Không phải hôm nay Mộ Dung Phong phải đi bắt tên gián điệp Nam Chiểu sao? Sao lại tới đây theo dõi mình? Hay là hắn tung tin để đánh lạc hướng? Quả nhiên, muốn làm cho hắn hoàn toàn từ bỏ ý định là rất khó.
Cừu thiếu chủ thấy tình thế không ổn, thân hình vụt qua một cái, ngay lập tức chặn lại đường đi của Mộ Dung Phong: "Mộ Dung Phong, người định làm cái trò gì thế?"
Mộ Dung Phong bay thẳng tới, tung một chưởng về phía ngực của Cừu thiếu chủ: "Lãnh Băng Cơ ở trong đó đúng không? Lãnh Bằng Cơ sắp sinh rồi!"
Cừu thiếu chủ né tránh chưởng phong của hắn, tức giận đến mức chửi như tát nước: "Ngươi có bị điên hay không vậy? Bên trong đó là người phụ nữ của ta sinh con, liên quan gì đến ngươi?"
“Bản vương không tin!” Mộ Dung Phong tiếp tục tung chưởng, thản nhiên nói: “Trừ phi bản vương tận mắt nhìn thấy”
Cừu thiếu chủ chặn hắn ta lại ở ngoài cửa, lần này hắn ta ra tay không nể mặt chút nào, hận không thể dùng một kiếm để chém bay Mộ Dung Phong.
"Cừu thiếu chủ ta đây dù sao cũng là hoàng thương, cho dù ngươi là có là Phong vương gia đi chăng nữa, cũng không thể muốn làm gì thì làm như vậy được, tự ý xông vào phòng sinh của thế tử ta.
Hôm nay ta nhất định phải thỉnh cầu hoàng đế, để hoàng thượng phân xử cho ta!"
"Cho dù có trừng phạt lớn như thế nào, Mộ Dung Phong ta đều sẽ chịu trách nhiệm, nhưng hôm nay, ta nhất định phải xông vào căn phòng này!".
Mặc dù Mộ Dung Phong bị thương nặng, nhưng hắn vẫn liều mạng như vậy, từng chiêu thức một đều giống như liều mạng vậy.
Cừu thiếu chủ vẫn luôn phải kiêng dè, hạ thủ lưu tình, bị Mộ Dung Phong bắt được sơ hở hắn để tiến vào, một chưởng vỖ ra, trực tiếp mở cánh cửa phòng sinh đang đóng chặt.
Trong phòng liên tục vang lên những tiếng thét kinh hãi, ma ma luống cuống tay chân kéo tấm màn xuống.
"Ngươi, cái người này sao lại có thể xông vào đây làm loạn?"
Mộ Dung Phong hoàn toàn mặc kệ bọn họ, không đếm xỉa gì, trực tiếp phóng vào trong.
Ngay lúc này, có lẽ là sản phụ bị hoảng sợ, một tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh vang lên, các ma ma mừng rỡ, chui đầu vào trong màn giường: "Sinh rồi, sinh rồi, chúc mừng quân nhân, là một tiểu công tử trắng trẻo mập mạp".
Có lẽ tiếng khóc của đứa trẻ đã làm hắn rung động, Mộ Dung Phong lập tức dừng bước chân, và tất cả sự thù địch trong nháy mắt đã biến mất.
Ma ma thuần thục ôm đứa trẻ đi ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ rồi sau đó quấn vào trong tã lót.
Mộ Dung Phong chăm chú nhìn đứa bé trong tay ma ma, trông như một quả cầu tuyết hồng, toàn thân là thịt mềm mại, bé tí ti, ngay cả hai mắt vẫn chưa còn mở ra, giống như một con khỉ nhỏ còn chưa ra khỏi ổ, chỉ là trên người không có lông mà thôi.
Từ trước đến giờ hắn không thích trẻ con, nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim hắn mềm đến mức gần như có thể nhỏ giọt nước.
Sau đó mới phát hiện, loại trẻ con chuyên gây rối này, sao lại hấp dẫn mình như vậy được chứ? Thật là muốn chạm vào một cái, kéo một cái, thật muốn ôm vào lòng, cảm nhận cái cảm giác mềm mại như không xương của đứa nhỏ một chút, cũng muốn vuốt ve đứa nhỏ một chút.
Cừu thiếu chủ trực tiếp đi lướt qua người hắn, bước đến bên cạnh đứa trẻ, lẩm bẩm chế một câu: "Thật nhỏ quá, giống y như một con chuột vậy, chắc lớn bằng hai lòng bàn tay là cùng.
Đã thế lại còn xấu xí, nhăn nhúm, không đẹp trai phong lưu phóng khoáng như cha nó chút nào"
Từ trong giường, có một giọng nói cực kỳ yếu ớt của một nữ nhân truyền tới: "Cừu thiếu chủ, huynh đã về rồi đấy à?"
Cừu thiếu chủ rừm" một tiếng, bước lên trước một bước, vén màn giường lên, đưa tay nắm lấy tay người phụ nữ: "Nàng đã cực khổ rồi, Lương Khương.
Yên tâm đi, đợi đến lúc trở về Cừu gia, ta nhất định sẽ cho mẫu tử nàng một danh phận, ta sẽ chuẩn bị mười dặm hồng trang, cho nàng được nở mày nở mặt vào cửa”.
"Có danh phận hay không cũng không quan trọng, thân phận ta hèn mọn không xứng với huynh, chỉ sợ là các trưởng lão trong tộc sẽ không đồng ý"
"Nàng thì có thể không để tâm đến chuyện đó, nhưng đứa trẻ thì nhất định phải nhận tổ quy tông, phải quang minh chánh đại Có một danh phần.
