Khách điếm !
“ Tiểu thư người đã về !” Lí hộ vệ mừng đến suýt rơi lệ. Tề Vũ Phong giao cho hắn nhiệm vụ đợi thất công chúa trở về, sẽ hộ tống đến hoàng cung gặp mặt. Suốt đêm nàng không về, mọi người có biết bao lo lắng. Hiện tại tảng đá trong lòng cũng dễ dàng bỏ xuống.
“ Lí hộ vệ, đại ca ta đâu?” Nhìn vẻ mặt quan tâm quá đỗi của kẻ trước mặt. Tề Vũ Đồng một chút cũng không để ý. Căn bản bây giờ nàng đang lo lắng cho chính mình, tâm trạng đâu nghĩ về cảm giác của người khác?
“ Chủ nhân cùng nữ chủ nhân đã đi trước một bước rồi.” Lí hộ vệ lấy lại tinh thần. Mắt liếc về Nam Cung Dân. Nhìn tên kia có vẻ không giống người thường, vì sao đi theo thất công chúa của hắn? Là kẻ có mưu đồ, hay đơn giản hộ tống nàng trở về?
Nếu hỏi trong lòng lí hộ vệ vì sao không để ý đến chuyện Tề Vũ Đồng suốt đêm không về, lỡ như có người khi dễ nàng thì sao? Hắn sẽ không nói hai lời, nhìn thẳng kẻ đưa ra câu hỏi mà phán rằng ‘ ngoại trừ tiểu công chúa hắn khi dễ người, chứ chưa từng bị người khi dễ. Mà nếu lỡ tay khi dễ nàng, thì kẻ đó sống không bằng chết, bị nàng chỉnh đến thê thảm.’
Tuy có chút cảm giác sợ bị trừng phạt, nhưng khi nghe Lí hộ vệ nói vậy, Tề Vũ Đồng vẫn có chút thất vọng. Chẳng lẽ ca ca không quan tâm đến an nguy của nàng? Mặc dù không bị người khi dễ, nhưng ít ra cũng nên đợi nàng trở về chứ? Đằng này… Mà khoan đã, có gì đó không đúng.
“ Nữ…nữ chủ nhân?” Tề Vũ Đồng nhanh chóng đá bay cảm giác hụt hẫng mà chú tâm vào câu nói của Lí hộ vệ. Nàng có nghe nhầm không? Nữ chủ nhân? Nếu nói như vậy, ca ca của nàng đã động tâm với một nữ nhân? Như chưa tin vào điều mình nghe, liền hỏi một lần nữa.
“Dạ, là Tố Đình tiểu thư” Lí hộ vệ nhìn đôi mắt Tề Vũ Đồng trợn tròn như đang tiêu hóa cho rõ câu nói của mình. Hắn hiểu cảm giác của nàng. Lần đầu Tố Đình xuất hiện, bọn họ có khi còn xúc động mãnh liệt hơn hiện giờ. Đều này chứng tỏ, tìm nữ chủ nhân đã là ước nguyện của tất cả thần dân Đông quốc.
“Ha ha, ta sắp có đại tẩu rồi” Bất chợt Tề Vũ Đồng cất tiếng cười giòn giã. Chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có ngày này. Tự dưng nụ cười kia dần biến mất. Thật ra nàng đã lỡ bỏ qua chuyện thú vị nhất chỉ vì vô cớ bị trúng ám khí? Khốn kiếp, chỉ tại cái tính thích xen vào chuyện người khác mà khiến nàng không thể thấy được mặt mũi tẩu tẩu tương lai, đáng hận !
“ Lí hộ vệ, ngươi nói đại tẩu có đáng yêu không?” Miệng thì hỏi, trong lòng Tề Vũ Đồng đã âm thầm khẳng định. Nhưng mà, là đáng yêu chứ không phải xinh đẹp? Bởi vì Đông Hồ cũng có nhiều nữ nhân xinh đẹp, diễm lệ, thông minh, đôi khi còn có chút gian xảo. Nhưng đại ca hắn không động tâm, mà chính nơi đây lại gặp được người vừa ý, nhất định nàng kia có gì đó rất đặc biệt.
“Cái này, nô tài không thể tùy tiện đánh giá” Dẫu có cái nhìn như thế nào về Tố Đình, Lí hộ vệ cũng chẳng thể dám ý kiến. Chỉ cần là người vương hắn yêu thích, có là thần thánh hay yêu nghiệt cũng không quan trọng.
