Trong lúc đang ngồi nghịch tiểu Hỏa trong lòng thì Hàn Thiên đi đến ngồi cạnh nàng vuốt mái tóc dài thoang thoảng mùi hương. "Cùng ta đi Ngũ Hồ không?"
"Chừng nào đi ta muốn đi sớm á" Hứa Linh nôn nóng ném tiểu Hỏa qua một bên
"Ngày mai cùng Hoàng huynh, sẽ có nhìu người lắm đấy nương tử nàng tha hồ mà trổ tài"
----Sáng hôm sau---
Sáng ấy nàng vận tử y (trang phục màu tím) cùng Hàn Thiên lạnh lạnh lùng lùng đi du hồ.
"Cung kính hoàng huynh, thái hậu thiên thiên tuế"
"Được rồi con cứ đa lễ" Thái hậu nâng tay nàng đứng dậy
"Hôm nay được cùng các huynh đệ con, ta có ngẫu hứng làm thơ"
"Mẫu hậu nay gần tới xuân ta đem xuân là đề tài" Hàn Thiên nảy ra ý tưởng liền nói cho Người nghe
"Được"
Ngồi trên thuyền tì nữ mang trà và bánh ngọt đặt trên bàn rồi lui xuống, không chỉ có 3 người mà còn có quan văn và quan võ ngồi thưởng thức mĩ vị trên bàn. Người đầu tiên bình thơ là Thái hậu, một người phụ nữ ôn nhu, xinh đẹp không ganh đua chuyện đời sống an nhàn cùng các con của bà.
"Xuân miên bất giác hiếu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiếu!"
"LInh Nhi con bồi ta chứ" Thái hậu chỉ điểm nàng, lúc này Hàn Thiên sợ nàng bí nên chen vào
"Mẫu hậu hay để con bồi Người"
"Con đừng có mà cướp ý ta" bà quay sang nở nụ cười ôn nhu với nàng
"Chàng hãy để ta bồi Người" nàng đã xinh đẹp nay còn đẹp hơn gấp bội khiến nhiều người thấy thì không ít cũng nhiều phải bất tỉnh vì nàng.
"Thủy lưu, hoa tạ, lưỡng vô tình,
Tống tận đông phong quá Sở thành.
Hồ điệp mộng trung gia vạn lý,
Đỗ quyên chi thượng nguyệt tam ca.
Cố viên thư động kinh niên tuyệt,
Hoa phát xuân thôi lưỡng mấn sinh.
Tự thị bất quy, quy tiện đắc,
Ngũ Hồ yên cảnh hữu thùy tranh?" bình thơ xong ai cũng nhìn nàng với ánh mắt khâm phục, ngay cả Thái hậu nhưng chỉ một thoáng bà lại trở về như cũ
"Có lẽ Linh Nhi nhớ nhà sao, thơ con có vẻ không được vui"
"Không có thưa mẫu hậu" nàng chỉ giải thích nhẹ nhàng. Bỗng nhiên từ đâu dưới nước nhảy lên thuyền bọn hắc y nhân, chúng chụp lấy cổ Thái hậu đe dọa sẽ giết trừ phi Hứa Linh đi theo bọn hắn. Nàng cũng không cảm thấy hoảng sợ chỉ thoáng giật mình nhưng rồi cũng đồng ý cùng bọn hắc y nhân bắt đi, trước khi đi nhà có nói với 2 người bọn họ đừng lo lắng sẽ sớm trở về.
