Những lời nói đó tựa như tiếng sấm rền vang, như một mũi tên đâm xuyên qua tim, trong nháy mắt Lãnh Băng Nguyệt đã hiểu cái gì gọi là sống không bằng chết.
"Không, Vương gia, Vương gia, chàng không thể tuyệt tình với Băng Nguyệt như vậy được"
Ánh mắt của Mộ Dung Phong lãnh lẽo vô cùng, khiến người ta không rét mà run: "Người đâu, kéo nàng ta đi!"
Lãnh thừa tướng không đành lòng, xoay mặt qua chỗ khác, cắn chặt răng.
Tất cả đều là gieo gió gặt bão, ông ta còn mặt mũi nào mà cầu xin Mộ Dung Phong chứ?
Lúc trước trong tay của Lãnh Băng Nguyệt nắm giữ hai sinh mệnh, Mộ Dung Phong cương quyết tỏ ý không bỏ qua.
Thế nhưng trong lòng ông ta lại dễ dàng tha thứ cho Lãnh Băng Nguyệt, cứu nàng ta từ trong tay của Mộ Dung Phong, hôm nay mới hái phải quả đắng như vậy.
Sai, đều tại ông ta.
Lãnh Băng Nguyệt mệt mỏi giãy giụa, gào thét thảm thiết, cố gắng đến phút chót.
Bọn thị vệ hung hăng kéo cánh tay của nàng ta, tựa như kéo một con heo sắp chết đang vùng vẫy, dọc đường đi kéo theo một vệt máu uốn lượn.
Cả người Mộ Dung Phong như bị rút cạn sức lực, đờ đẫn mà nhìn Lãnh Thanh Hạc: "Thật sự xin lỗi, là do ta khốn nạn, là ta có lỗi với Băng Cơ"
Sau khi Lãnh Thanh Hạc biết rõ mọi chuyện, tuy rằng trong lòng vẫn tràn đầy bi thương và phẫn nộ nhưng cũng không đành lòng tiếp tục trách móc hẳn nặng nề quá, dù sao thì hắn ta cũng biết rất rõ trong thời gian qua, Mộ Dung Phong đã đối xử với Lãnh Băng Cơ như thế nào.
Hắn ta gắt gao nắm chặt bàn tay của mình lại, hít sâu một hơi: "Hôm nay ta đến đây là để đón Băng Cơ về nhà"
"Không, không được!" Mộ Dung Phong ôm chặt nàng: "Ai cũng không được mang nàng đi!"
"Đó chính là nguyện vọng cuối cùng của Băng Cơ, Mộ Dung Phong, ta không trách ngài, nhưng ta cũng không có cách nào để có thể tha thứ cho ngài.
Ngài hại chết muội ấy, còn muốn muội ấy nhắm mắt không yên sao?"
"Bổn vương mặc kệ! Ai muốn mang Băng Cơ đi thì cứ giết chết bổn vương trước!"
"Sớm biết như thế, cớ gì lúc trước...!ngài đã biết rất rõ là Lãnh Bằng Nguyệt và Cẩm Ngu sẽ gây hại cho Băng Cơ, thế nhưng ngài đã làm gì? Từ đầu đến cuối cùng chỉ có Băng Cơ một mình chống chọi, bảo vệ ngài, bảo vệ cho Vương phủ, nếu như ngài tuyệt tình tàn nhẫn một chút thì các nàng ta cũng sẽ không có cơ hội lợi dụng, sẽ không có cơ hội làm hại Băng Cơ!"
Lãnh Thanh Hạc tức giận khiển trách, không chút lưu tình, khiến Mộ Dung Phong vô cùng đau khổ.
Mộ Dung Phong cắn chặt hàm răng: "Là do ta khốn nạn, là do ta không đúng, đều là lỗi của ta.
Huynh muốn đánh ta như thế nào, trách cứ ta như thế nào cũng được, nhưng mà, ta không cho phép bất kì ai mang nàng đi! Ta muốn ở cùng nàng!"