“Đi, đi lấy ngựa, ta muốn gặp mặt đại tẩu” Tề Vũ Đồng thật sự khẩn trương đến gấp gáp. Hối thúc Lí hộ vệ nhanh chóng đem ngựa tới. Nàng phải nhanh chóng đuổi theo. Nữ nhân có thể vượt qua hàng ngàn hàng vạn nữ nhân Đông quốc có hình dạng như thế nào. Chắc chắn sẽ không tệ đi? Nàng tin mắt nhìn người của Tề Vũ Phong.
“ Khoan đã Đồng nhi…” Nãy giờ Nam Cung Dân một mực im lặng nghe đối thoại của hai người. Phần nào cũng hiểu được Tề Vũ Đông vì sao lại gấp gáp đến vậy. Nhưng hắn không quan tâm, chỉ là nhìn nàng muốn quất ngựa truy phong bỏ đi, hắn không thể im lặng được nữa.
“Có gì sao?” Yên vị trên lưng ngựa, Tề Vũ Đồng khó hiểu nhìn người phía dưới. Vì chuyện đại tẩu, nàng sém quên mất còn một người phía sau. Giờ thốt ra lời này, nàng thấy mình có chút phũ phàng. Người ta quan tâm nàng vậy, nàng lại muốn đá hắn qua một bên? Tội lỗi, tội lỗi!
“Ta…” Có gì sao? Nàng vô tình đến như vậy? Nam Cung Dân có chút xót xa, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn. Nàng không quan tâm hắn? Chưa từng để hắn vào lòng? Hay căn bản, nàng chỉ xem hắn như kẻ qua đường, mà không hề hay biết, kẻ qua đường đã phải lòng nàng ?
“ Ta… xin lỗi, Có duyên sẽ gặp” Tề Vũ Đồng cúi đầu, che đi sự bối rối khi nhìn Nam Cung Dân. Gương mặt hắn bi ai, khiến nàng thương tiếc, chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu có duyên thì sẽ hội ngộ. Xem như một sự thử thách đi.
Nam Cung Dân khẽ buông mi, che đi một chút không mong muốn. Khó khăn lắm hắn mới tìm được người làm tim hắn khắc sâu đến vậy, lẽ nào lại dễ dàng buông tay? Mà cái nha đầu kia lại nói vứt là vứt, hắn cam chịu sao?
Thấy Nam Cung Dân cúi đầu, Tề Vũ Đồng tưởng hắn thương tâm. Nàng thở dài, lại xuống ngựa, bàn tay nhỏ bé nâng gương mặt hắn. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, khiến nàng có chút hốt hoảng, tim đập loạn xạ.
Lí hộ vệ trên ngựa nhìn cảnh này cũng muốn hóa đá. Cái tên công tử kia là người như thế nào? Lại để công chúa vĩ đại kia tự mình an ủi? Hay… nàng cũng như vị chủ nhân anh minh kia? Cũng thật sự động lòng trách ẩn? Tiếp tục nhìn về Nam Cung Dân, a vị công tử này cũng khá ưa nhìn đi? Công chúa không động tâm thì cũng động lòng rồi.
Như đắm chìn vào đôi mắt kia. Bất chợt giật mình, Tề Vũ Đồng luống cuống rút tay lại, ngượng ngùng quay mặt đi. Nàng không thể thừa nhận, ánh mắt kia khiến mình tâm phiền ý loạn. Muốn tìm kiếm gì đó dời đi sự chú ý của bản thân. Lần đâu tiên nàng mắng chính mình vô dụng.
“ Ngươi tên gì?” Từ lúc gặp mặt Nam Cung Dân đến giờ, hình như nàng chưa biết tên hắn. Thật sự đúng là vô tâm hết mức. Giờ hỏi có chút không thõa đáng, nhưng hết cách, đó là lựa chọn duy nhất.
“ Nam Cung Dân” Mi dài khẽ giương lên. Nam Cung Dân hài lòng nhìn nha đầu trước mắt với hành động mất tự chủ. Xem ra, nàng không hẳn là không cảm giác thích hắn. Mà là không hiểu rõ lòng nàng thôi. Như vậy hắn càng có cớ hội đem nàng về Tây Đô rồi?