Đến nơi là một doanh trại quân đội nằm ngay ranh giới của Hoàng Kim Quốc và Vọng Nguyệt Quốc, tuy doanh số không nhiều nhưng doanh trại chia làm 5 tiểu khu được đóng quân rải rác đường biên giới. Nàng bị đặt trong một căn phòng kín có thị vệ canh gác nghiêm ngặt, khoảng một lát sau có một tên bậm trợn bước vào, ép nàng uống cái gì đó mà nàng thừa biết cái đó là cái gì (tg: cái thứ mà tỷ ấy thích chế tạo ra đó). Vài phút sau nàng mơ mơ màng màng trên giường nghe được tiếng 2 người đang nói chuyện
"Vương phi kia sẽ không còn là vương phi nữa, nàng ta đẹp như tiên giáng, công nhận THái Hoàng THái Hậu ưu ái ta quá tặng ta một mỹ nhân" tên béo ú bậm trợn lúc nãy
"Thế thì huynh cứ từ từ thưởng thức ả đi, nhưng cẩn thận ả không đơn giản đâu" Tế Kim Sang nói lại
"Nàng cứ yên tâm" nói rồi tên béo ú kia vỗ vào mông Tế Kim Sang kia
Quay lại thấy Hứa Linh đang nằm trên giường thân hình mê người vận tử y càng khiến nàng quyến rũ e lệ khiến người ta kìm lòng không đặng, Rơi vào bẫy mà vẫn không hề hay biết..... Đột nhiên tên béo ú kia bị gì đó phun một ngụm máu trắng ra rồi quị gối trên đất, còn Hứa Linh từ trên giường ngồi đây chéo chân ngồi trước mặt tên bé ú kia.
"Thứ nhất cơ thể ta 5 năm sống cùng với dược thảo nên cơ thể bách độc bất xâm. Thứ 2 muốn hạ xuân dược thì liều của ngươi đưa ta uống quá ít. Thứ 3 có ý đồ đồi bại với Vương phi ta chỉ có chết. Thứ 4 thứ độc mà ngươi đang bị hạ là Tử Huyết có thể gọi là máu chết, loại này máu thành màu trắng thì trong vòng chưa tới nửa của nửa canh giờ là sẽ chết. Ở đó mà từ từ thưởng thức mĩ độc của ta nhé" nói rồi nàng cầm tách trà lên uống rồi trong phút chốc biết mất không để lại dấu vết, còn tên béo ú kia thì chết 2 mắt trắng dã tứ chi teo tóp nhìn rất tởm.
Về tới hoàng cung nàng phóng vào phòng thì thấy Hàn THiên ngồi đó sốt ruột chờ nàng về. Kể lại đầu đuôi mọi chuyện tiểu Hỏa thoáng xù lông còn Hàn Thiên thì một trận da gà. (tg: ghê quá)
"Chừng nào đi ta muốn đi sớm á" Hứa Linh nôn nóng ném tiểu Hỏa qua một bên
"Ngày mai cùng Hoàng huynh, sẽ có nhìu người lắm đấy nương tử nàng tha hồ mà trổ tài"
----Sáng hôm sau---
Sáng ấy nàng vận tử y (trang phục màu tím) cùng Hàn Thiên lạnh lạnh lùng lùng đi du hồ.
"Cung kính hoàng huynh, thái hậu thiên thiên tuế"
"Được rồi con cứ đa lễ" Thái hậu nâng tay nàng đứng dậy
"Hôm nay được cùng các huynh đệ con, ta có ngẫu hứng làm thơ"
"Mẫu hậu nay gần tới xuân ta đem xuân là đề tài" Hàn Thiên nảy ra ý tưởng liền nói cho Người nghe
"Được"
Ngồi trên thuyền tì nữ mang trà và bánh ngọt đặt trên bàn rồi lui xuống, không chỉ có 3 người mà còn có quan văn và quan võ ngồi thưởng thức mĩ vị trên bàn. Người đầu tiên bình thơ là Thái hậu, một người phụ nữ ôn nhu, xinh đẹp không ganh đua chuyện đời sống an nhàn cùng các con của bà.
"Xuân miên bất giác hiếu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiếu!"
"LInh Nhi con bồi ta chứ" Thái hậu chỉ điểm nàng, lúc này Hàn Thiên sợ nàng bí nên chen vào
"Mẫu hậu hay để con bồi Người"
"Con đừng có mà cướp ý ta" bà quay sang nở nụ cười ôn nhu với nàng
"Chàng hãy để ta bồi Người" nàng đã xinh đẹp nay còn đẹp hơn gấp bội khiến nhiều người thấy thì không ít cũng nhiều phải bất tỉnh vì nàng.
"Thủy lưu, hoa tạ, lưỡng vô tình,
Tống tận đông phong quá Sở thành.
