Vốn dĩ Lãnh Băng Cơ nói xuất gia chỉ là nhất thời nói đùa, nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc sẽ đích thân đến nơi buồn phiền như am Nam Sơn Ni.
Nhưng cừu thiếu chủ đã nói như vậy, nàng quyết định không rời đi.
“Mang ta đi một chuyến”.
“Chúng ta đây là lén lút lẻn vào địa bàn, phải đến tối mới hành động, nàng chậm chạp y như con vịt, đi theo không phải là một trườn rà sao?”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Không mang ta đi, hai lão gia các ngươi nhất định không thể tiến vào am ni cô.
Mang ta đi, các người có thể trắng trợn mà đi loanh quanh”
Cừu thiếu chủ suy nghĩ một chút, hình như chính là như vậy.
“Đi thế nào?”
Lãnh Băng Cơ sờ bụng: “Đương nhiên là quay về thắp hương hoàn nguyện”
Lý do này rất tốt, Cừu thiếu chủ gật đầu: “Thành giao, ta sẽ đi sắp xếp”
Trong khi đó, Vụ phó tướng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ từ trong nha môn của Thẩm Phong Vân đi ra còn mang theo con dao, vội vàng chạy tới hỏi Thẩm Phong Vân, vương phi nương nương nhà bọn họ qua đây làm cái gì?
Thẩm Phong Vân cũng nhìn thấy Lãnh Băng Cơ có chỗ không thích hợp, luôn lo lắng nhìn nàng rời đi, nói với Vụ phó tướng về mục đích đến đây của nàng.
“Tẩu ấy nói trước tiên lấy hai con cảnh khuyển của tôi luyện tập, làm một phẫu thuật triệt sản”
Vụ phó tướng hít một ngụm khí lạnh, phân phó một trong số thị vệ, hồi phủ trước để hướng Kỳ vương gia tôn kính bẩm báo tung tích của vương phi nương nương, nhân tiện cũng nhắc lão nhân gia ngài một tiếng: con dao nhọn ở trong tay vương phi nương nương rốt cuộc là có dụng đồ gì, khiến ngài ấy nhàn rỗi một chút.
Sau đó bản thân mang theo một người thị vệ khác, lặng lẽ đi theo đằng sau Lãnh Bằng Cơ đến lầu Hồng Tân.
Vụ phó tướng biết, vương phi nương nương của nhà mình thích ăn đồ ăn của tửu lâu Hồng Tân, thường xuyên sẽ có người hầu bàn mang hộp đồ ăn đến phủ để đưa bữa ăn, vì vậy chẳng có gì lạ.
Có lẽ là, ăn no rồi tạo phản?
Hắn ta nhìn vương phi nhà mình quen việc dễ làm bước lên tầng hai nhà sương thì không đi theo vào nữa mà ra ngoài lầu Hồng Tân nhìn từ xa, đảm bảo an toàn cho nàng là được, ai dám khuyên nhủ vương phi đang trong cơn giận dữ a?
Nhưng lúc sau, hắn ta nhìn thấy một con ngựa phi nước đại nhanh như chớp đến, ngay lập tức có người xoay mình xuống ngựa, ném roi ngựa trên tay cho gã hầu bàn trong quán rồi phi thẳng lên lầu hai.
Nam nhân này phải gọi là một người đẹp, một thân hồng y, nói toạc ra là xinh đẹp mà lại càn rỡ, chỉ giơ tay nhấc chân một cách vô ý, những bông hoa mạn đà lạ trên vạt áo rất sống động, làm nổi bật một chút xinh đẹp mà lại diêm dúa loè loẹt của hắn ta.
Hồng y, mạn đà la.
Ôi chao, người quen, đây không phải là Cừu thiếu chủ các chủ của Tàng Kiếm Các đang bị truy nã khắp nơi, người lúc trước đã có một trận với vương gia nhà mình, chỉ thị hoạ sự vẽ chân dung sao?
Hắn ta vậy mà lại bí mật duy trì qua lại với vương phi nương nương? Tình huống người hầu bàn trong tửu lâu đưa đồ ăn cũng đều là mượn danh nghĩa?
Làm sao vương phi nương nương có thể làm như vậy? Vương gia đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, một lòng một dạ, không đúng, một lòng hai dạ, nhưng vậy thì nàng cũng không thể sau lưng vương gia mà chạy tới đây để hẹn gặp với nam nhân khác chứ?
Thật sự là nhìn lầm người rồi!
Mặc dù trong lòng Vụ phó tướng bất mãn với Lãnh Bằng Cơ, nhưng hắn ta vẫn có chút do dự, có nên nói cho vương gia nhà hắn biết chuyện này không?
Cái trò vui này là khi mình thấy chồng của bạn tốt hồng hạnh xuất tường, bối rối giữa việc nói hay không nói.
Dù sao Vụ phó tướng rất khó xử, tạm thời án binh bất động, cũng không phải người đi cáo trạng.
Chỉ có điều phải trơ mắt nhìn vào cửa lầu Hồng Tân, đổ mồ hôi thay cho Lãnh Băng Cơ, trong thâm tâm vô cùng sốt ruột.
Không lâu sau khi Cừu thiếu chủ đi vào, Lãnh Băng Cơ liền đi ra, đi theo ra cùng Cừu thiếu chủ.
Trên đầu đội cái đầu bồng, che kín cả khuôn mặt.
Cừu thiếu chủ thay một thân quần quá không quá lẳng lơ, hai người lên xe ngựa ở cửa, giương roi lái đi..
Vụ phó tướng vừa nhìn thấy liền lo lắng, Vương phi nương nương không phải là dưới cơn tức giận nên muốn bỏ trốn theo nam nhân khác chứ? Đây nhưng là việc lớn không hay.
Xe ngựa chạy rất nhanh, nếu hắn ta phi ngựa đuổi theo, mục tiêu lớn như vậy, hắn nhất định sẽ bị bại lộ.
Vụ phó tướng phân phó cho thị vệ lập tức trở về Kỳ vương phủ báo cho Mộ Dung Phong, sau đó bản thân tạm thời đi theo sau xe ngựa, xem bọn họ rốt cuộc muốn đi đâu? Tuyệt đối không được làm thất lạc người.
Cỗ xe ngựa xuyên qua dòng người như mắc cửi, đi thẳng ra khỏi thành.
Vụ phó tướng chạy theo đến nỗi thở hổn hển, quả nhiên, người vừa ra khỏi cổng thành liền lên quan đạo, dòng người thưa thớt, liền ra roi thúc ngựa, tốc độ dần nhanh lên, ném hắn ta thật xa, cho đến cuối cùng...mất dầu rồi.
Làm thế nào báo cáo với Kỳ vương gia đây? Vụ phó tướng gãi đầu, cảm thấy rất đau buồn.
Lãnh Băng Cơ và Cừu thiếu chủ rời cổng thành và đi thẳng đến am Nam Sơn Ni.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ nhất thời cảm thấy có chút phức tạp, ngũ vị tạp trần.
Thử nghĩ xem, vận rủi của bản thân hơn là bắt đầu từ đây, nếu không có cái đêm hoang đường đó, thì giữa bản thân và Mộ Dung Phong sẽ có một phương thức sống chung khác.
Ít nhất, sẽ không có sự
.
/509
|