Cứ thế ngày tháng cứ trôi qua cô ôm mối
hận trong lòng cô quyết hận này không trả cô không xứng làm người mà Tề Thanh
yêu. Cô đã vượt qua được một phần của nổi đau nhưng hằng đêm cô vẫn khóc cô vẫn
nhớ anh, ban ngày thì cô tươi cười cô sống giả dối với mọi người xung quanh. Tử
Linh thấy vậy cũng không khỏi buồn thay cho cô bạn của mình, dù có khuyên hay
có làm điều gì đi nữa thì Thu Thủy vẫn không lay chuyển.
“Tử Linh nè nếu tớ có thay đổi thì cậu vẫn mãi là bạn của tớ nha”Thu Thủy kéo tay của Tử Linh đi vào phòng, “Cậu nói kì vậy tớ với cậu lúc nào chẳng la bạn bè”cô nhiu mày nhìn cô bạn mình nói chuyện khó hiểu, “Tớ đi trả thù đây” nói xong cô bỏ ra khỏi phòng và đi ra ngoài, không nói gì thêm Tử Linh cũng biết Thu Thủy sắp làm một chuyện dại dột gì nửa rồi. Ngày qua ngày cô cách biệt hoàn toàn với mọi người không ai biết cô làm gì ở đâu. Cô đã học thành thục võ,bắn súng, cô còn âm thầm điều tra nhưng kẻ đã gây ra cái chết cho Tề Thanh, cô ôm mối hận và tự nhủ ngày ấy tới rồi….
“Tử Linh tớ đi đây tớ phải trả thù cho Tề Thanh người tớ yêu nhất cậu phải sống tốt đừng lo nếu tớ không trở về thì cậu đặt mộ tớ ở gần Tề Thanh nha. 9h tối nay tớ phải hành động cậu chăm sóc ba mẹ giùm tớ….Yêu cậu nhiều Tử Linh” bức thư được bỏ trước cửa nhà của Tử Linh.
“Chúng bay làm gì lề mề quá nhanh chất hàng đi, bọn cớm đánh hơi được thì tao sẽ xử tụi bay” – Hắn là em trai tên còn lại trong hội. Từ đằng xa cô đứng nhìn bọn chúng đang chất hàng cấm “Cuối cùng mối thì này tao phải trả đủ cho tụi bay”-Thu Thủy nghiến răng gặng ra từ chữ trong suy nghĩ. Đợi lúc tên kia vào trong nhà cô đã âm thầm bám theo sau lưng. Khi hắn bước vô phòng cô đã ngồi sẵn trên ghế uống trà, lúc này hắn bàng hoàn nhìn cô mặc một bộ đồ cảnh sát rất kì quái, hắn móc súng ra chỉa thẳng vào cô thì lúc đó súng của cô cũng đang chĩa thẳng vào mặt hắn. Không khí lúc này căn thẳng vô cùng từ đằng xa nghe thấy tiếng của thằng đệ tự la ý ới chạy vào phòng thì ‘đoàng….’ Tên kia nằm trong vũng máu chỉ còn lại ánh mắt ghê tởn nhìn Thu Thủy. Thời gian cứ trôi qua từ từ cô đang thử độ kiên nhẫn của hắn …
“Hôm này tao tới đây để đòi lại cả lời lẫn lãi chuẩn bị về chầu diêm vương đi”- Ánh mắt lạnh lùng không có tí nhiệt độ nhìn hắn, bất giác cũng phải rùng mình. Từ đằng xa chạy lại cô nhìn hình dáng ấy mà không khỏi thở gấp ‘Đoàng…’. Lại một bóng dáng quen thuộc ngã xuống lại một người ra đi người mà cô yêu quý lại chết dưới nòng súng của hắn. Thu Thủy quay người về phía của hắn hét lên đau đớn cô chỉ còn biết cầm khẩu TAR (Tavor Assault Rifle) (quà tặng của Tề Thanh cho Thu Thủy, sở thích biến thái của Thu Thủy đấy)liên lục nả vào người hắn. Quăng khẩu súng qua một bên cô lại gần Tử Linh cô ôm lấy thân hình bê bếch máu cô vừa hận vừa ghét bản thân mình tại sao bất lực bảo vệ những người mà cô hằn yêu thương.”Xin lỗi kiếp này tớ không nói cảm ơn cậu được rồi”giọt nước mắt của cô lăng dài trên má.
Cô hét lớn cầm lại khẩu súng mà Tề Thanh tặng cô, tiếng súng nổ loạn xạ những tên khác chạy vào cũng chết lây, cuối cùng bọn hắn đã chết nhưng cô chưa thoải mãng cô vẫn thấy có lỗi với Tề Thanh và Tử Linh. Cô hành hạ cái thân xác đã giết Tử Linh, lấy từ trong túi con dao găm cô đâm rất nhìêu rất nhiều từ từng bộ phận trên cơ thể hắn ra, thi thể đã nát nhừ máu đỗ ra cũng không ít, mỗi nhát dao là mỗi câu xin lỗi cô cười tiếng cười ghê rợn bất kể thứ gì nghe thấy tiếng cười của cô cũng phải run lên. Cô thấy lúc này cô ác độc nhưng cũng đúng cô lạnh lùng sương giá bao quanh, cô khóc nhưng nụ cười ấy vẫn cứ phát ra, cô nghĩ ra điều gì đó….
Nụ cười ấy…. cô yên lòng nhắm mắt…
“Mọi người dập lửa đi cháy rồi cháy lớn rồi”- người dân xung quanh gọi xe cứu hỏa tới nhưng không kịp rồi. Cô đã ra đi cùng với Tề Thanh và Tử Linh 2 người mà cô cần phải chuộc lỗi nhất, cô không thể sống an nhàn nhìn cái chết của mỗi người vì cô, cô không muốn ai chết như vậy nữa…..Cô đã chọn sẽ đi gặp 2 người mà cô yêu thương. Thế nhưng không dừng lại ở đó có ai đang mỉm cười nhìn cô chết đi….
