“Nàng là ai tại sao võ công lại giỏi như vậy, đệ đệ ta có được
nàng, quốc gia này có được nàng sớm hơn thì ta đã không phải bị biến thành cậu
bé 10 tuổi như thế này, cho dù như thế nào ta sẽ luôn ủng hộ muội” ngồi trong
thư phòng hắn suy nghĩ về nàng.
“Thu Thủy từ đây ta sẽ phong nàng làm Đệ Nhất Vương Phi lời của nàng nói ra cũng như lời của ta” chàng ngồi ôm nàng trong đình hóng mát tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng tay thì đút nàng ăn bánh, cảnh ấy được Sang phi thấy nàng ta cũng đâu chịu thua.
“Tham kiến Vương gia, Vương phi” không đợi hắn cho nàng đứng dậy nàng ta phóng thẳng đến ngồi kế bên chàng rồi tiện tay lấy miếng bánh trên dĩa, dút cho chàng ăn.
“Sang phi à tỉ xem như ta chết rồi vậy” nàng nở một nụ cười khinh bỉ phóng thẳng về phía nàng ta, ánh mắt có chút sắc lạnh khiến nàng ta khẽ rùng mình
Nàng ta nghĩ rằng tối nay phía cướp Vương gia từ tay nàng , nên không nói gì vội vàng cáo lui. Trong đình thoáng im lặng thì một giọng cười xé toạt những mảnh màng che. “Ta sẽ cho người mất mặt với cả vương quốc này *ha ha ha ha*”
“Chàng đừng nhìn thiếp từ khi chàng chết ở thế kỉ 21 ta đã hứa không ai có thể mang chàng đi khỏi ta một lần nào nữa nếu có ta sẽ cho tên đó sống không bằn chết” Hàn Thiên cười nhẹ “Đúng là người ta yêu vẫn như ngày nào chỉ thích làm loạn.”
…Đêm đó…
Sang phi đem một bát cháo hạt sen tới ngự thư phòng cho chàng.
“Vương gia ngài ăn đi cho khỏe, thần thiếp tự làm lấy xin ngài đừng chê”
“Được rồi ra ngoài đi”
“Thiếp ở lại nhìn Vương gia ăn hết mới đi “ nàng ta nũng nịu ‘đúng là hồ li tinh’
Chàng cũng không nói gì cầm bát cháo hạt sen thơm nứt mũi ăn một loáng là xong. “Dính bẫy của ta rồi” nàng ta thầm nhủ trong lòng, rồi từ từ bước tới ngồi gần bên Hàn Thiên. Chàng cảm thấy lúc này thấy kì quái trong người thấy máu như muốn dồn hết lên hết não.
“Vương gia người có sao không” nàng ta trường tời sát Hàn Thiên lúc này chàng mới chú ý Sang phi mặc đồ có chút hở hang, chàng thoáng đỏ mặt. “Vương gia bây giờ người là của thiếp” trong đầu ả nghĩ vậy nên trong lòng rất vui sướng.
Trong lúc Sang phi đang ôm cứng lấy Hàn Thiên thì cánh cửa bị Hứa Linh đạp văn ra khiến Sang phi chết điếng. Ánh mắt nàng nhìn Sang phi phải nói là kiến nàng ta phải xuất huyết, ai ngờ đâu khóe miệng nàng ta chảy máu thật, rồi thuận miệng tặng nàng một câu.
“Chết từ từ đi con tiện nhân” ánh mắt nàng không chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc hạ độc không tiếc thương một ai.
“Ngươi hạ độc ta khi nào?” ả không ngờ được mình bị hạ độc mà không hề biết chút gì. Hứa Linh cũng không thèm đếm xỉa tới lời nói của ả liền bước tới tặng nàng một bạt tay, máu từ gương mặt đẹp đẽ chảy xuống khiến nàng ta phải khiếp sợ ngồi bệch xuống đất mặt trắng không còn giọt máu. Còn riêng phần của Hàn Thiên thì nàng lại nhét một viên giải xuân dược của ả chẳn mấy chốc chàng hồi phục lại tinh thần thấy Sang phi ngồi dưới đất mặt và ở khóe miệng chảy máu, quay lại nhìn Hứa Linh thì ánh mắt nàng không chút nhiệt độ nhìn mình như muốn nói rằng phải giải quyết cho nàng hài lòng không thì đừng trách.
“Người đâu đem Sang phi giam vào lãnh cung cho ta” nói rồi Hàn Thiên ôm lấy Hứa Linh ra khỏi thư phòng không thèm để mắt tới lời nói tiếng khóc van lạy của Kim Sang, nàng thì nhân từ hơn quay lại nhìn ả với nụ cười khinh bỉ rồi cũng đi theo Vương gia.
