"Sáng rồi chúng ta đi ăn sáng nào Thủy nhi" THiên Dung dựng cô dậy "Con ra ngay đây" Hứa Linh mặt ngái ngủ bước ra ngoài rửa mặt, rồi ngồi vào bàn ăn
"Ấy ấy con không được ăn ở trên bàn lên cây tre kia ngồi ăn đi" Thiên Dung chỉ về phía 2 cây tre được dựng thẳng từ dưới lên.
"Cô cô như vậy sao ăn được"
"Không ăn được thì nhịn đói" (tg: cô cô nhẫn tâm quá)
Cuối cùng nàng Hứa Linh cũng phải ủy khuất leo lên 2 cây tre kia ngồi, rồi cứ té, té rồi lại ngồi. Ngày qua ngày nàng phải chịu cực hình nhịn đói, sau vài tháng kiên nhẫn luyện tập bây giờ Hứa Linh không những ngồi ăn trên 2 cây tre mà còn có thể ngồi tịnh tâm cả buổi tối trên đó.
...Những ngày tiếp theo...
"Bây giờ ra ngoài suối cùng ta" Thiên Dung dắt đệ tử đi ra bờ suối
"Tại sao lại là cọc nữa" đúng chính xác những cái cọc nằm trong nước cái cao cái thấp lỏm chỏm
"Suy nghĩ nhanh lắm bây giờ ta sẽ cho con một gánh nước và đứng trên cọc, ta sẽ dùng những viên gạch này ném con nhiệm vụ của con là phải né những viên gạch này và không được làm đỗ nước trong thau. Nếu con né được 10 viên mà không làm đổ nước ta sẽ cho con ăn, không thì nhịn nha" Cô cô vừa ôn tồn vừa chỉ cho những thứ Hứa Linh làm mặt của nàng cũng từ từ càng đen lại.
...Những ngày tháng đau khổ của nàng ập tới....
"Cô cô từ từ đừng ném nhanh quá, á đau đau" Thiên Dung ném Hứa Linh như thấy côn trùng nhỏ vậy, chợt có một tiếng "BỦM" (tg: Hứa Linh tỷ tỷ rớt suối haha) Thiên Dung nhìn quanh không thấy Thủy nhi đâu ngó xuống thì thấy nàng đang bò lên bờ. Cứ thế những ngày tập luyện gian nan cũng đem lại kết quả đáng nể cho Hứa Linh. Nàng cảm thấy chạy nhảy linh hoạt hơn động tác cũng nhanh nhẹn hơn.
"Còn đây là nội dung cuối cùng để con có thể đạt tốc độ tuyệt đỉnh, đó là né âm thanh" nói rồi Thiên Dung cô cô đem cây đàn tranh hôm nào ra rồi bắt đầu gãy những nốt nhẹ nhàng. Lúc đầu Hứa Linh có thể né được vài tiếng nhưng khi âm thanh quá nhiều nàng như bị loạn nhịp, những âm thanh nàng không né được liền cắt vào y phục nàng rách toạt, chỉ với một buổi nàng y phục nàng đã bị rách đôi lúc còn bị vài chỗ vướng máu của nàng.
"Được rồi hôm nay tới đây thôi"
"Không, con không muốn dừng cô cô người cứ tiếp tục" thế là cuộc luyện tập vẫn diễn ra sáng đêm nhưng cảnh giới này nàng thật sự không thể vươn đến nỗi. Thấy Thủy nhi bị thương không ít Thiên Dung cô cô liền kêu nàng ngồi xuống vị trí đàn rồi kêu Hứa Linh gảy với tốc độ mà nàng có.
Hứa Linh bắt đầu gảy những âm thanh được tạo ra đều bị Thiên Dung cô cô né một cách điêu luyện có thể nói nhẹ nhàng uyển chuyển như đang múa chứ không phải là luyện tập.
"Cô cô sao có thể làm được xin chỉ cho con với"
"Tất cả mọi thứ đều có âm thanh, hình ảnh, con chỉ cần quan sát và lắng nghe sẽ được"
Thế là ngày nào nàng cũng ngồi thanh tịnh trên những cái cọc ngoài suối lắng nghe những âm thanh những hoạt động nhỏ của bất cứ thứ gì xung quanh nàng. Như thế ngày qua ngày trôi đi rồi đến một hôm nàng bắt đầu lại cuộc luyện tập đó. Quả nhiên có tiếng triển nhưng không phải hoàn toàn nàng vẫn bị âm thanh kia làm chảy máu.
Nàng đã học xong một phần của tốc độ bây giờ nàng bắt đầu học tấn công, những thứ tấn công nàng là cánh hoa đào mềm mại nhưng sắc bén. Bị thương cũng không ít bầm dập te tua thì hơi nhìu, cô cô nàng thì dùng những thứ vô cùng mềm mỏng mà lại gây sát thương lớn với nàng.
"Tuyệt đỉnh tâm pháp con mới đi một nữa chặn đường, chiến thắng thể xác lẫn tinh thần mất nhiều thời gian hơn con nghĩ đó, bây giờ con chỉ giỏi về mặt thể xác nhưng tâm của con thì lại quá sắc ta e con không nên học tiếp"
"Tại sao chứ?"
"Nếu con học toàn bộ thì con sẽ trở thành một người khác, không khoang nhượng không bao dung, không có tình cảm hay tình yêu, một thứ ngự trị nơi con chỉ có giết và giết"
"Con...."
"Muốn học chính tâm thì một ngày nào đó con sẽ có nó, tà tâm ta nghĩ con nên quên nó đi dù cho con sức mạnh nhưng con không phải là con nữa"
"Cô cô nói vậy thì con sẽ không học nữa..."
