Thẩm Lâm Phong cũng là người mắt sáng tâm sáng, ngay sau khi trưởng công chúa đến, thì đã đoán được công chúa đến để làm gì.
Thẩm Lâm Phong bước tới, không khiêm tốn hay kiêu ngạo mà thẳng thắn nói rằng mình đã đến Pháp Hoa tự để khám nghiệm tử thi đêm qua.
“Tề thị đánh trả một cái chỉ là da thịt bị thương, không đủ trí mạng, tổn thương trí mạng của thể tử là cái đinh sắt đang ở sau đầu hắn kia.
Khẩn cầu trưởng công chúa cho phép, mệnh nha môn nhúng tay điều tra vụ án này, kiểm tra thực hư về thi thể người chết, tìm kiếm hung thủ, để an ủi thế tử trên trời có linh thiêng”.
Hầu gia nghe xong Thẩm Lâm Phong nói thì như bị sét đánh, ngây người ngay tại chỗ, cắn chặt hàm răng, nước mắt ào ạt trong nháy mắt.
Mặc dù hắn đã sớm hoài nghi, thế nhưng nghe nói đến phương pháp giết người có lòng dạ độc ác như vậy vẫn khơi gợi tình phụ tử, sự đau đớn mất con khiến hắn hung hăng siết chặt nắm tay, không nói được một lời, trong lòng vô cùng giãy dụa..
Sau đó có người trong đoàn người lạnh lùng thốt: “Tổ mẫu, phu quân ta bị chết oan uổng, xin tổ mẫu làm chủ cho tôn nữ!”
Đoàn người đồng loạt tránh ra, thể tử phi của Hầu phủ đang bế đứa con vừa tròn tám tuổi, đi theo phía sau là hai thiếp mới vào cửa của thế tử, khi đi vào sân thì quỳ rạp xuống trước mặt trưởng công chúa, hồi bấm từng chữ từng câu.
“Phu quân ta bỏ mình trước, có nô tài trong quý phủ đã từng chính mắt thấy được, hắn đã nói với nhị công tử, hơn nữa nhị công tử còn đỡ hắn, đưa hắn vào trong viện của Tề thị.
Tôn nhị cho rằng, vụ án này nhất định là có mối liên hệ với nhị công tử, xin nhị công tử cho chúng ta một lý do, nhị công tử đưa phu quân ta vào trong viện của Tề thị là có ý muốn như thế nào?”
“Ai thấy được? Nô tài nói bậy đáng giết kia là ai?” Thị Minh Trạch nhất thời có hơi bối rối, liên tiếp chất vấn: “Đây là có người cố ý khích bác ly gián!”.
“Vậy xin hỏi, thời điểm phu quân ta bị hại người ở đâu? Vì sao em dâu kêu lên sợ hãi, ngươi lại là người đầu tiên xông vào trong phòng? Phu quân ta vừa chết, ta đã có điều hoài nghi, nên âm.
thầm điều tra để tìm dấu chân ngựa.
Mấy người cho rằng, nhắc nhở người hầu trong quý phủ không được hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ thật sự cũng không hỏi được gì sao? Không phải ai cũng che giấu lương tâm giống như mấy người!
Hơn nữa, sau khi phu quân ta chết, người giả mù sa mưa mà ra vẻ huynh đệ tình thâm, thay y phục, rửa mặt chải đầu cho hắn tất cả đều vì bản thân, không để cho chúng ta xử lý, tất nhiên là có tật giật mình.
Ta tin tưởng, nhất định là phu quân ta chết ở trong tay của hắn!”
Đối mặt với câu hỏi gây sự của quận chúa, Thị Minh Trạch nhất thời có hơi bối rối, xoay mặt nhìn về phía Hầu gia: “Cha, đây là bọn họ đã sớm có dự mưu, muốn đưa hài nhi vào chỗ chết.
Hài nhi và đại ca thủ tục tình thâm, làm sao có thể hại đại ca?”.
“Dĩ nhiên chính là vì tranh chức thế tử!” Thế tử phi nói chắc như định đóng cột.
“Nói bậy.”
“Giả như, người thật sự không có dã tâm, Thị Minh Trạch, xin hỏi vì sao người cùng di nương mới cưới này cấu kết với nhau, hai người nói dối đã mang bầu?” Thẩm Lâm Phong đột nhiên nói.
Một lời gây ra ngàn vạn sóng gió, mọi người trong sân đều sửng sốt, đều nhìn cái bụng của Tương Chi..
Tường Chi kinh hoảng lấy tay che: “Nói dối cái gì? Thẩm thế tử, lời này của người là có ý gì?”
“Ý của ta chính là, kỳ thực người vốn không mang thai.
Mà cũng có thể thấy được tham vọng của Thị Minh Trạch, đây là một con bài mặc cả để hắn tranh chấp chức thế tử”
Tường Chi kìm lòng không đặng co ro về phía sau: “Thẩm thế tử thật biết đùa”
“Chúng ta tìm một đại phu xem là biết”.
Trưởng công chúa mỉm cười: “Không cần phiền toái như vậy? Trước đây ta có đi theo mẫu thân học y thuật, có mang thai hay không, ta xem là biết”
Tường Chi nhất thời quá sợ hãi, nhìn về phía Thị Minh Trạch với ánh mắt cầu cứu.