Khi Nam Cung Dân nói tên, Lí hộ vệ thật sự kinh ngạc. Nếu như không lầm, kẻ này chính là thái tử Tây quốc, hoàng tộc Nam Cung, Nam Cung Dân. Vì sao hắn bên cạnh thất công chúa? Chuyện này nhất thiết phải báo lại cho vương hắn biết.
“Ừ, vậy ta đi trước, gặp lại sau” Tề Vũ Đồng vì quá bối rối mà không hề chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Lí hộ vệ. Nàng nhanh chóng lên ngựa phi nhanh. Nếu không nhầm, thì mặt nàng lúc này đã ửng đỏ vì ngại ngùng.
“Đồng nhi, sẽ gặp lại” Vừa lẩm bầm, Nam Cung Dân vừa mở chiếc quạt “phạch” một cái, lập tức có năm tên cận vệ xuất hiện. Ngoài mặt xem như những cận vệ bình thường, trên thực tế là cao thủ đệ nhất Tây quốc, do hắn bồi dưỡng.
“ Hai người đi theo nàng ấy, có gì liền bẩm báo lại, không cho phép mất dấu” Gương mặt không chút biểu tình, nhìn về hướng đi của Tề Vũ Đồng mà ra lệnh cho hộ vệ. Nam Cung Dân không tin nàng có thể thoát khỏi tay hắn, đã nhân định, sẽ chẳng thể buông tha !
“ Dạ chủ tử” Hai hộ vệ tuân lệnh phi thân rời đi, chỉ tích tắc đã thấy hai người yên vị trên lưng ngựa nhanh chóng chạy theo phía sau Tề Vũ Đồng. Chủ tử ra lệnh không cho mất dấu vết, chứng tỏ vấn đề này rất nghiêm trọng. Mà quan trọng nhất là nữ nhân có thể tương lai thành hoàng hậu Tây quốc.
Nam Cung Dân nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt. Hắn cũng nên vào cung diện kiến tự đế Nam Việt rồi. Nữ nhân tuy quan trọng, nhưng quốc gia đại sự cũng không kém. Hạ lệnh lấy ngựa, ba người còn lại theo Nam Cung Dân tiến thẳng hoàng cung. Trên lưng ngựa hắn mỉm cười, vui đùa bấy nhiêu đủ rồi, hiện tại nên làm việc lớn.
“ Tiểu thư người đã về !” Lí hộ vệ mừng đến suýt rơi lệ. Tề Vũ Phong giao cho hắn nhiệm vụ đợi thất công chúa trở về, sẽ hộ tống đến hoàng cung gặp mặt. Suốt đêm nàng không về, mọi người có biết bao lo lắng. Hiện tại tảng đá trong lòng cũng dễ dàng bỏ xuống.
“ Lí hộ vệ, đại ca ta đâu?” Nhìn vẻ mặt quan tâm quá đỗi của kẻ trước mặt. Tề Vũ Đồng một chút cũng không để ý. Căn bản bây giờ nàng đang lo lắng cho chính mình, tâm trạng đâu nghĩ về cảm giác của người khác?
“ Chủ nhân cùng nữ chủ nhân đã đi trước một bước rồi.” Lí hộ vệ lấy lại tinh thần. Mắt liếc về Nam Cung Dân. Nhìn tên kia có vẻ không giống người thường, vì sao đi theo thất công chúa của hắn? Là kẻ có mưu đồ, hay đơn giản hộ tống nàng trở về?
Nếu hỏi trong lòng lí hộ vệ vì sao không để ý đến chuyện Tề Vũ Đồng suốt đêm không về, lỡ như có người khi dễ nàng thì sao? Hắn sẽ không nói hai lời, nhìn thẳng kẻ đưa ra câu hỏi mà phán rằng ‘ ngoại trừ tiểu công chúa hắn khi dễ người, chứ chưa từng bị người khi dễ. Mà nếu lỡ tay khi dễ nàng, thì kẻ đó sống không bằng chết, bị nàng chỉnh đến thê thảm.’
Tuy có chút cảm giác sợ bị trừng phạt, nhưng khi nghe Lí hộ vệ nói vậy, Tề Vũ Đồng vẫn có chút thất vọng. Chẳng lẽ ca ca không quan tâm đến an nguy của nàng? Mặc dù không bị người khi dễ, nhưng ít ra cũng nên đợi nàng trở về chứ? Đằng này… Mà khoan đã, có gì đó không đúng.