Lãnh Thanh Hạc phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, thế nhưng lại thấy trong đôi mắt đỏ thẫm của Mộ Dung Phong, hơi nước ngày càng dày đặc, dần dần ngưng tụ, dần dần dâng lên, cuối cùng là không không chế được mà dọc theo khóe mắt tuôn rơi.
Có thể làm cho một nam nhân cứng rắn như sắt như thép rơi lệ, ai cũng không dám tin.
Có lẽ, hắn thật sự rất yêu Lãnh Băng Cơ, vì vậy bây giờ mới là người bị thương, đau lòng nhất, cũng là người cảm thấy áy náy nhất.
Mộ Dung Phong chậm rãi cúi đầu xuống, tựa như một cái xác không hồn, đờ đẫn trống rỗng, những người trong phòng chỉ thấy hắn đang cố gắng chịu đựng, hai vai run rẩy.
Thế nhưng cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể rũ bỏ được nét cô đơn và bị thương, trái tim như đã chết lặng.
Sự im lặng chết chóc bao phủ lấy căn phòng.
Người nào cũng không có đủ can đảm để phá tan bầu không khí này.
Mộ Dung Phong vẫn ngơ ngác ôm chặt Lãnh Băng Cơ, không hề nhúc nhích.
Lãnh Thanh Hạc cũng không thể chịu đựng được nữa, xoay người tàn nhẫn đấm lên cây cột, vùi mặt khóc rống lên.
Chiếc kiệu xe trong nội cung vội vã chạy vào Phong vương phủ.
Hoàng đế và đám người Huệ phi gấp gáp, hoang mang, hoảng loạn đi vào, đôi mắt đỏ hoe.
Đứa cháu cưng mà bà ta mong chờ đã không còn nữa, cô con dâu ngoan hiền cũng đã rời xa.
Trong lòng của ai có thể cảm thấy thoải mái chứ?
Càng làm cho bọn họ lo lắng đó chính là Mộ Dung Phong, hắn vẫn luôn không chịu ăn, không chịu uống, không ngủ không nghỉ, chỉ ôm Lãnh Băng Cơ, cũng không cho ai đụng vào, không cho nhập liệm, mặc kệ mọi người có khuyên nhủ thể nào cũng không thèm để ý.
Chiếc quan tài trống rỗng vẫn còn ở trong sân.
Cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ gục ngã mất.
Ai mà nhẫn tâm trách móc hơn nữa chứ?
Hoàng Đế gọi Điêu ma ma đến hỏi rõ mọi chuyện.
Điêu ma ma cũng không giấu giếm, nói ra hết mọi sự thật, cầm bức thư hòa ly duy nhất mà Lãnh Băng Cơ để lại trình lên cho Hoàng Đế.
Tờ giấy kín những vệt nước mắt chua xót, đầy những âm mưu toan tính ác độc, lặng lẽ lên án tội ác của Lãnh Băng Nguyệt.
Hoàng Đế đọc hết xong lại và bức thư hòa ly thành một cục, cắn chặt răng: "Lãnh Băng Nguyệt đâu?"
"Đứa bé của Trắc phi cũng đã mất, Vương gia nói, buộc nàng ta trước linh cữu của Vương phi để nàng ta dùng cả đời này mà chuộc tội"
Hoàng Đế trầm giọng: "Chỉ nhẹ như vậy thôi sao? lòng dạ của ả ta độc ác như vậy, châm ngòi thị phi, truyền ý chỉ của trẫm, cắt đầu lưỡi, đánh gãy hết tay chân của ả đi!"
Những người ở đây, không ai cảm thấy chuyện này quá tàn nhẫn, bọn họ đều thấy đây là chuyện phải làm.
Bọn thị vệ lập tức phụng mệnh đi làm.
"Cẩm Ngu đâu? Điều tra ra chưa?"
.
/509
|