“Tử Linh nè nếu tớ có thay đổi thì cậu vẫn mãi là bạn của tớ nha”Thu Thủy kéo tay của Tử Linh đi vào phòng, “Cậu nói kì vậy tớ với cậu lúc nào chẳng la bạn bè”cô nhiu mày nhìn cô bạn mình nói chuyện khó hiểu, “Tớ đi trả thù đây” nói xong cô bỏ ra khỏi phòng và đi ra ngoài, không nói gì thêm Tử Linh cũng biết Thu Thủy sắp làm một chuyện dại dột gì nửa rồi. Ngày qua ngày cô cách biệt hoàn toàn với mọi người không ai biết cô làm gì ở đâu. Cô đã học thành thục võ,bắn súng, cô còn âm thầm điều tra nhưng kẻ đã gây ra cái chết cho Tề Thanh, cô ôm mối hận và tự nhủ ngày ấy tới rồi….
“Tử Linh tớ đi đây tớ phải trả thù cho Tề Thanh người tớ yêu nhất cậu phải sống tốt đừng lo nếu tớ không trở về thì cậu đặt mộ tớ ở gần Tề Thanh nha. 9h tối nay tớ phải hành động cậu chăm sóc ba mẹ giùm tớ….Yêu cậu nhiều Tử Linh” bức thư được bỏ trước cửa nhà của Tử Linh.
“Chúng bay làm gì lề mề quá nhanh chất hàng đi, bọn cớm đánh hơi được thì tao sẽ xử tụi bay” – Hắn là em trai tên còn lại trong hội. Từ đằng xa cô đứng nhìn bọn chúng đang chất hàng cấm “Cuối cùng mối thì này tao phải trả đủ cho tụi bay”-Thu Thủy nghiến răng gặng ra từ chữ trong suy nghĩ. Đợi lúc tên kia vào trong nhà cô đã âm thầm bám theo sau lưng. Khi hắn bước vô phòng cô đã ngồi sẵn trên ghế uống trà, lúc này hắn bàng hoàn nhìn cô mặc một bộ đồ cảnh sát rất kì quái, hắn móc súng ra chỉa thẳng vào cô thì lúc đó súng của cô cũng đang chĩa thẳng vào mặt hắn. Không khí lúc này căn thẳng vô cùng từ đằng xa nghe thấy tiếng của thằng đệ tự la ý ới chạy vào phòng thì ‘đoàng….’ Tên kia nằm trong vũng máu chỉ còn lại ánh mắt ghê tởn nhìn Thu Thủy. Thời gian cứ trôi qua từ từ cô đang thử độ kiên nhẫn của hắn …
“Hôm này tao tới đây để đòi lại cả lời lẫn lãi chuẩn bị về chầu diêm vương đi”- Ánh mắt lạnh lùng không có tí nhiệt độ nhìn hắn, bất giác cũng phải rùng mình. Từ đằng xa chạy lại cô nhìn hình dáng ấy mà không khỏi thở gấp ‘Đoàng…’. Lại một bóng dáng quen thuộc ngã xuống lại một người ra đi người mà cô yêu quý lại chết dưới nòng súng của hắn. Thu Thủy quay người về phía của hắn hét lên đau đớn cô chỉ còn biết cầm khẩu TAR (Tavor Assault Rifle) (quà tặng của Tề Thanh cho Thu Thủy, sở thích biến thái của Thu Thủy đấy)liên lục nả vào người hắn. Quăng khẩu súng qua một bên cô lại gần Tử Linh cô ôm lấy thân hình bê bếch máu cô vừa hận vừa ghét bản thân mình tại sao bất lực bảo vệ những người mà cô hằn yêu thương.”Xin lỗi kiếp này tớ không nói cảm ơn cậu được rồi”giọt nước mắt của cô lăng dài trên má.
Cô hét lớn cầm lại khẩu súng mà Tề Thanh tặng cô, tiếng súng nổ loạn xạ những tên khác chạy vào cũng chết lây, cuối cùng bọn hắn đã chết nhưng cô chưa thoải mãng cô vẫn thấy có lỗi với Tề Thanh và Tử Linh. Cô hành hạ cái thân xác đã giết Tử Linh, lấy từ trong túi con dao găm cô đâm rất nhìêu rất nhiều từ từng bộ phận trên cơ thể hắn ra, thi thể đã nát nhừ máu đỗ ra cũng không ít, mỗi nhát dao là mỗi câu xin lỗi cô cười tiếng cười ghê rợn bất kể thứ gì nghe thấy tiếng cười của cô cũng phải run lên. Cô thấy lúc này cô ác độc nhưng cũng đúng cô lạnh lùng sương giá bao quanh, cô khóc nhưng nụ cười ấy vẫn cứ phát ra, cô nghĩ ra điều gì đó….
Nụ cười ấy…. cô yên lòng nhắm mắt…
“Mọi người dập lửa đi cháy rồi cháy lớn rồi”- người dân xung quanh gọi xe cứu hỏa tới nhưng không kịp rồi. Cô đã ra đi cùng với Tề Thanh và Tử Linh 2 người mà cô cần phải chuộc lỗi nhất, cô không thể sống an nhàn nhìn cái chết của mỗi người vì cô, cô không muốn ai chết như vậy nữa…..Cô đã chọn sẽ đi gặp 2 người mà cô yêu thương. Thế nhưng không dừng lại ở đó có ai đang mỉm cười nhìn cô chết đi….
/27
|