“ Nữ…nữ chủ nhân?” Tề Vũ Đồng nhanh chóng đá bay cảm giác hụt hẫng mà chú tâm vào câu nói của Lí hộ vệ. Nàng có nghe nhầm không? Nữ chủ nhân? Nếu nói như vậy, ca ca của nàng đã động tâm với một nữ nhân? Như chưa tin vào điều mình nghe, liền hỏi một lần nữa.
“Dạ, là Tố Đình tiểu thư” Lí hộ vệ nhìn đôi mắt Tề Vũ Đồng trợn tròn như đang tiêu hóa cho rõ câu nói của mình. Hắn hiểu cảm giác của nàng. Lần đầu Tố Đình xuất hiện, bọn họ có khi còn xúc động mãnh liệt hơn hiện giờ. Đều này chứng tỏ, tìm nữ chủ nhân đã là ước nguyện của tất cả thần dân Đông quốc.
“Ha ha, ta sắp có đại tẩu rồi” Bất chợt Tề Vũ Đồng cất tiếng cười giòn giã. Chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có ngày này. Tự dưng nụ cười kia dần biến mất. Thật ra nàng đã lỡ bỏ qua chuyện thú vị nhất chỉ vì vô cớ bị trúng ám khí? Khốn kiếp, chỉ tại cái tính thích xen vào chuyện người khác mà khiến nàng không thể thấy được mặt mũi tẩu tẩu tương lai, đáng hận !
“ Lí hộ vệ, ngươi nói đại tẩu có đáng yêu không?” Miệng thì hỏi, trong lòng Tề Vũ Đồng đã âm thầm khẳng định. Nhưng mà, là đáng yêu chứ không phải xinh đẹp? Bởi vì Đông Hồ cũng có nhiều nữ nhân xinh đẹp, diễm lệ, thông minh, đôi khi còn có chút gian xảo. Nhưng đại ca hắn không động tâm, mà chính nơi đây lại gặp được người vừa ý, nhất định nàng kia có gì đó rất đặc biệt.
“Cái này, nô tài không thể tùy tiện đánh giá” Dẫu có cái nhìn như thế nào về Tố Đình, Lí hộ vệ cũng chẳng thể dám ý kiến. Chỉ cần là người vương hắn yêu thích, có là thần thánh hay yêu nghiệt cũng không quan trọng.
“Đi, đi lấy ngựa, ta muốn gặp mặt đại tẩu” Tề Vũ Đồng thật sự khẩn trương đến gấp gáp. Hối thúc Lí hộ vệ nhanh chóng đem ngựa tới. Nàng phải nhanh chóng đuổi theo. Nữ nhân có thể vượt qua hàng ngàn hàng vạn nữ nhân Đông quốc có hình dạng như thế nào. Chắc chắn sẽ không tệ đi? Nàng tin mắt nhìn người của Tề Vũ Phong.
“ Khoan đã Đồng nhi…” Nãy giờ Nam Cung Dân một mực im lặng nghe đối thoại của hai người. Phần nào cũng hiểu được Tề Vũ Đông vì sao lại gấp gáp đến vậy. Nhưng hắn không quan tâm, chỉ là nhìn nàng muốn quất ngựa truy phong bỏ đi, hắn không thể im lặng được nữa.
“Có gì sao?” Yên vị trên lưng ngựa, Tề Vũ Đồng khó hiểu nhìn người phía dưới. Vì chuyện đại tẩu, nàng sém quên mất còn một người phía sau. Giờ thốt ra lời này, nàng thấy mình có chút phũ phàng. Người ta quan tâm nàng vậy, nàng lại muốn đá hắn qua một bên? Tội lỗi, tội lỗi!
“Ta…” Có gì sao? Nàng vô tình đến như vậy? Nam Cung Dân có chút xót xa, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn. Nàng không quan tâm hắn? Chưa từng để hắn vào lòng? Hay căn bản, nàng chỉ xem hắn như kẻ qua đường, mà không hề hay biết, kẻ qua đường đã phải lòng nàng ?
“ Ta… xin lỗi, Có duyên sẽ gặp” Tề Vũ Đồng cúi đầu, che đi sự bối rối khi nhìn Nam Cung Dân. Gương mặt hắn bi ai, khiến nàng thương tiếc, chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu có duyên thì sẽ hội ngộ. Xem như một sự thử thách đi.