Mây vị quan viên được mời tới hầu hết là những người tay thẩm vấn già đời, vừa nhìn biểu tình hoảng loạn của hai người này, trong lòng đã rõ.
Thị Minh Trạch ngoài mạnh trong yếu, cười nhạt che giấu sự chột dạ: “Cái này chỉ là việc nhà của chúng ta, Thẩm thế tử gò ép mà nhắc tới, có liên quan gì đến vụ án này sao?”
“Không có” Thẩm Lâm Phong thản nhiên nói.
“Chát” một tiếng, trên mặt Thị Minh Trạch bị trúng một cái tát.
Hai mắt Hầu gia đỏ đậm, nhìn chằm chằm Thị Minh Trạch: “Con đang lừa gạt vi phụ?”
Thị Minh Trạch biết sợ là việc này không dối gạt được, Tường Chi gạt mang thai đã dập nát một cọng cỏ cuối cùng của Hầu gia, nếu Hầu gia nhất thời tức giận, vì việc nước quên tình nhà, vì đại nghĩa không quản người thân, thì mình còn có mạng sao?
Vì vậy Thị Minh Trạch nghiêm mặt nói: “Hài nhi cũng không biết, là lần trước Tường Chi tìm tới cửa, nói nàng đã mang thai, bảo hài nhi cho nàng một danh phận.
Hài nhi tất nhiên cũng tin”
Đây là muốn đẩy tất cả sai lầm lên trên người ngoại thất này.
Hầu gia lạnh lùng quét mắt nhìn Tường Chi, cũng không hỏi tới nữa, trực tiếp cất giọng căm hận ra lệnh.
“Hầu phủ ta không cho phép loại người không từ thủ đoạn, không biết liêm sỉ này làm phụ nhân.
Người đầu, mang xuống và miệng hai mươi cái, đuổi ra khỏi Hầu phủ cho ta! Sau này không được phép bước vào Hầu phủ một bước”.
Tường Chi vừa nghe Hầu gia ra lệnh thì nhất thời nóng nảy.
“Tướng công, chàng không thể ngồi nhìn mặc kệ, Thị Minh Trạch, chàng xin tha với Hầu gia đi?”
Thị Minh Trạch nóng lòng phải sạch quan hệ: “Ngươi vì vào phủ, mà dám dùng thủ đoạn này gạt ta, hãm hại ta bất nhân bất nghĩa, sao ta thế nào cầu tình giúp người được?”
Tường Chi đã hiểu rõ, thấy Thị Minh Trạch ích kỷ, bo bo giữ mình như vậy, thì giơ tay lên chỉ một hắn: “Đây hoàn toàn đều là chủ ý của ngươi, ngươi lại cắn ngược ta một cái, người đều nương nhờ ta giúp người tất cả, ngươi có còn lương tâm hay không?”
Đúng là lại có dưa mới để ăn.
Thị Minh Trạch gấp đến độ hận không thể nhảy dựng lên, bịt miệng Tường Chi lại, nhưng hắn lại không thể, nếu không thì là giấu đầu lòi đôi, chỉ có thể thúc giục thuộc hạ gia đình.
“Còn lo lắng cái gì? Mang con mụ điên này xuống và miệng mau!”
Điều này khiến càng chọc giận Tường Chi, nàng không quan tâm nữa: “Từ ngày đó người nói Thẩm thế tử đến tháp người điên nhìn Tề thị, Tề thị sống sẽ là kẻ gây họa, ta đã biết là tâm tư của ngươi độc ác bao nhiêu.
Hôm nay ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, nhưng nếu để người nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, sau này tất nhiên người cũng sẽ không cho ta đường sống.
Hôm nay ta sẽ cá chết lưới rách cùng ngươi!
Ngày kia người hạ thuốc hổ lang trong trà thế tử, sau đó thừa dịp dược tính phát tác, đưa hắn vào trong viện Tề thị”.
Thị Minh Trạch giống như một con chó điên, đánh về phía Tường Chi, đánh mạnh một quyền vào trên mặt của nàng, sau đó nói: “Ta cho người nói mò, cho người nói mò này!”.
Thẩm Lâm Phong tất nhiên không thể để cho hắn hành hung, vì sẽ làm bị thương nhân chứng quan trọng nhất, nên tiến lên đá hắn một cái.
Thị Minh Trạch trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
Tường Chi đã bị đánh, rồi sống sót sau tai nạn, nên thở hổn hển hai cái: “Người giết thế tử là hắn.
Hắn vốn chỉ muốn nhân cơ hội bắt kẻ thống dâm, một mũi tên hạ hai chim, phá hủy danh tiết thế tử cùng Tề thị, ai biết Tề thị kiên cường khí khái, lại đả thương thế tử.
Hắn chột dạ, đã làm thì cho xong, thừa dịp thế tử hôn mê, hắn trực tiếp dùng một cây đinh sắt sát hại thế tử, vu oan cho Tề thị.
Sau đó hắn sợ nha môn tham gia bại lộ chân tướng, nên trăm phương nghìn kế khuyên bảo Tề thị giả ngây giả dại, trước tạm thời kết thúc vụ án này, đợi đầu ngọn gió qua đi, thì lập tức giết Tề thị diệt khẩu”.
Thị Minh Trạch thấy tội của mình bại lộ, vành mắt nứt toác: “Tiện nhân như người mà dám nói bậy!”
/509
|