Lương Khương, nàng đã theo ta đi trốn bao năm qua, thật sự là rất vất vả, chuyện này là Cừu thiếu chủ ta mắc nợ nàng" Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Hai người cứ người tới ta đi, nói không hết những lời thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt hoài không dứt.
Mộ Dung Phong nhìn qua khe hở của màn giường, hắn nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác với Lãnh Băng Cơ, dịu dàng, nghiêm nghị, nữ nhân đang nằm trên giường nở nụ cười nhẹ, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, trông vô cùng mệt mỏi.
Không phải là Băng Cơ, trong lòng hắn không khỏi hụt hẫng.
Thì ra Cừu thiếu chủ cũng đã sớm có ý trung nhân.
Dựa vào tính cách kiêu ngạo của Băng Cơ, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý chia sẻ nam nhân của mình với những nữ nhân khác.
Mộ Dung Phong thất vọng xoay người đi chỗ khác, nhưng vừa quay mặt lại đã thấy ma ma ôm bế đứa nhỏ tiến lại gần.
Đứa nhỏ đã không còn khóc lóc nỉ non, giờ đây đang an tĩnh nhắm mắt, cái miệng nhỏ và cái cằm đều rụt vào trong tã lót, chỉ để lộ ra một khuôn mặt non nớt mềm mại.
Nếu như Băng Cơ vẫn còn sống, có lẽ con của họ cũng đã được sinh ra rồi.
Đứa bé sẽ là hoàng trưởng tôn tôn quý nhất của Trường An Vương Triều, Hoàng Thái hậu và Hoàng thượng sẽ coi bé như trân bảo, yêu thương bé vô điều kiện.
Mộ Dung Phong chăm chú nhìn đứa nhỏ đến nỗi quên cả chớp mắt, thậm chí trong thời khắc này hắn còn xuất hiện ảo giác - đứa nhỏ đang được ma ma ôm trong ngực kia chính là cốt nhục của chính mình và Băng Cơ, với đôi mắt trong veo giống hệt nàng, sống mũi cao giống mình, còn có cái miệng nhỏ chúm chím như hoa, nở một nụ cười với mình.
Lúc này, Cừu thiếu chủ đứng dậy, khoanh tay dựa người vào tường: "Sao hả, có cần ta cho ngươi mượn con ôm một lát cho đỡ ghiên hay không? Đây chính là nhi tử của Cừu thiếu chủ ta”
Mộ Dung Phong không nói lời nào, chậm rãi xoay người, mệt mỏi lẽ từng bước từng bước ra khỏi phòng sinh, tựa như bị cái gì hút mất hồn vậy.
Lát sau, hạ nhân tiến vào trong phòng bẩm báo: "Khởi bẩm gia chủ, Phong Vương gia đã đánh ngựa rời đi”
Cừu thiếu chủ chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng chẳng những không hề nhẹ nhõm, mà ngược lại, còn nặng nề hơn.
Dáng vẻ của Mộ Dung Phong như vậy thật là khiến cho người khác đau lòng, làm hắn ta suýt nữa thì cho rằng mình đã gây ra một tội ác tày trời rồi.
“Người ta hay nói thà hủy đi một tòa miếu, cũng không phá hủy một cọc hôn sự, ta làm như vậy có phải là thất đức quá rồi không?"
Cừu thiếu chủ đón lấy đứa bé từ tay mà ma, rồi lệnh cho mà ma lui xuống, xoa xoa cái mũi, hỏi người đang nằm ở trên giường lúc này - Phượng Lôi Ngọc.
Phượng Lôi Ngọc ngồi dậy, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, nở một nụ cười xinh đẹp: "Chủ tử ngài nói cái gì cũng tốt, làm cái gì cũng hay hết áo
Cừu thiếu chủ hừ nhẹ: “Hỏi người thì cũng bằng không, người chỉ giỏi nịnh nọt thôi”
Phượng Lôi Ngọc nhanh nhẹn xuống giường, cúi đầu cười cười, nghiêm túc sửa lại: “Thuộc hạ đây là sùng bái ngài"
Cừu thiếu chủ không để ý đến nàng, đưa tay lên phần chạm trổ hoa văn ở đầu giường, nhấn mạnh xuống một cái, ngay lập tức, có tiếng động vang lên, bức tường ở phía sau chiếc giường từ từ mở ra, tấm màn được vén lên, bên trong chính là Lãnh Băng Cơ vừa mới sinh xong, đang nằm mệt mỏi trên giường.
Phượng Lôi Ngọc lập tức đem lại chăn gấm kỹ càng, chu đáo cho nàng, sau đó bể hai chậu than đang đốt hừng hực ở bên cạnh giường rời đi.
“Lần này hẳn là Mộ Dung Phong đã hoàn toàn mất hy vọng rồi nhỉ?" Cừu thiếu chủ nhún nhún vai: “Nàng có đau lòng hay không?”
“Đương nhiên là có rồi” Lãnh Băng Cơ thản nhiên thừa nhận: “Nhất là khi nãy, ta trốn ở phía sau, nhìn thấy những sợi tóc bạc trắng ở bên thái dương hắn, trong lòng vô cùng không nỡ.
Thế nhưng mà, ta thực sự không nghĩ tới chuyện sẽ đem hạnh phúc của đời mình giao vào trong tay hắn.”
.
/509
|