Nam Cung Dân khẽ buông mi, che đi một chút không mong muốn. Khó khăn lắm hắn mới tìm được người làm tim hắn khắc sâu đến vậy, lẽ nào lại dễ dàng buông tay? Mà cái nha đầu kia lại nói vứt là vứt, hắn cam chịu sao?
Thấy Nam Cung Dân cúi đầu, Tề Vũ Đồng tưởng hắn thương tâm. Nàng thở dài, lại xuống ngựa, bàn tay nhỏ bé nâng gương mặt hắn. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, khiến nàng có chút hốt hoảng, tim đập loạn xạ.
Lí hộ vệ trên ngựa nhìn cảnh này cũng muốn hóa đá. Cái tên công tử kia là người như thế nào? Lại để công chúa vĩ đại kia tự mình an ủi? Hay… nàng cũng như vị chủ nhân anh minh kia? Cũng thật sự động lòng trách ẩn? Tiếp tục nhìn về Nam Cung Dân, a vị công tử này cũng khá ưa nhìn đi? Công chúa không động tâm thì cũng động lòng rồi.
Như đắm chìn vào đôi mắt kia. Bất chợt giật mình, Tề Vũ Đồng luống cuống rút tay lại, ngượng ngùng quay mặt đi. Nàng không thể thừa nhận, ánh mắt kia khiến mình tâm phiền ý loạn. Muốn tìm kiếm gì đó dời đi sự chú ý của bản thân. Lần đâu tiên nàng mắng chính mình vô dụng.
“ Ngươi tên gì?” Từ lúc gặp mặt Nam Cung Dân đến giờ, hình như nàng chưa biết tên hắn. Thật sự đúng là vô tâm hết mức. Giờ hỏi có chút không thõa đáng, nhưng hết cách, đó là lựa chọn duy nhất.
“ Nam Cung Dân” Mi dài khẽ giương lên. Nam Cung Dân hài lòng nhìn nha đầu trước mắt với hành động mất tự chủ. Xem ra, nàng không hẳn là không cảm giác thích hắn. Mà là không hiểu rõ lòng nàng thôi. Như vậy hắn càng có cớ hội đem nàng về Tây Đô rồi?
Khi Nam Cung Dân nói tên, Lí hộ vệ thật sự kinh ngạc. Nếu như không lầm, kẻ này chính là thái tử Tây quốc, hoàng tộc Nam Cung, Nam Cung Dân. Vì sao hắn bên cạnh thất công chúa? Chuyện này nhất thiết phải báo lại cho vương hắn biết.
“Ừ, vậy ta đi trước, gặp lại sau” Tề Vũ Đồng vì quá bối rối mà không hề chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Lí hộ vệ. Nàng nhanh chóng lên ngựa phi nhanh. Nếu không nhầm, thì mặt nàng lúc này đã ửng đỏ vì ngại ngùng.
“Đồng nhi, sẽ gặp lại” Vừa lẩm bầm, Nam Cung Dân vừa mở chiếc quạt “phạch” một cái, lập tức có năm tên cận vệ xuất hiện. Ngoài mặt xem như những cận vệ bình thường, trên thực tế là cao thủ đệ nhất Tây quốc, do hắn bồi dưỡng.
“ Hai người đi theo nàng ấy, có gì liền bẩm báo lại, không cho phép mất dấu” Gương mặt không chút biểu tình, nhìn về hướng đi của Tề Vũ Đồng mà ra lệnh cho hộ vệ. Nam Cung Dân không tin nàng có thể thoát khỏi tay hắn, đã nhân định, sẽ chẳng thể buông tha !
“ Dạ chủ tử” Hai hộ vệ tuân lệnh phi thân rời đi, chỉ tích tắc đã thấy hai người yên vị trên lưng ngựa nhanh chóng chạy theo phía sau Tề Vũ Đồng. Chủ tử ra lệnh không cho mất dấu vết, chứng tỏ vấn đề này rất nghiêm trọng. Mà quan trọng nhất là nữ nhân có thể tương lai thành hoàng hậu Tây quốc.
Nam Cung Dân nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt. Hắn cũng nên vào cung diện kiến tự đế Nam Việt rồi. Nữ nhân tuy quan trọng, nhưng quốc gia đại sự cũng không kém. Hạ lệnh lấy ngựa, ba người còn lại theo Nam Cung Dân tiến thẳng hoàng cung. Trên lưng ngựa hắn mỉm cười, vui đùa bấy nhiêu đủ rồi, hiện tại nên làm việc lớn.
/75
|