"Ấy ấy con không được ăn ở trên bàn lên cây tre kia ngồi ăn đi" Thiên Dung chỉ về phía 2 cây tre được dựng thẳng từ dưới lên.
"Cô cô như vậy sao ăn được"
"Không ăn được thì nhịn đói" (tg: cô cô nhẫn tâm quá)
Cuối cùng nàng Hứa Linh cũng phải ủy khuất leo lên 2 cây tre kia ngồi, rồi cứ té, té rồi lại ngồi. Ngày qua ngày nàng phải chịu cực hình nhịn đói, sau vài tháng kiên nhẫn luyện tập bây giờ Hứa Linh không những ngồi ăn trên 2 cây tre mà còn có thể ngồi tịnh tâm cả buổi tối trên đó.
...Những ngày tiếp theo...
"Bây giờ ra ngoài suối cùng ta" Thiên Dung dắt đệ tử đi ra bờ suối
"Tại sao lại là cọc nữa" đúng chính xác những cái cọc nằm trong nước cái cao cái thấp lỏm chỏm
"Suy nghĩ nhanh lắm bây giờ ta sẽ cho con một gánh nước và đứng trên cọc, ta sẽ dùng những viên gạch này ném con nhiệm vụ của con là phải né những viên gạch này và không được làm đỗ nước trong thau. Nếu con né được 10 viên mà không làm đổ nước ta sẽ cho con ăn, không thì nhịn nha" Cô cô vừa ôn tồn vừa chỉ cho những thứ Hứa Linh làm mặt của nàng cũng từ từ càng đen lại.
...Những ngày tháng đau khổ của nàng ập tới....
"Cô cô từ từ đừng ném nhanh quá, á đau đau" Thiên Dung ném Hứa Linh như thấy côn trùng nhỏ vậy, chợt có một tiếng "BỦM" (tg: Hứa Linh tỷ tỷ rớt suối haha) Thiên Dung nhìn quanh không thấy Thủy nhi đâu ngó xuống thì thấy nàng đang bò lên bờ. Cứ thế những ngày tập luyện gian nan cũng đem lại kết quả đáng nể cho Hứa Linh. Nàng cảm thấy chạy nhảy linh hoạt hơn động tác cũng nhanh nhẹn hơn.
"Còn đây là nội dung cuối cùng để con có thể đạt tốc độ tuyệt đỉnh, đó là né âm thanh" nói rồi Thiên Dung cô cô đem cây đàn tranh hôm nào ra rồi bắt đầu gãy những nốt nhẹ nhàng. Lúc đầu Hứa Linh có thể né được vài tiếng nhưng khi âm thanh quá nhiều nàng như bị loạn nhịp, những âm thanh nàng không né được liền cắt vào y phục nàng rách toạt, chỉ với một buổi nàng y phục nàng đã bị rách đôi lúc còn bị vài chỗ vướng máu của nàng.
"Được rồi hôm nay tới đây thôi"
"Không, con không muốn dừng cô cô người cứ tiếp tục" thế là cuộc luyện tập vẫn diễn ra sáng đêm nhưng cảnh giới này nàng thật sự không thể vươn đến nỗi. Thấy Thủy nhi bị thương không ít Thiên Dung cô cô liền kêu nàng ngồi xuống vị trí đàn rồi kêu Hứa Linh gảy với tốc độ mà nàng có.
Hứa Linh bắt đầu gảy những âm thanh được tạo ra đều bị Thiên Dung cô cô né một cách điêu luyện có thể nói nhẹ nhàng uyển chuyển như đang múa chứ không phải là luyện tập.
"Cô cô sao có thể làm được xin chỉ cho con với"
"Tất cả mọi thứ đều có âm thanh, hình ảnh, con chỉ cần quan sát và lắng nghe sẽ được"
Thế là ngày nào nàng cũng ngồi thanh tịnh trên những cái cọc ngoài suối lắng nghe những âm thanh những hoạt động nhỏ của bất cứ thứ gì xung quanh nàng. Như thế ngày qua ngày trôi đi rồi đến một hôm nàng bắt đầu lại cuộc luyện tập đó. Quả nhiên có tiếng triển nhưng không phải hoàn toàn nàng vẫn bị âm thanh kia làm chảy máu.
Nàng đã học xong một phần của tốc độ bây giờ nàng bắt đầu học tấn công, những thứ tấn công nàng là cánh hoa đào mềm mại nhưng sắc bén. Bị thương cũng không ít bầm dập te tua thì hơi nhìu, cô cô nàng thì dùng những thứ vô cùng mềm mỏng mà lại gây sát thương lớn với nàng.
"Tuyệt đỉnh tâm pháp con mới đi một nữa chặn đường, chiến thắng thể xác lẫn tinh thần mất nhiều thời gian hơn con nghĩ đó, bây giờ con chỉ giỏi về mặt thể xác nhưng tâm của con thì lại quá sắc ta e con không nên học tiếp"
"Tại sao chứ?"
"Nếu con học toàn bộ thì con sẽ trở thành một người khác, không khoang nhượng không bao dung, không có tình cảm hay tình yêu, một thứ ngự trị nơi con chỉ có giết và giết"
"Con...."
"Muốn học chính tâm thì một ngày nào đó con sẽ có nó, tà tâm ta nghĩ con nên quên nó đi dù cho con sức mạnh nhưng con không phải là con nữa"
"Cô cô nói vậy thì con sẽ không học nữa..."
/27
|