Ả không ngờ Hứa Linh nhìn bề ngoài tỏ vẻ yếu ớt nhưng bên trong thì lại tàn ác vô cùng, đụng nhầm người rồi. Nhưng ả không thể nào biết được Hứa Linh có võ công.
“Thu Thủy từ đây ta sẽ phong nàng làm Đệ Nhất Vương Phi lời của nàng nói ra cũng như lời của ta” chàng ngồi ôm nàng trong đình hóng mát tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng tay thì đút nàng ăn bánh, cảnh ấy được Sang phi thấy nàng ta cũng đâu chịu thua.
“Tham kiến Vương gia, Vương phi” không đợi hắn cho nàng đứng dậy nàng ta phóng thẳng đến ngồi kế bên chàng rồi tiện tay lấy miếng bánh trên dĩa, dút cho chàng ăn.
“Sang phi à tỉ xem như ta chết rồi vậy” nàng nở một nụ cười khinh bỉ phóng thẳng về phía nàng ta, ánh mắt có chút sắc lạnh khiến nàng ta khẽ rùng mình
Nàng ta nghĩ rằng tối nay phía cướp Vương gia từ tay nàng , nên không nói gì vội vàng cáo lui. Trong đình thoáng im lặng thì một giọng cười xé toạt những mảnh màng che. “Ta sẽ cho người mất mặt với cả vương quốc này *ha ha ha ha*”
“Chàng đừng nhìn thiếp từ khi chàng chết ở thế kỉ 21 ta đã hứa không ai có thể mang chàng đi khỏi ta một lần nào nữa nếu có ta sẽ cho tên đó sống không bằn chết” Hàn Thiên cười nhẹ “Đúng là người ta yêu vẫn như ngày nào chỉ thích làm loạn.”
…Đêm đó…
Sang phi đem một bát cháo hạt sen tới ngự thư phòng cho chàng.
“Vương gia ngài ăn đi cho khỏe, thần thiếp tự làm lấy xin ngài đừng chê”
“Được rồi ra ngoài đi”
“Thiếp ở lại nhìn Vương gia ăn hết mới đi “ nàng ta nũng nịu ‘đúng là hồ li tinh’
Chàng cũng không nói gì cầm bát cháo hạt sen thơm nứt mũi ăn một loáng là xong. “Dính bẫy của ta rồi” nàng ta thầm nhủ trong lòng, rồi từ từ bước tới ngồi gần bên Hàn Thiên. Chàng cảm thấy lúc này thấy kì quái trong người thấy máu như muốn dồn hết lên hết não.
“Vương gia người có sao không” nàng ta trường tời sát Hàn Thiên lúc này chàng mới chú ý Sang phi mặc đồ có chút hở hang, chàng thoáng đỏ mặt. “Vương gia bây giờ người là của thiếp” trong đầu ả nghĩ vậy nên trong lòng rất vui sướng.
Trong lúc Sang phi đang ôm cứng lấy Hàn Thiên thì cánh cửa bị Hứa Linh đạp văn ra khiến Sang phi chết điếng. Ánh mắt nàng nhìn Sang phi phải nói là kiến nàng ta phải xuất huyết, ai ngờ đâu khóe miệng nàng ta chảy máu thật, rồi thuận miệng tặng nàng một câu.
“Chết từ từ đi con tiện nhân” ánh mắt nàng không chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc hạ độc không tiếc thương một ai.
“Ngươi hạ độc ta khi nào?” ả không ngờ được mình bị hạ độc mà không hề biết chút gì. Hứa Linh cũng không thèm đếm xỉa tới lời nói của ả liền bước tới tặng nàng một bạt tay, máu từ gương mặt đẹp đẽ chảy xuống khiến nàng ta phải khiếp sợ ngồi bệch xuống đất mặt trắng không còn giọt máu. Còn riêng phần của Hàn Thiên thì nàng lại nhét một viên giải xuân dược của ả chẳn mấy chốc chàng hồi phục lại tinh thần thấy Sang phi ngồi dưới đất mặt và ở khóe miệng chảy máu, quay lại nhìn Hứa Linh thì ánh mắt nàng không chút nhiệt độ nhìn mình như muốn nói rằng phải giải quyết cho nàng hài lòng không thì đừng trách.
“Người đâu đem Sang phi giam vào lãnh cung cho ta” nói rồi Hàn Thiên ôm lấy Hứa Linh ra khỏi thư phòng không thèm để mắt tới lời nói tiếng khóc van lạy của Kim Sang, nàng thì nhân từ hơn quay lại nhìn ả với nụ cười khinh bỉ rồi cũng đi theo Vương gia.
Ả không ngờ Hứa Linh nhìn bề ngoài tỏ vẻ yếu ớt nhưng bên trong thì lại tàn ác vô cùng, đụng nhầm người rồi. Nhưng ả không thể nào biết được Hứa Linh có võ công.
/27
|