Hồ điệp mộng trung gia vạn lý,
Đỗ quyên chi thượng nguyệt tam ca.
Cố viên thư động kinh niên tuyệt,
Hoa phát xuân thôi lưỡng mấn sinh.
Tự thị bất quy, quy tiện đắc,
Ngũ Hồ yên cảnh hữu thùy tranh?" bình thơ xong ai cũng nhìn nàng với ánh mắt khâm phục, ngay cả Thái hậu nhưng chỉ một thoáng bà lại trở về như cũ
"Có lẽ Linh Nhi nhớ nhà sao, thơ con có vẻ không được vui"
"Không có thưa mẫu hậu" nàng chỉ giải thích nhẹ nhàng. Bỗng nhiên từ đâu dưới nước nhảy lên thuyền bọn hắc y nhân, chúng chụp lấy cổ Thái hậu đe dọa sẽ giết trừ phi Hứa Linh đi theo bọn hắn. Nàng cũng không cảm thấy hoảng sợ chỉ thoáng giật mình nhưng rồi cũng đồng ý cùng bọn hắc y nhân bắt đi, trước khi đi nhà có nói với 2 người bọn họ đừng lo lắng sẽ sớm trở về.
Đến nơi là một doanh trại quân đội nằm ngay ranh giới của Hoàng Kim Quốc và Vọng Nguyệt Quốc, tuy doanh số không nhiều nhưng doanh trại chia làm 5 tiểu khu được đóng quân rải rác đường biên giới. Nàng bị đặt trong một căn phòng kín có thị vệ canh gác nghiêm ngặt, khoảng một lát sau có một tên bậm trợn bước vào, ép nàng uống cái gì đó mà nàng thừa biết cái đó là cái gì (tg: cái thứ mà tỷ ấy thích chế tạo ra đó). Vài phút sau nàng mơ mơ màng màng trên giường nghe được tiếng 2 người đang nói chuyện
"Vương phi kia sẽ không còn là vương phi nữa, nàng ta đẹp như tiên giáng, công nhận THái Hoàng THái Hậu ưu ái ta quá tặng ta một mỹ nhân" tên béo ú bậm trợn lúc nãy
"Thế thì huynh cứ từ từ thưởng thức ả đi, nhưng cẩn thận ả không đơn giản đâu" Tế Kim Sang nói lại
"Nàng cứ yên tâm" nói rồi tên béo ú kia vỗ vào mông Tế Kim Sang kia
Quay lại thấy Hứa Linh đang nằm trên giường thân hình mê người vận tử y càng khiến nàng quyến rũ e lệ khiến người ta kìm lòng không đặng, Rơi vào bẫy mà vẫn không hề hay biết..... Đột nhiên tên béo ú kia bị gì đó phun một ngụm máu trắng ra rồi quị gối trên đất, còn Hứa Linh từ trên giường ngồi đây chéo chân ngồi trước mặt tên bé ú kia.
"Thứ nhất cơ thể ta 5 năm sống cùng với dược thảo nên cơ thể bách độc bất xâm. Thứ 2 muốn hạ xuân dược thì liều của ngươi đưa ta uống quá ít. Thứ 3 có ý đồ đồi bại với Vương phi ta chỉ có chết. Thứ 4 thứ độc mà ngươi đang bị hạ là Tử Huyết có thể gọi là máu chết, loại này máu thành màu trắng thì trong vòng chưa tới nửa của nửa canh giờ là sẽ chết. Ở đó mà từ từ thưởng thức mĩ độc của ta nhé" nói rồi nàng cầm tách trà lên uống rồi trong phút chốc biết mất không để lại dấu vết, còn tên béo ú kia thì chết 2 mắt trắng dã tứ chi teo tóp nhìn rất tởm.
Về tới hoàng cung nàng phóng vào phòng thì thấy Hàn THiên ngồi đó sốt ruột chờ nàng về. Kể lại đầu đuôi mọi chuyện tiểu Hỏa thoáng xù lông còn Hàn Thiên thì một trận da gà. (tg: ghê quá)
/27
|