyện đều không thể kết luận được.
Bây giờ chỉ biết là hai người họ làm việc cho Phi Ưng Vệ thật, vậy thì cái chết của hai người không thoát khỏi quan hệ với Phi Ưng Vệ”.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ có điều nghi vấn: “Hôm đó người bị bắt thật là giáo chủ Phi Ưng Vệ ư?”
“Đã thẩm vấn Ngân Ưng Vệ, họ nói nhìn thân hình và bề ngoài đều không sai biệt.
Bọn họ đều chưa từng thấy dung mạo thật của Ưng Hoàng giáo chủ”.
“Vậy nếu bọn họ có chuyện cần liên lạc với giáo chủ thì phải làm sao?”
“Họ có một hiệu riêng, con dấu có ký hiệu Phi Ưng, còn có chim sáo đã được huấn luyện sẽ phụ trách truyền tin”
“Một người để ý cẩn thận như thế, sao lại lỗ mãng tự chui đầu vào lưới, chủ động chạy đến trước mặt các ngươi để chịu chết được chứ?”.
"Biểu tẩu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tẩu đang nghi ngờ Ưng Hoàng giáo chủ là giả?" Thẩm Phong Vân khiêm tốn xin chỉ bảo.
“Thật ra ta thấy việc này càng giống một kế ve sầu thoát xác.
Có người đến đây chết thay, vậy Ưng Hoàng giáo chủ chân chính có thể an toàn thoát thân, kê gối cao mà ngủ.
Chẳng lẽ trong lúc thẩm vấn, hắn không lộ ra chút sơ hở nào à?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Cuộc thẩm vấn sau đó ta cũng không tham dự, không phải ai cũng tự mình thẩm vấn được.
Ở trong đó, ta nghĩ biểu tẩu chắc cũng hiểu, bọn họ chỉ muốn kết thúc vụ án càng sớm càng tốt, về phần điểm đáng ngờ thì không có ai xem kỹ cả, càng không muốn có thêm chi tiết nào khác.”
Tề Cảnh Vân cười trêu chọc: “Sao biểu tẩu lại để tâm đến Phi Ưng Vệ thế? Ta nghe Phong Vân nói, lúc trước còn là tẩu đoán ra đầu tiên, rằng cái chết của hai thị lang có liên quan đến Phi Ưng Vệ, sao tẩu biết được vậy?”
“Đánh bậy đánh bạ chứ sao nữa” Lãnh Băng Cơ chột dạ giải thích: “Chẳng qua là thuận miệng nhắc tới thôi, ai biết lại là mèo mù gặp cá rán, vậy mà lại nói trúng”.
Điều này khiến Tề Cảnh Vân có phần không nhịn được bật cười: “Biểu tẩu quá khiêm tốn, tẩu vẫn luôn bày mưu nghĩ kế, trong lòng đã có suy tính từ lâu rồi đúng không? Tẩu nói bây giờ tẩu đang có thai, không đi thưởng thức mấy cái hoa có gì đó, lại mỗi ngày đều thích chém giết, sau này hài tử còn chưa biết sẽ có tính tình ngang ngược đến đâu nữa”
Thẩm Phong Vân ngượng ngùng nói: “Do ta cứ làm phiền biểu tẩu, mấy ngày nay hợp tác tra án, ta được ích lợi không nhỏ”
Lãnh Băng Cơ cũng không tiện truy hỏi ngọn nguồn mãi, phá hỏng niềm hứng thú uống rượu của hai người: “Phá được vụ án là tốt rồi, không đề cập đến cũng được.”
Thẩm Phong Vân đột nhiên nhớ ra hôm nay đến đây còn có chuyện nghiêm túc phải làm: “Đúng lúc hôm nay đến đây, biểu tẩu, ta có thể gặp Trắc phi trong phủ một lát không, ta có mấy câu cần hỏi thăm?”
.
/509
|